Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu bạch

Phiên bản Dịch · 3615 chữ

Đi loanh quanh và suy nghĩ chợt Thiên Cường nhớ ra đã học qua Kết Linh Giới Sư. Hắn thầm nhủ :

“Chắc chắn đây là tổ tiên đang khảo nghiệm ta. Ta phải dùng chính Kết Linh Giới sư nhãn tìm con đường nào thoát ra khỏi đây không”

Nghĩ là làm, Thiên Cường ngồi xuống và bắt đầu tiến hành minh tưởng. Hắn loại bỏ mọi suy nghĩ, tạp niệm trong đầu đi. Chừng sau một đoạn thời gian hắn nhập định thì hắn đã tiếp nhập trạng thái vô minh.

Ý chí, cảm nhận của Thiên Cường vốn chỉ trong cơ thể dần khuếch ra không gian xung quanh. Ý chí, cảm nhận ấy chính là tinh thần lực của bản thân xuất phát từ sức cảm nhận của linh hồn.

Thời gian không gian bây giờ như ngưng trệ. Thiên Cường cảm tưởng bây giờ mình chính là không gian bên ngoài và nhìn vào cơ thể hắn. Ở trong cơ thể hắn tồn tại một cái bóng mờ ảo song song với cơ thể. Cái bóng mờ mờ ảo ảo này chính là linh hồn trong cơ thể hắn. Tinh thần lực của hắn theo ý muốn liền từ từ tiến tới và chạm nhẹ đến linh hồn.

Sau đó Thiên Cường dùng tinh thần tiến hành câu thông và cảm dẫn linh hồn. Từng chút ý niệm tinh thần hoà lại với linh hồn, bởi vốn dĩ ý niệm tinh thần chính khởi nguồn từ linh hồn.

Thiên Cường từ từ cảm nhận năng lượng tinh thần trong linh hồn của bản thân. Hắn chậm rãi điều khiển từng điểm năng lượng rồi điều khiển từng đám năng lượng linh hồn. Từng tia lực lượng linh hồn bị hắn điều khiển và dẫn dắt hoà hợp theo ý muốn của hắn.

Đây là lần đầu cảm ngộ hồn lực sau thời gian dài ngủ mê man, thế nên cần tốn một chút thời gian. Sau này, hắn không cần phải rơi vào trạng thái minh tưởng vẫn có thể thôi động hồn lực.

Kết Linh Giới sư sử dụng hồn lực để biến thành sức mạnh tinh thần và giải phóng ra ngoài. Bây giờ hắn cần tìm điểm giải phóng sức mạnh đó. Đó chính ở sâu trong con mắt của hắn.

Thiên Cường dùng tinh thần lực hướng chú ý về đôi mắt. Dần dần hắn nhận ra sâu trong mi tâm hắn có một điểm sáng đặc biệt. Đó chính là Điểm nhãn.

Hiện tại trong linh hồn Thiên Cường thì năng lượng linh hồn được gọi là Hồn khí. Tương lai khi hắn bước lên cao hơn trong Kết Linh Giới sư thì năng lượng linh hồn hắn sẽ thay đổi.

Thiên Cường dùng tinh thần lực dẫn dắt hồn khí vào điểm sáng đó. Mất chút thời gian để bão hoà năng lượng linh hồn mới có thể khởi động điểm nhãn. Đôi mắt bên trong linh hồn hắn của hắn bị điểm nhãn cộng hưởng hơi hiển hoá ra màu hoàng kim sắc. Còn bên ngoài người khác cũng không thấy ánh mắt của hắn có gì đặc biệt khác lạ cả.

Sau khi hoàn thành tất cả, Thiên Cường mở mắt ra nhập định lại thân thể. Đồng thời vẫn khống chế rót hồn khí tới mắt.

Thiên Cường cảm nhận được năng lực quan sát của bản thân dần tăng lên. Dần dần hắn có cảm tưởng con muỗi bay qua hắn cũng có thể biết đâu là đực là cái. Theo thời gian trôi hắn thậm chí có xu hướng nhìn những thứ siêu nhỏ.

