Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1599 chữ

Lê Lợi trầm giọng trả lời

-Họa ở phương Bắc [thấy Lê Học mơ hồ cậu nói tiếp]. Trung Hoa ngàn năm nay chưa bao giờ ngừng thèm khát mảnh đất này. Năm xưa Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn 3 lần đại phá Nguyên Mông lưu danh thiên cổ, phương Bắc từ đó nghe đến họ Trần là tim đập chân rung không dám ôm mộng xâm lược nhưng nay nhà Trần không còn, Hồ Quý Ly và triều đình non trẻ của ông ta lại không được lòng dân. Đại Minh chắc chắn sẽ nhân lúc nhà Hồ chính sự phiền hà mà đưa quân vào nước ta với danh nghĩa “Phù Trần diệt Hồ” để phủ dụ dân chúng phục vụ cho mưu đồ thôn tính Đại Việt. Đệ nghĩ nhanh thì 2 3 năm chậm thì 5 6 năm chắc chắn phương Bắc sẽ động binh.

Lê Học giật mình trước suy nghĩ thấu đáo của đệ đệ nhưng không hề bất ngờ vì Học biết đệ đệ mình vốn không phải người bình thường. Học mỉm cười đáp

-Đến lúc đó huynh đệ ta sẽ vác kiếm bổ đầu bọn giặc Minh. [Học nhặt cành cây kế bên gõ lên đầu đệ đệ cười sảng khoái]

-Đến lúc đó đệ nhất định sẽ cưỡi ngựa xông pha trận mạt cứu nguy xã tắc [Lê Lợi ánh mắt đầy mong chờ trả lời]

Lê Học mỉm cười lại gõ cành cây lên đầu Lê Lợi nói.

-Đệ là tướng thần mà, xông trận giết định tất nhiên phải có phần của đệ rồi. Nhưng trước tiên phải rèn luyện bản thân trước đã. Đến giờ học kiếm pháp rồi kìa đi mà học đi tướng quân ạ.

Lê Lợi chấp tay tay cúi đầu vừa nói vừa cười đáp.

-Hạ thần tuân mệnh.

Sau đó quay người chạy về gia trang, được một đoạn lại quay trở lại vì quên cuốn binh thư. Học lại vung cành cây đánh tới Lợi nhanh nhẹn né tránh lè lưỡi làm mặt quỷ trước khi xoay lưng bỏ chạy, Học lắc đầu cười.

Lê Học ngồi trên gò đất cao, phía dưới là cánh đồng xanh mướt trải dài đến chân núi, vài người nông dân đang cặm cụi nhổ cỏ. Học nhìn lên khoảng trời mênh mông nhẹ nói.

-Ta biết đệ sẽ làm nên nghiệp lớn, cứ vui vẻ như thế này mà khôn lớn, sóng gió phía trước còn chưa đến, khi chúng đến đệ phải tự thân mà gánh lấy, phụ mẫu trên trời liêng thiêng nhất định sẽ phù hộ đệ.

Vài tháng sau khi mùa vụ gặt xong như thường lệ Lê Học phải xuống thành Thanh Hóa mua bán, sắm sửa những thứ cần thiết. Lần này Lê Học dẫn theo Lê Lợi cùng đi. Đến khách điếm trong thành Thanh Hóa Học nói với Lê Lợi.

-Huynh phải đi gặp người quen bàn chút việc. Đệ tự đi quanh thành mà tham quan mở mang tầm mắt, trước khi trời tối nhớ quay lại, sáng hôm sau chúng ta về Lam Sơn.

-Vâng. [Lê Lợi thích thú trả lời]

Thanh Hóa là thành lớn, người người tấp nập khác xa trấn ở Lam Sơn, Lợi thích thú đi khắp phố phường thưởng lãm. Đi ngang một cửa hàng chuyên bán kinh thư cậu phấn khởi bước vào. Lục tìm trong hàng trăm quyển binh thư, sử học quả thật trong số sách này chẳng có quyển nào mà cậu chưa đọc, không bỏ cuộc cậu tiếp tục tìm kiếm.

Lần mò các kệ sách cuối cùng Lợi đi đến một kệ sách nhỏ trong góc nhà, bụi phủ đầy trên kệ, có lẽ đã lâu ngày không có ai động đến, hiếu kỳ cậu bước đến lấy từng quyển sách cũ kỹ trong đó ra xem, đa số đều đã bị mối mọt gặm nhắm không thể sử dụng, cuối cùng Lợi cũng tìm được một quyển tuy không còn nguyên vẹn nhưng vẫn có thể đọc được, cậu phủi bụi trên bìa sách, bước ra chỗ sáng để nhìn rõ hơn, trên bìa sách ghi “Dụng Binh Yếu Chỉ”, cái tên nghe quen quen nhưng cậu không nhớ rõ, đặt sách xuống bàn cậu bắt đầu lục tìm ký ức trong đầu.

Suy nghĩ hồi lâu Lợi giật mình vui sướng như bắt được vàng, Dụng Binh Yếu Chỉ là quyển cổ thư do một nữ tướng thời Hai Bà Trưng tên là Thánh Thiên chấm bút, quyển binh thư là tổng hợp những tinh túy của rất nhiều bộ cổ thử xa xưa như Lục Thao của Khương Tử Nha, Việt Tộc Binh Pháp của Trần Tự Minh tổ tiên họ Trần, Tôn Tử binh pháp, Tôn Ngô Binh Pháp của Tôn Tử và từ chính những kinh nghiệm chiến trận của bà lúc sinh thời. Sau khi Thánh Thiên mất quyển binh thư được sao chép và lưu truyền nhưng đã qua hơn ngàn năm số lượng còn lại rất ít, có được quyển binh thư này quả thật là may mắn.

