Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo khí nhai

Phiên bản Dịch · 3237 chữ

Bổn Viêm sau đó đón nhóm Thiên Cường trở về Chiến Thần viện. Trên Chiến thuyền, Thiên Cường hỏi Bổn Viêm :

“Thưa Phó viện trưởng. Kết quả hội nghị kia thế nào rồi?”

“Chúng ta đã hoà giải với nhau. Trận chiến kia các đế tộc đã chết xuống rất nhiều người so với Chiến Thần Viện. Thế nên chúng ta sẽ không truy cứu nữa…”

“Vâng…”

Thiên Cường gật đầu. Chợt hắt nhớ ra :

“Không biết Phó viện trưởng đã sắp xếp được người vào di tích Bảo Khí Nhai chưa?”

“Ta tính toán sẽ để huynh đệ các ngươi cùng Thập Thiên tướng tiến vào”

“Vậy thì tốt quá. Bao giờ chúng đệ tử có thể tiến vào?”

“Khoảng 3 ngày sau sẽ có thể”

Thập Thiên Tướng hiện vẫn chưa có vũ khí tương thích. Về phần Thiên Cường thức tỉnh Sát phủ sẽ ảnh hưởng người khác nên Bổn Viêm chỉ để những người quen biết Thiên Cường tiến vào. Cho đến hiện tại nhóm Thiên Cường vẫn chưa từng tiếp xúc với các đệ tử của Chiến thần thượng viện…

Thiên Cường nghe vậy thì vui mừng :

“Đệ tử cùng các đệ đệ đa tạ Phó Viện trưởng đã ưu ái”

“Ngươi hãy thông báo cho bọn họ đi. Nhớ không được tiết lộ về di tích Bảo Khí Nhai đó”

“Đệ tử hiểu rồi. Đệ tử xin phép cáo lui”

Thiên Cường sau đó thông báo cho mọi người về việc sẽ tiến vào một toà bảo địa để rèn luyện. Sau khi trở về tất cả đều rèn luyện sinh hoạt như bình thường…

Bổn Viên trở về thì bắt tay vào việc sử dụng tài nguyên chính thức khởi động Bảo khí nhai. Sau ba ngày thì cánh cửa di tích đã phát ánh quang cho phép người khác bước vào.

Ngày mà Thiên Cường chờ mong cuối cùng cũng đến. Bổn Viêm hôm nay dẫn toàn bộ tất cả những người tham gia tới Nội Thần điện.

Trước khi mở di tích thì Bổn Viêm vung tay ra vô số kinh binh khí rơi loảng xoảng xuống khắp nền. Có đủ các chủng loại binh khí từ trường kiếm đến đoản đao, thương, rìu, côn, kích, chuỳ,.. Tất cả chúng đều mang đủ màu sắc kim loại, dáng vẻ khác nhau nhưng đều ở trong trạng thái ảm đạm.

Bổn Viêm nói :

“Trước tiên các ngươi hãy tiến lên chọn một vũ khí thích hợp cho bản thân mình. Tất cả vũ khí này đều là thông linh bảo có chủ nhân cũ đã không còn tại thế. Hiện chúng vẫn chưa có chủ nhân”

“Đa tạ phó Viện trưởng ưu ái”

Tất cả chia ra đi dạo một vòng ngắm nghía các loại vũ khí. Riêng Thiên Cường nhận ra Sát phủ ở trước mặt bèn tiến lên đón lấy nó. Hắn cũng không để tâm những vũ khí khác.

Thập Thiên tướng lần lượt mỗi người chọn một kiện binh khí cho mình. Trùng Phát, Vũ Tử đều chọn cho mình một cái trường kiếm. Hai người bọn họ thực sự vẫn chưa tìm thấy thứ kiến cả hai yêu thích nên chỉ đành lựa chọn đại.

Tiểu Bạch tìm cho mình một bộ binh khí có hình dáng lợi trảo lắp vừa chân của mình. Xong xuôi nó hài lòng quay trở về.

Bồn Viêm thấy Tu Nê không lựa chọn binh khí liền hỏi :

“Tại sao ngươi không chọn binh khí?”