Sau một thời gian đủ lâu thì mọi thứ Thiên Cường nhìn thấy đã biến hoá khác biệt hoàn toàn. Xuất hiện trước mắt hắn là rất nhiều dải quang ảnh ánh sáng khác nhau trên nền màu đen. Chúng gồm khá nhiều đơn sắc gộp lại, tạo thành màu sắc phức tạp và liên tục thay đổi biến chuyển.

Thiên Cường nhớ lại kiến thức đã được dạy. Hắn nhận ra những dải quang ảnh đấy chính là dao động năng lượng của những vật trước mắt. Mỗi một loại năng lượng khác nhau sẽ cho một màu sắc và sự dao động thay đổi khác nhau.

Thiên Cường đoán chắc chắn toàn bộ động truyền thừa là trận pháp tạo không gian. Chỉ có trận pháp không gian mới có thể tạo ra không gian lưu giữ truyền thừa.

Đương nhiên trận pháp quá phức tạp nên Thiên Cường không thể quan sát rõ ràng. Lúc nhìn thấy các quanh ảnh giao động năng lượng giống nhau trên các bức vách hắn sẽ bỏ qua và quan sát các chỗ khác.

Cuối cùng sau khi quan sát hết toàn bộ động quật thì Thiên Cường nhận ra nơi bức vách trong động sâu trong cùng có quang ảnh giao động đặc biệt khác hẳn so với mọi thứ xung quanh. Hắn đoán nơi đây khả năng cao là nơi mà hắn cần tìm.

Thiên Cường tiến lại gần sát quan sát tỉ mỉ hơn mọi thứ. Bức vách động cuối cuồng bằng phẳng có chút giống như một tường. Hắn thử vận nắm đấm thật mạnh lên bức tường.

Đanggggg

Bức tường dưới sức mạnh nắm đấm của Thiên Cường lập tức xuất hiện những vết rạn nứt. Hắn vui mừng vì mình đã tìm đúng nơi cần tìm rồi.

Thiên Cường dùng hết sức lực đấm thật mạnh thêm nhiều nhát nữa lên bức tường, vết nứt cũng dần xuất hiện to ra. Hắn cũng thôi ngưng sử dụng Kết Linh Giới sư nhãn để tập trung vào việc phá tường.

Cũng may không gian động quật khá nhỏ mà Thiên Cường khá thông minh nên quan sát hết không tốn nhiều thời gian. Khi vận dụng đôi mắt kia cũng tốn không ít hồn lực khiến tinh thần hắn giờ này cũng có chút uể oải.

Rắcccc

Bức vách này khá cứng rắn. Thiên Cường phải hì hục hồi lâu mới đấm vỡ được lỗ hổng đầu tiên trên bức vách. Khi bức tường vỡ ra thì hắn cũng nhận ra xuất hiện một động quật mới bên kia.

Thiên Cường hiện tại không thấy có gì đặc biệt ở động bên kia cả. Muốn tìm hiểu kỹ càng thì chỉ có thể phá vỡ bức vách này mà qua bên kia.

Vậy là Thiên Cường tiếp tục công việc phá vách động để thông sang hang động bên kia. Sau khi có lỗ hổng đầu tiên thì việc tiếp cũng dễ dàng hơn. Hắn liên tục phát thêm những nắm đấm lên khu vực lân cận lỗ thủng. Cứ thế hắn cứ đấm mạnh cho tới khi lỗ hổng lớn để đủ người hắn lọt qua thì mới dừng.

Giờ này đây Thiên Cường đã hao tốn thêm không ít khí lực. Nghỉ ngơi một xíu rồi hắn chậm rãi cẩn thận đi vào động quật mới này.

Thiên Cường hết sức cẩn thận vì con đường này khá tối và không biết dẫn về đâu khi nơi này đã rời khỏi động quật của tổ tiên. Hắn lo sợ có chuyện không may xảy ra.

