Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân đáng chết

Phiên bản Dịch · 912 chữ

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.” Ba người bao gồm những hạ nhân trong vương phủ đều gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm Tiểu Bạch.

“Các ngươi làm gì vậy? Viện của Bạch cô nương là nơi các ngươi có thể tùy tiện đi vào sao?” Đứng trước cửa viện Bạch Liễu Nhi, Thanh Thanh chỉ muốn xem Tiểu Bạch có ở đây hay không, còn chưa đi vào đã bị thị vệ trông cửa ngăn lại.

“Làm càn, chẳng lẽ ngươi không biết người mà vương gia của Thụy Vương phủ cưới là ai hay sao?” Trong lòng nhớ mong Tiểu Bạch, Thanh Thanh liền giận dữ, mặt lạnh quát lớn vào người nọ.

“Đây là nơi ở của Bạch cô nương, không có thủ dụ của Vương gia bất kể ai cũng không được tiến vào.”

Người nọ căn bản không đem nàng đặt vào trong mắt, đánh giá từ trên xuống dưới rồi quật cường nói, sau đó che ở trước cửa không cho nhóm người các nàng đi vào.

“Nếu bổn cô nương nhất định phải vào thì sao?”

Thấy hắn không thèm đem mình đặt vào trong mắt, Thanh Thanh cũng tức giận. Bạch Liễu Nhi ỷ vào việc được Thụy Vương sủng ái mà tự cho rằng bản thân thật sự là đương gia chủ mẫu, đừng nói hiện tại Thụy Vương gia bệnh đã lâu còn nằm hôn mê trên giường, đợi đến khi nàng có được thủ dụ chỉ sợ lúc đó Tiểu Bạch đã sớm chạy đến nơi khác.

Nàng cười khinh miệt, cơ thể lưu loát tiến lên hạ gục tên thị vệ kia, nàng và Lục Nhi tiếp tục tiến vào.

“Đây là... Bạch Liễu Nhi! Ngươi vậy mà dám giết Tiểu Bạch…”

Đột nhiên nhìn thấy một tiểu nha hoàn đi ra, nàng bất giác ngẩng đầu. Khi nhìn đến thứ ở trong tay nha hoàn kia, mặt Thanh Thanh đều tái nhợt. Đi phía sau nha hoàn chính là Bạch Liễu Nhi. Vừa thấy nàng ta, rốt cuộc Thanh Thanh khó ngăn lại được ngọn lửa giận trong lòng, nàng tiến lên tức giận chất vấn.

“Lâm cô nương, ta nghĩ cô đã hiểu lầm. Vật nhỏ này là do hạ nhân dọn dẹp nhìn thấy trong phòng, lúc ta thấy thì nó đã chết rồi. Ta đang muốn đem nó trả lại cho ngươi.” Thanh Thanh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng như muốn liều mạng với nàng ta.

Bạch Liễu Nhi cười một cách quyến rũ, sau đó bảo nha hoàn đem Tiểu Bạch đưa cho nàng.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngày hôm qua còn rất tốt mà, tại sao hôm nay lại trở thành như vậy? Tiểu Bạch, nó không phải tự chết, là bị bóp chết, ngươi...”

Sau khi nhận lấy Tiểu Bạch lại nhớ đến Tiểu Bạch ngày hôm qua còn một thân lông xù xù đi theo chân nàng, bây giờ đã toàn thân cứng đờ, Thanh Thanh đau lòng khẽ kêu. Nhưng nó lại không có động tĩnh gì, nàng không khỏi ôm nó cúi người ngồi xổm xuống, trong mắt như hàm chứa nước mắt. Khi nhìn đến vết máu trên miệng Tiểu Bạch, rốt cuộc Thanh Thanh đã không thể kìm chế lửa giận trong lòng hét lên với nàng ta.

“Lâm cô nương hà tất phải làm như vậy. Có lẽ là bọn hạ nhân không cẩn thận đập trúng. Chỉ là một vật nhỏ mà thôi, nếu Lâm cô nương thích, ta có thể đưa cho ngươi chín mười con...”

Thấy bộ dáng kia của Thanh Thanh, Bạch Liễu Nhi càng cười lớn hơn nữa. Bình thản giải thích với nàng.

“Đủ rồi, ta chỉ cần Tiểu Bạch của ta. Vật nhỏ cũng có sinh mệnh, ngươi có hiểu không?”

Nàng tức giận đánh gãy lời nàng ta, lúc này Thanh Thanh mới ý thức được mình đã thất thố. Rưng rưng ôm Tiểu Bạch vuốt ve lông nó đã không còn phát ra tiếng.

“Chết thì cũng đã chết, ta muốn đền nhưng ngươi lại không cần, chẳng lẽ muốn ta tự sát tạ tội cho nó hay sao?”

Thanh Thanh rơi lệ, Bạch Liễu Nhi ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng hỏi lại.

Nàng nghĩ hẳn là nữ nhân này cố ý, nhưng nàng cũng chỉ có thể cố nén phẫn nộ.

“Không cần, có lẽ đó là mệnh của nó. Còn không phải chỉ là một vật nhỏ hay sao.”

Ảm đạm nói, ánh mắt lại nhìn Tiểu Bạch trong tay Lục Nhi.

“Lâm tiểu thư thật là tâm địa như Bồ Tát. Như vậy đi, đợi lát nữa ta bảo hạ nhân đưa cho ngươi một con tiểu cẩu cùng màu, xem như là ta bồi tội có được không?”

Bạch Liễu Nhi bày ra vẻ tâm địa Bồ Tát lấy lòng Thanh Thanh.

“Không cần, chúng ta đi.”

Thanh Thanh tức giận từ chối rồi ôm Tiểu Bạch rời đi cùng với Lục Nhi.

“Tiểu thư, rõ ràng là nàng ta giết chết Tiểu Bạch, người...”

Khi đã đi xa Lục Nhi mới nhắc nhở Thanh Thanh.

“Ta biết, nữ nhân này thủ đoạn tuyệt đối không đơn giản. Một ngày nào đó ta sẽ để nàng ta trả một cái giá thảm. Nhất định sẽ như thế.” Thanh Thanh hít hít cái mũi rồi nói, ánh mắt mang theo vẻ quật cường cùng âm lệ hiếm có.

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.