Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vá trận thất bại

Phiên bản Dịch · 3385 chữ

Sau khi hoàn thành tất cả thì Bảo Gia nói với Phó viện trưởng :

“Mọi thứ đã sẵn sàng thưa Phó viện trưởng”

“Tốt. Bắt đầu đi”

Bảo Gia bắt quyết dẫn động các trận pháp. Các trận pháp sáng lên rồi ù ù vận chuyển. Các vật liệu bên trong không ngừng phóng xuất năng lượng ra để vận hành trận. Khi các trận pháp đã vận chuyển hoàn toàn ổn định thì lúc này Bảo Gia hô :

"Trận biến"

Bảo Gia thúc giục trận lớn nơi trung tâm biến trận.

Ùng ùng...

Trận lớn trung tâm vận hành phát ra âm thanh to lớn với uy năng Bán thánh vượt trội. Nó bắt đầu khuếch trương phạm vi sang các tiểu trận xung quanh và tiến hành quá trình dung nạp.

Ùng ục…

Uỳnhhhh…

Việc dung nạp trận pháp diễn ra khá thuận lợi bởi các tiểu trận đều bố trí nhằm mục đích hợp nhất trận pháp với nhau. Mỗi một tiểu trận sau khi dung nạp thì hoá thành một mắt trận. Cứ như thế cho tới khi toàn bộ tiểu trận dung nạp và hoá hết thành mắt trận.

Bản thân trận pháp lớn trong quá trình này chuyển hoá thành tâm trận. Khi quá trình dung nạp kết thúc thì toàn bộ hoá thành một đại trận với uy năng chạm tới Bán thánh nhị tầng với thanh thế to lớn.

Thiên Cường ở bên ngoài được sự bảo vệ của Hạ Vũ. Bởi âm thanh vận trận cũng như uy lực từ trận pháp khuếch trương ra bên ngoài.

Trận pháp hộ viện của Chiến Thần viện ở cấp độ rất cao. Phó Viện trưởng cùng các Bán thánh đã dự đoán ở thánh cấp hoặc cao hơn. Thế nên muốn vá trận thì chỉ với cấp bậc trận pháp Bán Thánh nhất tầng là không đủ. Đây cũng là nguyên nhân các Bán thánh có mặt đầy đủ ở đây.

Bảo Gia thúc giục một loạt ấn quyết rồi nói lớn :

"Phiền các trưởng lão ra tay"

Tất cả 19 Bán thánh lúc này đều thúc giục sức mạnh hướng về trận pháp để bổ sung năng lượng. Bán thánh năng lượng cuồn cuộn đổ vào khiến uy thế trận pháp càng ngày càng cao.

Trận pháp này đã được Bảo Gia tính toán kỹ để tiến giai liên tục và vượt qua cực hạn. Nếu bố trận từ các tiểu trận với uy năng là Bán Thánh ngay từ đầu thì trận pháp sẽ không thể tiến giai mà chỉ có thể đạt tới cực hạn mà thôi.

Khoảng chừng một canh giờ sau uy thế trận pháp đã tăng lên đến Bán thánh nhị phẩm rồi và đang tiếp tục tăng lên. Tuy nhiên thêm chừng nửa giờ nữa đã xuất hiện những sợi xích trật tự xung quanh. Đây là sức mạnh đã đạt tới cực hạn của phong ấn tinh cầu gây nên.

Đến đây thì coi như tất cả đã cố gắng hết sức. Bảo Gia bèn bắt quyết :

"Trận dời"

Xoàn xoạtt…

Đại trận hướng tâm nhãn mà di chuyển đến. Sau khi đến nơi thì Bảo Gia thúc giục đại trận xuất ra một đường năng lượng đặc biệt chảy tới trận nhãn. Đấy là những đường bổ nguyên vá trận năng lượng.

Lúc này toàn bộ mọi người đều cầu nguyện cho việc vá trận sẽ thành công. Ai nấy đều tập trung hết tinh thần để quan sát diễn biễn.

Đường năng lượng đầu tiên đi vào trong trận nhãn và hướng tới những vết nứt nhưng không thấy có hiện tượng gì xảy ra cả. Không biết có thành công tu bổ được không nhưng không phát sinh chuyện gì thì tất cả đã bớt đi chút lo lắng.

Bảo Gia thấy vậy bèn thúc giục đại trận rót thêm vào trong trận nhãn thêm nhiều đường năng lượng bộ nguyên vá trận. Thế nhưng vẫn không có hiện tượng gì xảy ra cả.