Thiên Cường thử vận dụng Kết Linh Giới sư nhãn thử nhìn về phía trước. Phía trước có rất nhiều loại dải quang ảnh năng lượng và tất nhiên hắn chẳng có chút khái niệm về những dải năng lượng này. Dù có quan sát thấy cũng coi như không. Hắn cũng chỉ đành tặc lưỡi bước tiếp.

Có chút ánh sáng lờ mờ phía trước, Thiên Cường lần theo nơi ánh sáng đi tới cuối con đường. Cuối con đường này thì có một đoạn hang rẽ ngang. Hắn liền lén lút ngoái đầu ra thám thính tình hình phía trước.

Trước mặt Thiên Cường là một động quật với không gian động khá lớn. Không gian này chừng gấp mấy lần một ngôi nhà bình thường. Ở giữa tòa động là một con tiểu cẩu trắng muốt như tuyết đang uể oải nằm trên chiếc thạch bàn. Trông con chó nhỏ kia có chút đáng yêu và dễ thương.

Thiên Cường khá tò mò quan sát mọi thứ xung quanh. Đánh giá một chút cũng không có gì đặc biệt cả, thế là hắn yên tâm bước hẳn ra ngoài.

Con chó kia đã phát hiện tiếng động từ lúc Thiên Cường đánh vào vách động. Thế nên nó cứ nhìn chằm chằm vào hướng này không rời mắt.

Khi Thiên Cường nhìn lén ra bên ngoài thì con chó nhỏ cũng phát hiện ra Thiên Cường. Nó tò mò nhìn không chớp vào Thiên Cường. Thiên Cường bước ra cũng không ngại nhìn vào con tiểu cẩu. Thiên Cường và tiểu cẩu bốn mắt nhìn nhau.

Chợt bụng của Thiên Cường phát ra tiếng ọt ọt đói dữ dội. Tiếng kêu ấy khiến trong mắt Thiên Cường lúc này nhìn con tiểu bạch cẩu đáng yêu kia thành món cầy tơ bảy món.

Càng nghĩ Thiên Cường lại nuốt nước miếng ừng ực, bởi cũng đã lâu lắm rồi hắn còn chưa được ăn. Hắn thầm nghĩ con tiểu cẩu kia cũng tạm lót dạ cho hắn, không khéo đây là món quà mà tổ tiên dành cho hắn để tẩm bổ cũng nên. Càng nghĩ hắn càng thấy hợp lý và vui mừng.

Đương nhiên nếu tổ tiên Thiên Cường biết lão cố tình tìm cho hắn một siêu cấp linh thú mà hắn lại xem là cầy tơ bảy món ắt hẳn sẽ nổi giận tới hộc máu mất. Thiên Cường vì đói nên cũng chẳng quan tâm suy nghĩ gì cho nhiều.

Thiên Cường dần dần tiến lại sát với tiểu cẩu. Tiểu cẩu kia bắt đầu cảnh giác bởi hành động của Thiên Cường có chút khiến nó mất an toàn. Từ sâu trong mắt nó cũng lóe lên chút tinh ranh.

Thiên Cường bước dần tới tới tiểu cẩu, lúc vừa bước ra cách con tiểu cẩu tầm 5 thước thì hắn nhìn thấy trời đất tối sầm. Sau đó là cảm giác chính là đã bước vào một thế giới khác.

Không gian xung quanh bỗng chốc rộng lớn hơn và khác xa những gì thực tế trước đó. Hắn quan sát liền kết luận bản thân đã rơi vào trận pháp rồi. Vừa vặn một tiếng long ngâm vang vọng

Ngaoooooo

Tiếng kêu bất ngờ kèm một chút gì đó ảnh hưởng tới tinh thần khiến Thiên Cường cũng có chút choáng váng. Mất một xíu hắn mới bình tĩnh định hình lại phía trước. Nghĩ vì chuyện này thì sau này hắn phải cẩn thận hơn mới được. Tránh tình trạng vì miếng ăn mà đâm đầu vào tử lộ.