Thời gian trước Bổn Viêm đã chấp nhận Tu Nê làm đệ tử của Chiến Thần Viện. Về phần Tu Nê tất nhiên không chịu làm ngũ đệ của Thiên Cường và tất cả người khác. Đơn giản trước đây Tu Nê đã từng là nửa bước Chuẩn đế, sống lâu hơn tất cả những người ở đây.

Hiện tại Tu Nê coi như là bằng hữu của toàn bộ huynh đệ Thiên Cường. Về thân phận nguồn gốc của Tu Nê ở tử vong tinh cầu vẫn chưa lộ ra.

Tu Nê trả lời :

“Đệ tử sở hữu trong người một bộ lân giáp. Thế nên mới khiến cơ thể đệ tử cứng rắn thế này. Đệ tử chỉ cần thức tỉnh nó là được. Cũng không cần tới các vũ khí khác”

Bổn Viêm và Thiên Cường quan sát lại cơ thể của Tu Nê. Tuy nhiên bọn họ đều không thể phân biệt nổi lân giáp của Tu Nê và cơ thể của nó. Bọn họ đoán là lân giáp đã hoà vào cơ thể của Tu Nê.

Thiên Cường cùng các đệ đệ thầm tặc lưỡi. Thảm nào mà huynh đệ hắn ngày trước dù cố gắng cũng không tổn thương Tu Nê được. Chỉ e rằng nếu là Vũ đồ cảnh khó lòng ai đả thương được Tu Nê.

Tu Nê vốn theo đuổi hoá long tu. Trên con đường hoá long đã ngưng ra dạng long chiến giáp phủ ngoài cơ thể. Khi Tu Nê rớt tu vi thì bộ long giáp kia đã ngủ say vô tận năm tháng nên vẫn không phát huy nổi chút sức mạnh.

Bổn Viêm gật đầu rồi quay lại hỏi toàn bộ những người có mặt :

“Tất cả đã sẵn sàng rồi chứ”

“Đệ tử đã sẵn sàng”

Bổn Viêm hài lòng rồi bắt quyết thôi động cánh của của bí động mở ra. Một luồng sáng chói loà bắn ra khiến tất cả đều không thể mở nổi mắt mà quan sát.

Khi luồng sáng kết thúc thì bọn họ nhìn thấy sau cánh cửa là một con đường thông tới một ngọn núi lớn. Ngọn núi kia khá đặc biệt khi toả ra đủ ánh quang lấp lánh. Trên ngọn núi cắm xuống một vài món vũ khí kỳ dị.

Bổn Viêm nhớ rõ ràng những gì liên quan tới Bảo Khí Nhai. Bởi hắn đã trực tiếp mở ra rất nhiều lần. Lần nào trên ngọn núi kia cũng chỉ cắm xuống một vũ khí hình dạng như bộ rễ cây. Lần này lại có khá nhiều binh khí khiến hắn khó hiểu về sự xuất hiện của chúng.

Chợt Bổn Viêm nhớ tới mấy đạo ánh sáng từ lúc giải khai các sư huynh, sư tỷ. Lúc đó đã có những đạo ánh sáng hướng về nơi đây. Điều đó khiến trong lòng hắn dậy sóng…

Bổn Viêm gạt đi suy nghĩ rồi hướng dẫn :

“Các ngươi hãy tiến vào bên trong. Sau đó chỉ cần leo lên ngọn núi kia là được”

“Chúng đệ tử đã rõ ràng”

Nhóm Thiên Cường lần lượt bước vào trong cánh cửa. Sau khi tất cả bước vào hết thì Bổn Viêm thôi động cánh cửa hoàn toàn phong bế lại. Bây giờ thì người bên ngoài hoàn toàn không thể dò xét vào bên trong và ngược lại…

Đập vào mắt tất cả người bước vào chính là một ngọn núi lớn toả ra lấp lánh ánh sắc kim loại. Trên núi có đúng 10 kiện vũ khí cắm một phần vào núi. Chúng đều có hình dạng và màu sắc rất khác lạ so với vũ khí bình thường.

Thiên Cường quan sát ngọn núi. Thế nhưng thực sự là hắn không có kiến thức gì về loại kim khoáng hình thành ngọn núi này. Hắn dời sự chú ý sang những vũ khí kia.

