Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1045 chữ

"Chúng ta cùng hắn vất vả lặn lội, coi như là đồng cam cộng khổ, rõ ràng hắn đã có được hai quyển công pháp và ba trăm lạng bạc, nhưng lại không chia cho chúng ta mà nuốt riêng một mình."

"Quyển công pháp đó rõ ràng hắn không coi trọng, vậy mà cũng không chia sẻ với chúng ta, nếu hắn chia sẻ công pháp với chúng ta, , chúng ta cũng có thể trở thành tu hành giả, giờ phút này cũng không bán đứng hắn.”

"Cha, ta muốn thay đổi vận mệnh của Phùng gia chúng ta, cha có biết cảm giác đó không? Ta sắp trở thành tu hành giả, thay đổi số phận của chính mình, nhưng lại bỏ lỡ vì sự ích kỷ của tên hòa thượng đó, cho nên cha à, ta rất không cam lòng."

"Bây giờ hắn như vậy cũng là tự hắn chuốc lấy."

"Chỉ tiếc hai vị tiên tử kia, bị hắn đánh chết, ta chưa từng thấy tiên tử nào đẹp như vậy, nếu có thể gả cho huynh đệ chúng ta thì tốt biết mấy."

Phùng Sơ Hiên ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nhớ lại dung mạo tuyệt mỹ và khí chất thoát tục của Trọng Vũ Cầm và Lan Thái Địch, hắn không khỏi khao khát si mê.

Một con con cóc ghẻ sau khi đã được tân mắt nhìn thấy thiên nga thì nó sẽ không bao giờ coi trọng những con cóc ghẻ bên cạnh mình nữa!

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ.

"Các ngươi thật sự nên cảm tạ ta, bởi vì ta thật sự là chân Phật của các ngươi."

"Là chân Phật, ta quyết định tiễn Phật tiễn đến tây thiên, giúp các ngươi một lần nữa, siêu độ hai cha con các ngươi vãng sinh cực lạc, đi gặp hai vị tiên tử kia."

Hai người kinh hãi quay đầu lại, vừa nhìn Trần Thanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ thì ánh mắt lập tức hoảng sợ.

Lúc này Trần Thanh toàn thân là máu, giống như huyết ma từ địa ngục đi ra.

Phùng Sơ Hiên kinh hãi tột độ, sợ đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả nói cũng không lưu loát.

"Trần, Trần Thanh! À không, đại sư, ngươi, ngươi làm sao có thể..."

"Ta làm sao có thể xuất hiện ở đây đúng không?"

Trần Thanh túm lấy cổ Phùng Sơ Hiên, xách hắn lên.

"Ta không đến, làm sao có thể phát hiện ra loại chó đội lốt người như ngươi, ta cho ngươi cơ hội làm người, ngươi lại cứ muốn làm người chết."

Phùng Sơ Hiên sắc mặt trắng bệch, tràn đầy kinh hãi, cố sức vùng vẫy.

"Trần, à không, đại sư, ngươi không thể giết ta, bây giờ ngoài Tất Hồng biết ngươi giết Lan Thái Địch ra, không có ai khác biết, ta có thể giúp ngươi..."

"Rắc!"

Một tiếng giòn vang, cổ hắn đã bị Trần Thanh trực tiếp vặn gãy.

Trần Thanh tiện tay ném hắn xuống đất, giơ chân lên một cước giẫm nát đầu hắn.

Máu trộn lẫn với não bắn tung tóe, nhuộm đỏ tuyết trắng, xương vỡ đầy đất, thậm chí bắn lên chân Phùng Trung Ngọc.

【Ngươi đã thành công khiến kẻ thù buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng năm】

Chứng kiến tận mắt nhi tử mình bị giết, đầu bị giẫm nát, Phùng Trung Ngọc bị cảnh tượng này dọa cho sắc mặt trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống.

"Đại sư tha mạng, đều là lỗi của chúng ta, ngài hãy tha cho chúng ta một mạng, xem như chúng ta đều là người nghèo khổ, đại sư!"

Hắn vừa cầu xin tha thứ vừa dập đầu, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, tiểu tiện không kiểm soát, làm ướt cả quần.

"Tha thứ cho các ngươi là việc của Phật Tổ, còn nhiệm vụ của ta là đưa các ngươi đi gặp Phật Tổ."

"Ngoài ra, đừng có đổ mọi chuyện lên đầu người nghèo, người nghèo không gánh nổi cái nồi lớn như vậy."

Vừa dứt lời, Trần Thanh một cước đá tung đầu của Phùng Trung Ngọc.

【Ngươi đã thành công khiến kẻ địch buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng năm】

Trong phòng, hai huynh đệ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, đang định ra xem thì cửa phòng đột nhiên nổ tung, hai thi thể không đầu bị ném vào trong.

Tiếp đó, một hòa thượng mình đầy máu tươi bước vào.

"Trần, Trần Thanh..."

Hai huynh đệ kinh hãi tột độ, sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.

"Một nhà thì nên ở bên nhau cho trọn vẹn, các ngươi thấy có đúng không?"

Vừa dứt lời, Trần Thanh vung Huyền Thiết côn trong tay, hai cái đầu đồng thời nổ tung.

【Ngươi đã thành công khiến hai kẻ thù buông xuống đồ đao, công đức vô lượng, Phật Duyên cộng thêm mười】

"Hôm đó ta đã cứu các ngươi như thế nào thì lúc này sẽ siêu độ các ngươi như thế ấy."

Khi Trần Thanh bước ra khỏi trạm dịch, không một ai phát hiện ra hắn.

Có lẽ có người nghe thấy động tĩnh nhưng đêm khuya lạnh giá, cũng không ai muốn dậy kiểm tra.

Trần Thanh lại bay lên tường thành, trở về khách điếm.

Một thân đầy máu của hắn, trực tiếp làm cho chưởng quỹ sợ hết hồn.

Sai chưởng quỹ đun một thùng nước nóng lớn, cởi quần áo, trực tiếp ngâm mình vào thùng tắm.

Lúc này, Trần Thanh mới cảm thấy toàn thân thư thái, tất cả lỗ chân lông trên người đều mở ra.

Sau đó, lại sai chưởng quỹ mang đến hai cân thịt bò khô, một bình rượu ngon, đặt bên cạnh thùng tắm.

Trần Thanh đặt một chiếc khăn lông lên mép thùng tắm, dựa đầu vào đó, vừa ăn thịt bò khô đã cắt sẵn, vừa uống rượu ngon.

Sau khi giết người rồi ngâm mình trong nước nóng, toàn thân đều ở trạng thái thả lỏng.

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.