Cảm giác vừa đói vừa mệt lại thêm bực vì miếng ăn phía trước không dễ dàng gì, Thiên Cường ngửa mặt lên trên, hướng về nơi phát ra âm thanh vừa rồi mà kêu :

"Gào cái gì mà gào, nếu ngươi rơi vào tay ta. Nhất định ta vặt lông sạch sẽ rồi nướng quay giòn mày lên đó"

Đương nhiên Thiên Cường không hề biết tiếng kêu vừa rồi là long ngâm. Nếu long tộc mà nghe được miệng một tên không thể tu luyện được mà kêu gào ăn thịt long thì sẽ đặc sắc biết bao nhiêu.

Bây giờ từ trong trận pháp nổi lên rất nhiều đám hỏa diễm. Chúng lao đi vào người Thiên Cường. Hắn chỉ biết né tránh bởi hắn biết mình đã rơi vào trong trận. Đám hoả diễm chạm nhẹ vào người chỉ e cũng sẽ lột của hắn một lớp da.

Mấy năm qua cũng có học qua chút trận pháp nên lúc đầu Thiên Cường tránh né có chút luống cuống. Tuy nhiên lát sau hắn cũng đã nắm được quy tắc biến trận nên dễ dàng tránh thoát. Tiểu cẩu kia thấy thế thì thêm hỏa lực hết sức vận trận.

Lúc này Thiên Cường liền vận dụng Kết Linh Giới Sư nhãn để quan sát. Cuối cùng hắn cũng nhận ra các nơi tiếp nhận và thay đổi năng lượng trong này. Đó chính là những mắt trận. Thiên Cường xung kích vào những điểm mắt trận kia, rồi hô lớn :

"Phá cho ta"

Bị cường lực công kích ở điểm nhạy cảm nên trận pháp bị vỡ tan tành. Đây là trận pháp đã được vận hành rất lâu, từ lúc tiểu cẩu kia thức tỉnh.

Tiểu cẩu vì nhàm chán trong lúc vô tình thức tỉnh được trận pháp bảo vệ, thế là nó chẳng biết làm gì nên liên tục loạn động cho bớt nhàm chán.Kết quả là trận pháp thôi động quá nhiều nên mất gần hết năng lượng.

Bây giờ trận pháp đã quá yếu mới khiến Thiên Cường dễ dàng phá hoại như thế. Nếu thời điểm chưa cần hoàn mỹ mà Thiên Cường bước vào chắc chắn đã mất mạng ngay rồi.

Nãy tới giờ Thiên Cường vừa đói vừa chật vật mới thoát thân. Điều đó khiến hắn khổ không thể tả. Lúc trước được hư ảnh tổ tiên giảng dạy hắn cũng được xem qua một ít hình ảnh của một số trận pháp đặc biệt. Giờ nhìn trên người con tiểu cẩu kia còn lóe lên quang sắc kia khiến hắn cũng thầm đoán có thể là cái thủ hộ kết giới tráo nữa. Xem ra miếng thịt này cũng không dễ gì mà ăn.

Thiên Cường nhìn tiểu cẩu tiếc rẻ rồi bỏ đi tìm cách thoát ra ngoài. Hắn vừa quay mặt rời đi thì tiểu cẩu kia lên tiếng :

"Đừng bỏ rơi ta mà, ta đang rất buồn chán"

Thiên Cường giật mình kinh ngạc, thậm chí hắn gần như không tin vào lỗ tai của mình :

“Con vật kia biết nói ư?”

Thiên Cường ngước đầu kinh ngạc nhìn con tiểu cẩu. Bây giờ hắn nhận ra con tiểu cẩu này thật đặc biệt và đáng thương, đôi mắt nó tràn một nỗi buồn.

Một ý niệm hiện lên trong đầu Thiên Cường :

“Con tiểu cẩu này chắc chưa trải sự đời nên mình thử lừa nó xem sao. Không khéo sau này lại có thể có một con khủng bố hộ pháp linh thú”

Thiên Cường cố nhớ lại các kiến thức về nhiều tu luyện thú nhưng vẫn không có qua thông tin của con chó này. Nó còn nhỏ mà đã thông tuệ chắc chắn là không phải tầm thường thú. Nghĩ bản thân không thể tu luyện mà ngày sau có nó bảo vệ cũng không tồi tí nào.

