Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Liếc nhìn Phật Duyên, còn bảy trăm sáu, bèn bắt đầu xung kích tầng thứ tám của Thiền Định Công.

Sáu trăm bốn mươi Phật Duyên hóa thành kim quang, nhuộm toàn thân Trần Thanh thành kim sắc rực rỡ.

【Ngươi tiếp tục tu luyện Thiền Định Công, bế quan suốt sáu mươi tư năm, sáu mươi tư năm sau, ngươi cuối cùng đã đột phá tầng thứ tám của Thiền Định Công, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Tầng tám.】

Cảm nhận được nội lực cuồn cuộn trong cơ thể, Trần Thanh cảm giác có thể một quyền mở trời.

Dùng tay nhón một miếng thịt bò bỏ vào miệng, tiện thể nhìn hệ thống.

【Thiền Định Công: Tầng thứ tám】

【Vi Đà Côn: Xuất chúng】

【La Hán Quyền: Tài năng như thần】

【Phù Dao bộ pháp: Lô hỏa thuần thanh】

【Chức vụ: Sa di】

【Phật Duyên: Một trăm hai mươi】

Trần Thanh vừa ăn thịt bò uống rượu, vừa suy nghĩ, rốt cuộc có bao nhiêu người trong Thanh Lang Bang biết chuyện Lan Thái Địch bị mình giết.

Nếu cả đám Thanh Lang bang đều biết chuyện thì hắn chỉ có thể đồ sát cả bang.

Không, là siêu độ mới đúng!

"Thanh Lang bang, Phong Vũ đường, mẹ kiếp!"

Định đi lấy binh khí cho đàng hoàng, tự dưng lại đánh nhau với người ta một trận.

Nhớ lại toàn bộ quá trình đánh nhau tối nay, Trần Thanh bỗng phát hiện cơn giận trong lòng vẫn chưa tan.

Càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi, càng nghĩ càng thấy tức không chịu được, ta giết Lan Thái Đệ thì liên quan gì đến Phong Vũ đường nhà ngươi, lại còn dám dẫn người đến chặn đường ta.

Có vài chuyện đã xảy ra rồi thì không nên nghĩ lại, vì càng nghĩ sẽ càng thấy thiệt thòi.

Không được, hắn không thể đợi đến ngày mai, tối nay phải đến Tất phủ một chuyến, diệt cả nhà chúng.

Ân oán tốt nhất đừng để đến ngày mai, thù hôm nay nhất định phải báo hôm nay, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái, ban đêm không ngủ được.

Không có lý nào các ngươi có thể dẫn người đến chặn đường ta, ta lại không thể đánh đến tận cửa gây phiền phức cho các ngươi, như vậy chẳng phải thiệt thòi sao.

Trần Thanh càng nghĩ càng thấy thiệt thòi, bèn trực tiếp lật người ra khỏi thùng tắm, mặc quần áo vào.

Tối nay nhất định phải diệt cả nhà Tất gia để báo thù này, nếu không hắn sẽ không ngủ được.

Làm gì có chuyện đề phòng kẻ trộm nghìn ngày, cứ chờ người khác ba lần bảy lượt tới gây chuyện, âm thầm ngáng đường mình.

Trần Thanh cũng không chắc chắn có bao nhiêu người ở Tất phủ và Thanh Lang bang biết chuyện hắn giết Lan Thái Đệ.

Nếu đã không biết vậy thì cứ ra tay, cách hiệu quả nhất là diệt sạch những người có thể biết chuyện, diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn.

Bắt đầu từ Tất phủ.

Ân oán tình thù gì, giết sạch rồi tự nhiên sẽ xóa bỏ hết.

Chuyện của Lan gia nhất định không thể trốn tránh.

Đã không thể trốn tránh thì đừng trốn nữa.

"Cả đời Trần Thhắn đã định sẵn phải cao điệu, không nên lén lút trốn tránh."

"Nếu đã như vậy, chi bằng ta cứ thẳng tiến, đánh đâu thắng đó."

"Thanh Dương hồ Lan gia đúng không, ta sẽ tìm tới tận cửa."

Sau đó, Trần Thanh thay quần áo, vác theo thiết côn liền ra khỏi cửa, sải bước hướng về phía Phong Vũ đường của Thanh Lang bang.

Đan Hà thành vẫn là thành đó, đêm qua lại xảy ra một chuyện chấn động tất cả thế lực trong thành, gây ra sự chú ý của các bên.

Một phân đà của Thanh Lang bang xuất động toàn bộ, nhưng lại bị diệt sạch ở phố Lâm Hỗ, không để lại một thi thể nguyên vẹn.

Trong một trang viên ở Đông thành, một nhà xác chứa vài thi thể.

Mỗi thi thể đều có trạng thái rất thê thảm, không có đầu, có thi thể bị vỡ nát, còn được nối lại bằng kim chỉ.

Nếu không nhờ trang phục quen thuộc thì thậm chí không ai có thể nhận ra một trong những thi thể đó lại là Tất Hồng.

Một thiếu niên đứng trước đám người, thần sắc bi phẫn.

Thiếu niên này chính là Tất Văn Đào bị Trần Thanh đánh rụng răng hôm đó, nhi tử của Tất Hồng, Đường chủ Phong Vũ đường của Thanh Lang bang.

Tất Văn Đào nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu của cha mình, trên khuôn mặt bi phẫn mang theo vẻ âm trầm.

"Đã điều tra rõ chưa, rốt cuộc là ai đã giết cha ta?" Hắn gầm nhẹ.

"Đã điều tra rõ rồi, là do tên hòa thượng Trần Thanh kia giết."

Quản gia vội vàng tiến lên nói.

"Hai canh giờ trước, trên phố Lâm Hỗ đã xảy ra đại chiến, Tất Đường chủ dẫn theo toàn bộ huynh đệ trong phân đà đi giết Trần Thanh, nhưng đều chết hết trên con phố đó."

Tất Văn Đào sắc mặt trắng bệch, trong mắt lóe lên sát ý.

Trần Thanh, chính là tên hòa thượng ăn mày đã từng đánh hắn ở tửu lâu, sau đó hắn đã điều tra, đối phương có thể là cao thủ Tầng năm thậm chí Tầng thứ sáu, kiêng dè thực lực của đối phương nên hắn mới không đi trả thù.

"Cung thúc, bây giờ phải làm sao, thù của cha nhất định phải báo, tên hòa thượng đó nhất định phải chết!"

Tất Văn Đào lộ rõ sát cơ, bất kể là một tháng trước Trần Thanh đánh hắn bị thương hay là bây giờ giết cha hắn ta, ân oán này đều không thể không giải quyết, Trần Thanh nhất định phải chết.

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.