Có một vũ khí có hình dáng như bộ rễ cây màu đỏ. Phần gốc cây cắm xuống núi còn rễ hướng lên trời. Trên các nhánh rễ bốc lên sắc hoả như thể đang cháy. Các sợi rễ đều đang khuấy động ở một phạm vi tương đối như thể tán cây vươn trong gió.

Có một vũ khí là lưỡi đao có hình mặt trăng bị khuyết. Nó có đường kính to bằng chiếc nong lớn. Một phần lưỡi đao cắm ngập một đoạn vào trong núi. Toàn bộ lưỡi đao phủ một màu sắc nâu đất như gỉ sét. Trông nó chỉ nặng nề cồng kềnh chứ không hề sắc bén chút nào.

Một vũ khí khác có hình bao bố tải màu đen. Đầu bao bố có một đoạn dây rút có thể dễ dàng tháo mở. Vũ khí này như một túi vải vứt trên mặt đất. Trông qua nó như thể dễ dàng bị gió cuốn đi.

Một vũ khí là một chiếc gậy trong suốt vừa to vừa dài khá thô ráp. Đỉnh chiếc gậy có đính gắn chiếc đèn lồng màu trắng tinh. Chiếc đèn lồng toả ánh sáng trắng nhẹ nhàng dìu dịu.

Có vũ khí trông như bộ gạc của con nai rơi rụng trên mặt đất. Nó có kích thước khá lớn với màu cam óng khá nổi bật.

Có vũ khí có hình chiếc quạt giấy to lớn với màu tro xám. Nó có phần nắm cắm ngập xuống đất. Phần quạt phía trên tưởng chừng như có thể gập lại giống như quạt giấy bình thường.

Có vũ khí trông y như chiếc kềm cắt với kích thước một sải tay ôm. Hai phần tay nắm của kềm lớn cắm trên mặt đất. Còn phần lưỡi cắt hướng lên trời. Nó mang màu ánh kim sáng bóng loáng như vừa mới được mài bóng. Kẻ nào đặt tay vào đó khi chiếc kềm cắt gấp lại chỉ e sẽ đứt làm đôi mất.

Có vũ khí là hai khung răng lớn màu tím. Hai hàm răng kia đang đan chéo vào nhau. Nếu chuyển động trông chúng như thể hai hàm răng đang cắn đồ ăn vậy.

Có vũ khí là dải lưỡi cưa với màu xanh lục. Trông dải lưỡi cưa mềm mại vô cùng. Chúng cuộn tròn lại với nhau nhưng không hề rối mắt tý nào.

Vũ khí cuối cùng có hình dạng chiếc khiên màu ngọc bích. Trông hình dáng như được phủ lớp băng đang tan chảy từ trên xuống. Cảm giác chạm vào nó chắc có lẽ mùa hè sẽ biến mất.

Thiên Cường nhìn vào 10 cái vũ khí kia mà tấm tắc khen kỳ lạ. Hắn chỉ biết cất bước về phía trước. Còn thử thách hay quá trình rèn luyện thế nào hắn không rõ ràng. Hắn có cảm tưởng như bản thân sẽ lên núi đao. Nhưng thực tế nơi này không có đủ đao mà chỉ có vẻn vẹn 10 vũ khí kỳ lạ.

Đám người tiến đến chân núi rồi ngước lên trên quan sát. Bọn họ có cảm tưởng ngọn núi này giống như một tảng kim loại đã phóng lớn thì đúng hơn.

Thiên Cường bèn trao đổi với Dị Oán Diễn :

“Ngươi có tin tức về di tích Tiên bảo phanh thây không?”

“Ta chưa từng tiến vào trong những di tích như thế này. Thế nhưng theo tìm hiểu của ta thì mỗi lần xuất thế thì mỗi di tích Tiên Bảo phân thây lại biến khác. Không giống với di tích này đã ổn định đây cả chín vạn năm”

“Ngươi có vũ khí cho riêng mình chưa?”

“Ta đã có thể xác là Vũ trụ phi thuyền cũng là vũ khí chiến đấu sau này. Nó đã thức tỉnh nên nơi này vô dụng với ta”

Thiên Cường quay qua nói :

“Tất cả chúng ta chia nhau ra rồi cùng tiến lên đỉnh núi thôi”

….