Bảo Gia đoán là cấp bậc đại trận thấp nên sự chênh lệch gây ra hiện tượng này. Hắn bèn thôi động đại trận phun ra thật nhiều đường năng lượng vá trận thêm nữa.

Nửa ngày trôi qua đều bình yên vô sự. Thế nhưng đột nhiên một âm thanh phát ra :

Rắc....

Âm thanh như tiếng sét đánh vào lòng mỗi người. Đây là âm thanh báo hiệu điều không tốt lành xảy đến. Bảo Gia hoảng sợ đột ngột dừng vận hành đại trận. Lập tức hắn bị cắn trả từ uy năng vận trận.

Đúng lúc nguy cấp thì Hạ Vũ ra tay bảo vệ Bảo Gia. Bảo Gia văng ra một đoạn. Hắn trọng thương phun ra một ngụm máu.

Bảo Gia bò lồm cồm dậy :

“Đa tạ Phó viện trưởng ra tay giúp đỡ”

Hạ Vũ không có tâm trạng mà nhìn Bảo Gia. Hắn cùng toàn bộ mọi người đều chú tâm vào trận nhãn. Đại trận vá trận thì đã dần dần ngừng lại quá trình vận hành.

Rắc rắc rắc....

Một loạt âm thanh phát ra từ trận nhãn. Những vết nứt li ti bỗng lớn ra thành những vết nứt lớn với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ. Tới đây thì ai cũng đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Họ đã hoàn toàn thất bại thật sự.

Bảo Gia kinh hãi không tin vào mắt mình. Trong đầu hắn muôn vàn câu hỏi :

“Tại sao lại thất bại?

Tại sao?...”

“Xong rồi. Trận nhãn xong rồi”

Hạ Vũ cũng đã dự liệu tới việc vá trận thất bại. Nhưng hắn không ngờ vì điều này lại khiến trận pháp nhanh nứt vỡ hơn nhiều. Trước đây theo dự tính thì trận nhãn có thể cầm cự thêm vài năm nữa mới sụp đổ. Thế nhưng nhìn tốc độ lớn của những vết nứt hiện giờ chỉ e khoảng hơn một tháng nữa thì trận pháp sẽ sụp đổ.

Hạ Vũ đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi. Hắn bình tĩnh quay sang thông báo cho tất cả mọi người có mặt ở đây được biết :

"Tình hình là trận pháp đã vỡ sớm hơn so với ta dự định. Chắc khoảng tháng tới trận pháp sẽ hoàn toàn đổ vỡ"

Dừng lại một chút cho mọi người tiếp thu cũng như ổn định tinh thần. Ở đây toàn là Bán thánh nên ổn định tinh thần rất nhanh.

Phó Viện trưởng tiếp tục nói :

"Bây giờ đã không thể thay đổi kết cục được. Tất cả Bán thánh ở lại cùng bàn bạc với nhau để giải quyết việc này. Còn những người còn lại thì ở phòng nghị sự chờ chúng ta. Tuyệt đối không được truyền tin tức này ra ngoài"

Hạ Vũ nói xong vung tay đưa Thiên Cường, Bảo Gia cùng các trưởng lão bố trận rời khỏi không gian tâm trận. Sự việc tiếp theo bọn họ không có năng lực xen vào nên ở đây cũng không có tác dụng gì. Những người này đều xuất hiện ở căn phòng trước đó.

Thiên Cường biết Bảo Gia đang rất buồn. Hắn tiến lên an ủi lão đôi chút :

“Ta biết trưởng lão đang rất buồn về chuyện xảy ra vừa rồi. Tuy nhiên sự việc thất bại kia không phải lỗi từ Trưởng lão. Chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi. Chỉ tiếc là chúng ta quá yếu”

Bảo Gia đương nhiên cũng hiểu điều này. Hắn thở dài :

“Cái ta lo lắng là an nguy của Thần Viện”

Tất cả mọi người chìm vào trầm tư. Vấn đề bọn họ không thể giải quyết được. Cũng chỉ đành đợi cao tầng Chiến Thần viện quyết đinh.

Một lúc sau Bảo Gia nhận được thông báo từ Phó Viện trưởng. Hắn quay sang nói với Thiên Cường :

“Trước mắt ta đưa ngươi về chỗ ở. Mọi chuyện các Bán thánh sẽ lo liệu. Khi nào họ cho phép thì mới được đem chuyện này kể ra ngoài”

“Đệ tử hiểu rồi”

Bảo Gia sau đó đưa Thiên Cường về chỗ ở. Lão thì quay về chờ đợi mệnh lệnh từ Phó Viện trưởng.