Vui sướng ngập tràn cậu với tay muốn mở ra xem thì đột nhiên có một cánh tay từ phía sau nhanh chóng chộp lấy quyển sách. Xoay người lại nhìn, cậu thấy một cô gái cũng chạc tuổi mình mặt mày thanh tú, da trắng như bông, đôi mắt to tròn, thân hình nảy nở, đang thích thú cầm sách trên tay. Vẻ đẹp thoát tục của cô làm Lê Lợi bất động vài giây mới hoàn hồn nói.

-Cô nương. Quyển sách này là của ta phiền cô trả nó lại.

Cô gái mỉm cười, đôi má lúng đồng tiền lộ rõ càng tôn lên vẻ đẹp như tiên nữ của mình. Với một cậu thiếu niên mới lớn đứng trước vẻ đẹp chim sa cá lặn như thế quả thật là một thử thách, tim Lê Lợi bắt đầu loạn nhịp, miệng muốn nói điều gì nhưng ấp ấm không thốt nên lời. Cô gái nhìn vẻ mặt ngơ ngáo của chàng thanh niên trước mặt tỏ vẻ thích thủ nói.

-Công tử, sách này huynh vẫn chưa mua phải không?

Lê Lợi gật đầu. Cô gái nhanh nhẹ đáp.

-Vậy nó đâu phải của huynh, nay sách trên tay ta là của ta mới đúng.

-Cô nương, cô nói như thế quả không có đạo lý, ta vất vả lắm mới tìm được quyển sách này, là cô đoạt nó từ tay ta.

Cô gái lém lĩnh ưỡng ngực nói.

-Ta đoạt của người đấy thì thế nào?

Lê Lợi với tay định giật lại cuốn sách, cô gái nhanh nhẹn né tránh, xông Lê Lợi cười nói.

-Nam nhi đại trượng phu, lại đi tranh giành với nữ nhi, người không biết xấu hổ à?

Lê Lợi vừa tức vừa rối, mỹ nhân cậu thấy đã ít nay lại gặp một mỹ nhân tính tình kỳ quái, miệng lưỡi lại sắc bén thế kia thì thật sự cậu không biết phải làm sao cho đúng. Thấy vẻ mặt Lê Lợi cô gái càng thích thú hơn, cô cầm sách đi đến quầy trả tiền rồi hiên ngang bức ngang mặt Lê Lợi còn cố tình nháy mắt khiêu khích cậu.

Cô gái bước nhanh ra cửa, Lê Lợi cũng vọt theo sau, quyển binh thư đó cậu rất thích nhất định phải giành lại nó. Cậu chạy theo nắm tay cô kéo lại, cô gái giật tay Lợi ra mắng.

-Cái tên vương bát đản này. Ban ngày ban mặt dám sàm sỡ thiếu nữ, có tin ta la lên không?

-Ta, ta không cố ý. [Lợi bối rối nói] Chẳng qua quyển sách đó quả thật là ta đã chọn trước, chính cô cướp nó khỏi tay ta, mong cô có thể trả lại nó ta sẽ trả gấp đôi số tiền.

Cô gái lém lĩnh trả lời.

-Ta cướp nó khỏi tay ngươi đấy, thì thế nào? Có bản lĩnh thì cướp nó lại.

Vừa dứt lời cô xoay người bỏ chạy. Lê Lợi sau vài giây giật mình cũng nhấc chân đuổi theo. Giữa đường phố nhộn nhịp một người chạy một người đuổi, Lợi bất cẩn đụng phải một bà cụ đang gánh rau ngang đường. Cô gái cách đó không xa ngồi xuống nghỉ mệt vừa thở vừa cười nhìn cậu. Cậu đỡ bà cụ dậy liên tục xin lỗi, lấy tiền bồi thường cho bà rồi tiếp tục đuổi theo cô gái, cô gái tiếp tục chạy. 2 người đuổi nhau qua mấy con đường cuối cùng cậu cũng đuổi kịp cô. Cậu thở hỗn hển nói.

-Cô nương, trông công thân hình mảnh mai như thế không nhờ sức khỏe lại tốt đến vậy.

Cô gái ngồi bệch xuống đường mồ hôi nhể nhãi lắc đầu nói.

-Không chơi với ngươi nữa. Cái tên công tử bột nhà người thân thủ cũng không tồi.

Cô đứng lên phủi bụi, lấy khăn lau mồ hôi rồi nói.

-Được rồi. Ta trả cho ngươi nhưng để bồi thường tổn thất thân thể của ta ngươi phải trả gấp 4 lần số tiền.

Vốn là hào trưởng tiền với Lê Lợi không phải là vấn đề cậu lập tức đồng ý

-Được gấp 4 thì gấp 4. Đưa sách đây ta trả tiền cho cô.

-Tiền trao cháo múc, ngươi đưa trước [thấy Lợi tỏ vẻ nghi ngờ cô nói tiếp] Ta thân nữ nhi chạy cũng chạy không lại ngươi, ngươi còn sợ gì chứ?

Bạn đang đọc Lam Sơn Truyền Kỳ sáng tác bởi KenLu93

Truyện Lam Sơn Truyền Kỳ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KenLu93
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.