Tất cả người tham gia đều chia nhau ra mỗi người chọn một nơi rồi leo lên. Riêng Thập Thiên tướng chia ra mỗi người hướng về một kiện binh khí kì dị đang cắm trên núi.

Trong sâu thẳm ý thức của cả Thập Thiên tướng thì những kiện binh khí kỳ dị kia tạo nên một sự hấp dẫn lạ lùng. Điều khiến bản thân bọn họ muốn tiến tới, nhấc những món vũ khí kia lên và sở hữu chúng. Vừa vặn mười người ứng với mười kiện binh khí.

Thiên Cường cầm lấy sát phủ trong tay hướng về phía trước. Hắn đặt bước chân đầu tiên lên ngọn núi. Sát phủ trong tay hắn theo đó rục rịch rung động.

Thiên Cường bước ra bước thứ hai. Sát phủ trong tay hiện lên những đốm đỏ màu máu.

Thiên Cường bước ra bước thứ ba. Cả sát phủ hoá hoàn toàn thành màu máu đỏ.

Thiên Cường bước tới bước thứ tư. Sát phủ hiện ra những tia sáng lấp lánh.

Thiên Cường bước tới bước thứ năm. Sát phủ trong rực lên ánh sáng đỏ máu yêu dị vô cùng.

Thiên Cường nhìn sự thay đổi của Sát phủ trong tay mà hài lòng vô cùng. Hắn bèn bước ra bước thứ sáu.

Ánh sáng đỏ rực rỡ bao phủ rồi nhấn chìm Thiên Cường. Nguồn ánh sáng chiếu rọi quá sáng khiến hắn không thể mở mắt ra mà nhìn nổi. Đến khi hắn có thể mở được mắt ra thì hắn nhận ra bản thân đã ở tại một thế giới khác rồi.

Thiên Cường thử cảm thụ xem thân thể mình thì phát hiện ra nơi này không hề có cơ thể mình. Hắn chỉ tồn tại ở thế giới này như một dạng ý thức, một dạng linh hồn để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh và không thể tác động tới bất kỳ cái gì cả.

Thiên Cường đưa ánh mắt về phương xa nơi có tiếng ồn vang đến. Nơi đó chính là một bãi chiến trường rộng lớn trong không gian với vô vạn sinh linh bay lơ lửng. Tất cả những sinh linh tham chiến đều toả ra khủng bố khí tức như muốn ép sập cả không gian. Bọn họ đang tập trung về một hướng trung tâm.

Nơi trung tâm là một nam tử uy vũ bất phàm mang hình hài của nhân tộc. Hắn thong dong khí độ bình tĩnh giữa trùng vây sinh linh hùng mạnh mà không chút e sợ. Hắn mang hơi thở thiên thần nhưng đối lập trên tay cầm sát phủ nhuốm máu toả ra sát khí trùng thiên. Hắn không lộ ra sức mạnh nhưng chỉ bằng uy thế đã khiến những sinh linh vây quanh đều phải dè chừng.

Giết

Tiếng hô hào vang lên, cuồn cuộn khủng bố sinh linh hướng về nam tử kia ra tay.

Nam tử kia không chút nao núng. Hắn nâng sát phủ lên đỉnh đầu đồng thời hô vang :

“Tiếp dẫn lục sát thức đệ nhất thức”

Từ sát phủ ngưng hoá ra rất nhiều những hư ảnh chiến phủ bằng năng lượng. Nam tử kia thúc giục sát phủ bổ xuống :

“Phá Thể”

Đệ nhất thức đánh ra, hàng ngàn hư ảnh chiến phủ hướng về lớp sinh linh gần nhất bổ xuống.

Phốcccc..

Phốcccc…

Bụppp…

Hư ảnh chiến phủ dễ dàng cắt phá vũ khí của những sinh linh xung quanh không chút ngăn trở. Nó một mạch chém vào thân thể những sinh linh nơi đó. Năng lượng bộc phá khi chạm vào từ những chiến phủ khiến cho thân thể những sinh linh bị chém xuống hoá thành màn sương máu.

Chỉ có linh hồn những sinh linh này mới có thể chạy thoát về phương. Đám linh hồn này ở ngoài xa rồi nhìn quay lại nam tử nơi trung tâm với ánh mắt kinh hoàng.