Thiên Cường trở về nơi ở với lòng tràn ngập lo lắng cho an nguy của Thần viện. Vậy nên hắn không còn để tâm được về chuyện của Tiểu Bạch và Vũ Tử nữa….

Tại tâm trận 19 bán thánh ngồi lại thương thảo với nhau. Phó Viện trưởng nói :

“Tình hình mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến chúng ta chưa kịp chuẩn bị. Thế nên ta nghĩ đã tới lúc mở ra Thiên tài môn để thông báo mọi việc cho Chiến Thần Thượng Viện rồi”

Chiến Thần Viện tổng thực lực chia làm Chiến Thần hạ viện và Chiến Thần Thượng Viện. Chiến Thần Thượng Viện nằm ở trung tâm Hỗn Loạn Thiên hà. Khoảng cách từ nơi đó tới tinh cầu này thật sự rất xa xôi.

Nhân tộc tổ nguyên tinh vốn bị phong ấn nên thành tựu sẽ bị hạn chế ở Bán thánh tầng một. Muốn tu luyện cao hơn bắt buộc phải rời khỏi tinh cầu này.

Thế nhưng với năng lực tương đương tầng 1 Bán thánh thì không thể rời khỏi tinh cầu này. Càng không nghĩ tới việc có thể chu du giữa tinh không rộng lớn đầy rẫy nguy hiểm và cạn kiệt năng lượng bất cứ lúc nào.

Thực tế cho dù tu vi tương đương Đại thánh cảnh khi đang ở trong Nhân tộc tổ nguyên tinh mà muốn rời khỏi tinh cầu này là điều không thể. Bởi lực lượng phong ấn đáng sợ tồn tại ở nơi này.

Khoảng chu kỳ mười vạn năm Nhân tộc tổ nguyên tinh mới nới lỏng phong ấn một lần. Lúc đó Bán thánh mới có thể dễ dàng rời đi. Nhưng hiện tại vẫn chưa tới thời điểm đó.

Bây giờ nếu đang ở Nhân tộc tổ nguyên tinh mà muốn rời khỏi tinh cầu này thì cần nhờ tới một loại cấp cực cao bảo vật. Thánh cấp bảo vật cũng không thể làm được việc này.

Chỉ có các Thần viện mới có năng lực sở hữu loại bảo vật này. Còn lại hầu hết các đế tộc đều không có những thứ cấp bậc tương đương như vậy

Chiến Thần viện cũng sở hữu một vô thượng bảo vật gọi là Thiên tài Môn. Thiên Tài môn là cánh cửa không gian trực tiếp đi từ Hạ viện tới Chiến Thần Thượng Viện. Tuy nhiên Thiên Tài Môn có hạn chế là mỗi một ngàn năm mới có thể mở ra một lần. Và người có thể mở được Thiên Tài Môn phải là kẻ có thiên phú và tư chất cực kỳ lớn.

Khoảng tám trăm năm trước Thiên Tài Môn đã mở ra một lần và đón đi một đệ tử bí ẩn. Điều đó khiến mấy trưởng lão là Bán thánh thủa đó nuối tiếc mãi tới bây giờ.

Thành chủ bèn hỏi :

“Lần mở ra gần đây nhất là tám trăm năm trước. Tính tới thời điểm bây giờ vẫn chưa đủ 1000 năm đâu”

Hạ Vũ đáp :

“Bây giờ mặc dù tính theo năm thì chưa đủ một ngàn năm. Nhưng tính theo chu kỳ thì có thể mở ra được rồi”

Thành chủ nghe vậy thì gật đầu :

“Nếu vậy thì đồng ý”

“Ta cũng đồng ý”

“…”

Mười mấy người còn lại đều gật đầu đồng ý chuyện này. Sự việc này xảy ra quá gấp gáp nên trước mắt Hạ viện sẽ báo cáo mọi chuyện với Thượng Thần viện.

Thượng Thần viện biết chuyện sẽ không khoanh tay đứng nhìn hạ Thần viện lâm nguy đâu. Thượng viện nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.

Thành chủ tiếp lời :

“Nhưng ai sẽ là người rời đi đây?”

Tất cả những người ở đây đều là bán thánh. Với tư cách của bọn họ tất nhiên sẽ được Thiên tài môn chấp nhận.