Thiên Cường tiến gần lại và hỏi :

"Tại sao ngươi không rời nơi này đi?"

Tiểu cẩu uể oải vươn vai, lập tức một cái hộ tráo xuất hiện rồi bao bọc lại nó. Lúc ở trong hộ tráo này nó không thể thoát ra ngoài cũng như ai có thể xâm hại được. Nó đã thức tỉnh gần chục năm rồi nhưng vẫn cứ ngây ngốc nhìn ra bên ngoài kia mà không sao thoát được. Mấy năm này đối với nó thật là địa ngục, không có chút tự do hay bất cứ cái gì ngoài nằm nhìn và lại nằm nhìn.

Thiên Cường tỉ mỉ đánh giá lại hộ tráo trên người tiểu cẩu. Nhìn cái hộ tráo bình thường thế thôi nhưng lưu động khí tức khủng bố. Hắn e rằng chỉ cần chạm tay vào đây lập tức đi toi cái mạng.

May mà Thiên Cường vẫn chưa vì miếng ăn mà làm điều ngu ngốc. Hắn quan sát thật kỹ rồi vận dụng lục lọi hết trí nhớ của mình cuối cùng cho rằng đây là loại hộ tráo bảo hộ truyền thừa thân pháp.

“Xem ra con tiểu cẩu này lai lịch không đơn giản. Miếng ăn này xem ra không phải là thức ăn, càng không thể nuốt được rồi”

Thiên Cường bây giờ cũng chỉ có thể tìm cách lừa tiểu cẩu này bằng được. Hắn bảo :

"Thật ra ta có thể giúp ngươi ra khỏi cái lồng này. Nhưng ta nghĩ lại thì tốt nhất ngươi nên ở trong đó đi"

Tiểu cẩu gần như khóc :

"Ta sắp chết vì buồn chán rồi. Làm ơn hãy cứu ta ra ngoài đi"

Thiên Cường thở dài, nói :

"Ngoài kia thế giới thực sự rất nguy hiểm. Bây giờ ngươi đi ra ngoài rất dễ khiến người khác chú ý. Ngươi còn nhớ bộ dáng lúc đầu ta gặp ngươi không. Nếu mà ra ngoài thì sẽ khiến kẻ khác nổi dã tâm và giết chết ngươi ngay"

Nhớ lại lúc đầu gặp mình Thiên Cường bộ dáng có ý đồ xấu vơi mình. Tiểu cẩu ngây thơ hỏi :

"Thế thì ta phải làm sao? Nếu cứ ở đây ta cũng sẽ chết vì chán mất"

"Ta cứu ngươi ra cũng được, nhưng ngươi phải thề là nghe lời ta. Nếu không ta sẽ mặc kệ ngươi"

"Được được ta thề. Chỉ cần ngươi dẫn ta ra thì ta nhất định cũng sẽ nghe lời ngươi"

Thiên Cường mặc dù có chút không tin tưởng con tiểu cẩu này nhưng dù sao nó còn nhỏ, vẫn có thể dạy dỗ từ từ được. Thiên Cường nói :

"Thực ra cái hộ tráo này chỉ cần trích máu huyết nhận chủ rồi phát ý niệm thu thì nó sẽ lập tức biến mất"

Tiểu cẩu tròn xoe nghiêng đôi mắt :

“Trích máu nhận chủ là cái gì?”

Thiên Cường phải hướng dẫn tỉ mỉ bởi vì con tiểu cẩu này cái gì cũng không biết :

"Đầu tiên ngươi phải tạo trên cơ thể chút vết thương để nó chảy máu lên hộ tráo kia. Sau đó từ từ cảm nhận chiếc hộ tráo"

“Điều này là thật ư?”