Giết

Tiếng hô hào lần nữa vang lên. Một mảng sinh linh khác lại xông về hướng nam tử kia. Nam tử kia nhấc lên sát phủ rồi vung xuống :

“Đệ nhị thức Công thần”

Một luồng sức mạnh tinh thần quét ra xung quanh.

Không có tiếng vang lên hay chi uy tái hiện. Thế nhưng những sinh linh bao vây xung quanh nam tử đều ôm lấy đầu đau đớn la hét và xông loạn xạ về phía trước.

Bọn chúng đều không phát huy hết sức mạnh của bản thân. Khi di chuyển tới gần thì bị uy thế của nam tử kia chấn cho bạo vong.

Giết

Tiếng hô hào lại vang lên. Một nhóm sinh linh khác thấy chết không sờn lại xông về phía nam tử kia.

Nam tử kia lại vung lên sát phủ :

“Đệ Tam thức Diệt hồn”

Một vòng sóng năng lượng tinh thần từ sát phú bắn ra khiến không gian xung quanh giao động như giọt nước rơi vào trong mặt hồ yên tĩnh. Không có âm thanh gì xuất hiện cả, thế nhưng những sinh linh bị sóng năng lượng tinh thần quét qua thì chỉ còn lại thể xác trống rỗng. Bởi linh hồn của bọn chúng đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Nam tử kia xuất ra khí thế của mình khiến cho những thân xác trống rỗng kia hoá thành màn mưa màu.

Giết

Tiếng hô hào lại lần nữa vang lên. Một nhóm sinh linh khác vẫn liều lĩnh xông vào.

Nam tử kia lần nữa vung lên sát phủ đáp trả :

“Đệ tứ thức Câu linh”

Lại một luồng giao động sóng tinh thần quét qua xung quanh. Chỉ trong giây lát những sinh linh bị ảnh hưởng quay sang công kích lẫn nhau. Bọn chúng không ngừng công kích nhau mà không thèm phòng thủ. Nhanh chóng tất cả đã đồ sát lẫn nhau chỉ còn lại lác đác vài sinh linh mạnh mẽ hơn cả. Những sinh linh này sau đó bị sát mang từ sát phủ bắn ra mà chết đi.

Giết.

Tiếng hô hào lại tiếp tục cất lên. Một nhóm sinh linh khác không chút do dự xông vào

Nam tử lại vung xuống sát phủ:

“Đệ ngũ thức Độ phách”

Một hào quang rực rỡ từ sát phủ toả ra nhấn chìm một mảng lớn sinh linh xung quanh. Những sinh linh bị hào quang kỳ lạ kia quét trúng đều cúi đầu về nam tử mà bái lạy không ngừng. Sau đó tất cả đều đồng loạt lấy thân mình thực hiện một nghi thức hiến tế máu huyết.

Oànhhhh

Oànhhhh

Hàng ngàn sinh linh kia sau đó tự bạo. Máu theo đó chảy hội tụ lại với nhau rồi hoá thành trật tự sức mạnh triệu hồi hình thành đồ án quỷ dị trên không trung.

Lần này không đợi tiếng hô hào chém giết vang lên. Nam tử kia bay lên trên phương trời cao nơi trung tâm đồ án. Hắn gầm lên :

“Đệ lục thức Tiếp Dẫn”

Từ sát phủ chảy xuống một nguồn sức mạnh đáng sợ khiến cho đồ án phía dưới vận hành. Đồ án phóng xuất ra vô số dòng sức mạnh dao động không gian khủng bố lan tràn khắp nơi. Nơi nào dao động không gian đi qua nơi đó chỉ còn lại huyết vụ. Hàng trăm ngàn vạn ức sinh linh đều phải bỏ mình sạch sẽ. Chiến trường đông nghịt sinh linh chỉ còn có duy nhất nam tử kia cùng sát phủ….

Sau đó toàn bộ hình ảnh trước mặt Thiên Cường đều mờ mờ ảo ảo rồi biến mất. Trước mặt hắn chỉ còn lại duy nhất hình ảnh một chiếc sát phủ đỏ máu yêu dị lơ lửng giữa không gian đen tối.

Sát phủ từ từ chậm rãi vung vẩy trong không gian đen tối…

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.