Phó Viện trưởng nói :

“Tất cả bán thánh tất nhiên không được phép rời khỏi nơi này. Bởi vì thiếu một người thì sẽ dẫn đến nguy hiểm cho những người còn lại. Thế nên ta nghĩ thích hợp nhất là tìm những đệ tử tu vi thấp”

Thành chủ nói :

“Hiện tại những người có tu vi thấp có khả năng được Thiên Tài môn chấp nhận chỉ có 5 người. Đó là bốn huynh đệ Thiên Cường và con gái ta. Các ngươi nghĩ xem ai đi thì hợp lý hơn?”

Phó Viện trưởng đảo qua rất nhiều suy nghĩ. Bốn huynh đệ Thiên Cường thì tốt nhất sẽ lưu lại đây bởi bọn họ là con cưng của Cấm địa sinh mệnh. Nếu rời xa nơi này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc phát triển của tất cả.

Lựa chọn thích hợp nhất rời đi nơi này chính là Quỳnh Liên, con nuôi của Thành Chủ. Quỳnh Liên tư chất hơn người, thiên tư cực kỳ cao, tương lai tiền đồ sẽ rực sáng nếu rời khỏi nơi này.

Phó Viện trưởng nói :

“Bốn huynh đệ Thiên Cường là con cưng của Cấm Địa Sinh mệnh. Ta nghĩ bọn họ ở tinh cầu này phát triển mới phù hợp. Chỉ có duy nhất Quỳnh Liên là hợp lý nhất. Mọi người thấy sao?”

“Tốt. Ta đồng ý chuyện này”

Mấy bán thánh kia nghe xong đều đồng ý chuyện này. Đến đây coi như đã thống nhất ý kiến.

Thành chủ dù không nỡ để con gái đang còn nhỏ tuổi của mình rời đi nhưng vì đại cuộc thì việc này là bắt buộc. Phó Viện trưởng quay qua nói với Thành chủ :

“Ngươi về hãy nói chuyện với Quỳnh Liên về việc này. Nếu con bé đồng ý thì chúng ta quyết định vậy đi”

“Ta hiểu rồi. Ta tin Quỳnh Liên cũng hiểu an nguy của Thần viện”

“Tốt. Ta nghĩ việc di chuyển tới Thượng Viện càng sớm thì càng tốt. Nếu như được thì ngày mai sẽ tiến hành”

Hạ Tấn cũng hiểu được việc này rất cấp bách. Hắn bèn trả lời :

“Ta sẽ nói chuyện này với con bé”

“Tốt. Trước mắt chúng ta sẽ chờ đợi Thượng Viện giáng lâm rồi tính sau. Bây giờ mọi người hãy trở về chuẩn bị cho ngày mai tiễn Quỳnh Liên lên được”

“Được”

Các Bán thánh sau đó rời khỏi tâm trận và quay trở về. Thành Chủ quay về phủ Thành chủ của mình.

Thành Chủ quay trở về thì bèn tìm tới Quỳnh Liên. Hắn biết giờ này Quỳnh Liên đang ở đâu và làm gì.

Hạ Tấn bước tới thư phòng của Quỳnh Liên rồi gõ cửa :

“Con gái. Phụ thân vào được không?”

Quỳnh Liên nghe giọng phụ thân thì vui vẻ nói :

“A. Phụ thân. Người mau vào đây đi”

Thành Chủ đẩy cửa phòng bước vào. Thư phòng của Quỳnh Liên là một nơi ngập tràn sách vở cùng những mô hình. Những mô hình này gồm chủ yếu là mô hình địa lý của nhiều nơi như : mô hình địa lý châu lục, mô hình địa lý hành tinh, mô hình tinh hệ, mô hình vũ trụ,….

Quỳnh Liên ngay từ nhỏ đã thích khám phá địa lý và ước muốn phưu lưu khắp vũ trụ. Cô bé luôn khao khát một ngày kia nhanh trưởng thành để có thể ngao du khắp vũ trụ này. Thế nên rảnh rỗi cô bé lại tìm hiểu những thứ liên quan.

Thành Chủ nhìn con gái còn bé nhỏ mà thở dài trong lòng. Quỳnh Liên ngay từ nhỏ đã không cha không mẹ, chỉ có hắn làm cha nuôi. Thế nhưng hắn công việc bộn bề không có nhiều thời gian bên cô bé. Mọi việc liên quan đều đẩy hết cho một vú nuôi có chút lẩm cẩm. Cho đến bây giờ hắn vẫn cảm giác thiếu trách nhiệm với con nuôi của mình.