“Tất nhiên rồi”

Thiên Cường vỗ ngực khẳng định. Tiểu cẩu nhìn lên bàn chân mình mà trên nét mặt hiện lên sự đau lòng. Nó thật sự không nỡ cắn bản thân để lấy máu. Nó nhìn cái hộ tráo một chốc rồi quay lại nhìn bàn chân của nó. Phải vài lần như thế nó mới hạ quyết tâm thoát khỏi cái nơi này.

Tiểu cẩu nhắm mắt lại, rồi đem chân vào trong miệng từ từ đóng miệng lại. Bộ dáng vừa đau lòng vừa không tình nguyện khiến Thiên Cường đứng ngoài mà bật cười thành tiếng :

"Ai ui.... Đau chết ta"

Tiểu cẩu lúc này mới phát lực, cũng chưa hề chảy xíu máu nào mà miệng nó cứ kêu gào thảm thiết. Trông bộ dáng của nó lúc này Thiên Cường chỉ muốn lao vào gõ cho nó mấy cái vào đầu.

Phải mất khá lâu cũng như gào đủ kiểu thì tiểu cấu mới cắn chân chảy ra chút máu. Giọt máu kia nhẹ rơi xuống bề mặt của hộ tráo. Còn tiểu cẩu thì quay lại ôm đôi chân xuýt xoa tỏ vẻ đau đớn vô cùng.

Thiên Cường cũng hết cách với con chó nhỏ này. Nếu sau này đưa nó đi ra ngoài phưu lưu mà không làm nó thay đổi thì chỉ e sau này trước mặt nhiều người khác nó sẽ làm trò cười cho họ mất.

Mất chút thời gian tiểu cẩu mới có thể cảm nhận được sự liên kết với hộ tráo. Sau khi cảm nhận đã khống chế được cái hộ tráo kia thì tiểu cẩu điều khiển cho thu hộ tráo lại.

Hộ tráo nhanh chóng biến nhỏ thành một viên hạt châu màu trắng. Tiểu cẩu thấy vậy bèn há miệng ra nuốt viên châu kia vào trong bụng.

Thiên Cường hiểu được tiểu cẩu kia nuốt cái hộ tráo mà không sao cả nên hắn cũng không hỏi làm gì. Bây giờ thật sự hắn rất đói. Hắn phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài mới được. Nếu không hắn sợ phải chén thịt con tiểu cẩu này.

Như chợt nhớ ra điều gì Thiên Cường quay ra hỏi nó :

"Ta gọi là Thiên Cường, ngươi lúc muốn nói chuyện với ta cứ gọi ta là Thiên Cường ca ca là được rồi. Còn ngươi gọi là gì?"

Con tiểu cẩu vẫn ngơ ngác không hiểu. Thiên Cường vỗ vỗ trán giải thích :

"Tên gọi là thứ mà để xưng hô mỗi khi ngươi cần ta thì gọi tên ta. Nếu ngươi không có tên thì gọi là Tiểu Bạch nhé"

Tiểu cẩu đương nhiên không hiểu chuyện, thế là nó gật đầu đồng ý. Thiên cường thấy vậy vui vẻ trong lòng. Cuối cùng cũng có thứ xem như là thu hoạch lớn ngoài ý muốn a.

Nhìn Tiểu Bạch thật đáng yêu nên Thiên Cường cúi xuống bế Tiểu Bạch luôn vào lòng. Lúc bế Tiểu Bạch mới khiến hắn giật mình kinh dị trong lòng. Con tiểu cẩu này trông bé thế này mà nặng hơn tưởng tượng, ước tính cũng cả trăm cân.

Lúc đầu Thiên Cường cứ tưởng so với lũ chó nhỏ ở nhà thì Tiểu Bạch giỏi lắm nặng vài chục cân là cùng. Vậy mà khác xa tưởng tượng của hắn.

Đương nhiên với sức mạnh của Thiên Cường bây giờ thì việc bế trăm cân cũng không khác bế một con cún nhỏ là bao. Hắn cũng khá hài lòng bởi Tiểu Bạch như thế này mới đúng là sinh mệnh đặc biệt chứ.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.