Khép dòng suy nghĩ lại, Hạ Tấn nói :

“Tối nay ta muốn ăn cơm cùng với con”

Quỳnh Liên nhảy cẫng lên vui sướng :

“Thân phụ. Là thật sao?”

Hạ Tấn đã là Bán thánh nên bình thường hắn không cần ăn uống. Thời gian ăn uống cùng con gái cũng ít đến vô cùng. Nhìn Quỳnh Liên vui sướng thế kia mà hắn thêm đau lòng.

Hạ Tấn cười nói :

“Đương nhiên. Bây giờ cũng là xế chiều rồi. Con sẽ chuẩn bị bữa tối cho ta chứ?”

Vú nuôi đã già và lẩm cẩm. Thế nên Quỳnh Liên rất biết chăm sóc bản thân từ bé. Việc nấu ăn đối với cô bé là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa cô bé nấu ăn còn rất ngon.

Quỳnh Liên tự hào nói :

“Tất nhiên rồi. Con sẽ nấu thật ngon cho người”

“Được rồi. Chúng ta cùng vào bếp thôi”

Hạ Tấn cùng Quỳnh Liên đi vào bếp. Ngắm nhìn con gái vui vẻ chuẩn bị bữa ăn mà hắn đau nhói trong lòng. Lần này Quỳnh Liên tới thượng Viện, khả năng còn rất rất lâu mới gặp lại được. Thế nên hắn trân trọng những phút giây này. Tính ra mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Bữa tối chuẩn bị đã xong. Hai cha con Hạ Tấn cùng Quỳnh Liên ăn một cách ngon lành.

Ăn uống xong xuôi, Hạ Tấn chép miệng khen :

“Con nấu ăn thật sự rất ngon”

“Tất nhiên rồi. Con là con của phụ thân cơ mà”

Cô bé hãnh diện trả lời.

“Ta chỉ mong sau này con sẽ nấu cho ta ăn nữa”

“Chuyện này thì quá đơn giản. Sau này con sẽ nấu thật nhiều, thật nhiều cho phụ thân ăn”

Thành Chủ lặng người chốc lát. Sau cùng thì hắn cắn răng nói :

“Thực ra ta có chuyện muốn nói với con”

Quỳnh Liên đã nhận ra hôm nay phụ thân khác với ngày thường rất nhiều. Cô bé ngước ánh mắt khó hiểu hỏi :

“Thật sự đã có chuyện gì xảy ra phải không?”

“Đúng vậy. Thần Viện đã xảy ra chuyện rồi”

Nói rồi Thành chủ bèn giải thích cho Quỳnh Liên về việc những nguy cơ mà Thần Viện sắp phải đối mặt. Sau đó là chuyện về Thiên tài môn và tiến về thượng viện. Quỳnh Liên ngay lập tức hiểu ra mọi vấn đề.

Quỳnh Liên nói :

“Con hiểu rồi. Con nhất định sẽ giúp một phần cho Thần viện. Bao giờ thì con khởi hành?”

“Ngày mai sẽ tiến hành”

Nghe đến đây Quỳnh Liên giật mình ngơ ngác, nước mắt chực trào. Chuyện này quá đường đột và bản thân cô bé chưa từng chuẩn bị tâm lý.

Tuy nhiên Quỳnh Liên là một cô bé mạnh mẽ. Cô bé cắn chặt môi để không bật ra cảm xúc của mình.

Hạ Tấn biết việc này rất đường đột với con gái. Nhìn biểu hiện của con gái mà lòng hắn thêm đau.

Hạ Tấn an ủi :

“Thượng Viện rất tốt. Ở nơi đó con sẽ được đãi ngộ tốt nhất. Hơn thế nữa ước mơ phưu lưu khắp vũ trụ của con sẽ sớm được hoàn thành. Ngày sau chỉ cần con nhanh chóng mạnh mẽ thì con có thể quay về tìm ta bất cứ khi nào”

Quỳnh Liên gật nhẹ đầu không nói. Cô bé biết nặng nhẹ. Việc an nguy của Thần Viện thật sự rất quan trọng. Đầu cô bé nhanh chóng hướng về suy nghĩ sau khi cầu cứu thượng viện thì sẽ xin quay trở về cùng. Thế nên cô bé nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.

Tối đó Thành chủ trò chuyện với Quỳnh Liên tới khuya. Hắn còn chuẩn bị tư trang cho Quỳnh Liên rất nhiều. Hắn đã làm hết mức mà bản thân hiện có thể.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.