Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Minh Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 1546 chữ

Lại một lần nữa bọn họ phải đối đầu với Thế Giới Ngầm, những cuộc đấu với chúng chưa bao giờ là dễ dàng cả.

Bây giờ lại còn có thêm một thế lực khác là Quân Sáng Thế, chàng chẳng thể biết được những kẻ này có sức mạnh ra sao, một cảm giác bất an vô bờ bến đang dâng trào bên trong Trần Phúc

Chưa kể còn có vấn đề ngôi thành cổ quái ở cách đó không xa và việc khiến chàng lo lắng nhất chính là Thiên An bây giờ vẫn chưa có tung tích, tất cả xảy ra cùng lúc khiến Trần Phúc nhứt não vô cùng.

Cứ như thế, chàng cứ vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ mà chẳng nhìn đường gì cả, và rồi bỗng nhiên có một người từ trong hẻm đi ra.

Do không nhìn đường nên khi người đó vừa bước ra thì Trần Phúc đã đâm sầm vào người đó khiến cả hai ngã sõng xoài về hai hướng.

Lúc này Trần Phúc ngước lên nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thà đập vào mắt chàng là bộ y phục màu đen, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú cùng mái tóc xéo đung đưa trước trán.

Cái ánh mắt đen sâu thẩm đó, cái môi anh đào mỏng hồng ấy, cái làn da trắng mịn như lụa kia. Không thể lẫn vào đâu được, tất cả những thứ khiến Trần Phúc mê mẩn ngay từ lần đầu gặp gỡ đều hiện hữu trước mắt, không gì khác chính là Minh Nguyệt.

Lúc này nàng ấy cũng có phần bất ngờ khi lại một lần nữa gặp Trần Phúc một cách tình cờ như bao lần trước.

Rồi Minh Nguyệt bất chợt thoáng cười, đôi môi hồng nhẹ nhàng mấp mé trên dung nhan hoàn mỹ, nàng đứng lên và nói:

- Lại gặp nhau rồi, người bằng hữu tình cờ của ta! - thanh âm nhỏ nhưng vừa đủ nghe, trong lời nói có chút tươi vui nhưng cũng ẩn chứa một đạo mạo mỉa mai.

Trần Phúc nhếch mày một cái, chàng cũng mỉm cười rồi đứng lên, không biết vì sao nhưng ngay lúc này, chàng lại muốn làm một điều:

- Có thể mời người con gái của ánh trăng một ly được không? - Trần Phúc hơi cuối người, chàng đưa tay về hướng quán rượu nhỏ phía trước.

Minh Nguyệt từ từ đưa mắt nhìn ra hướng đó, rồi nàng quay mặt lại, khẽ nghiêng đầu cười nhẹ một cái, bao nhiêu sự xinh đẹp liền hiện lên trên khuôn mặt:

- Cũng được!

Đúng ra nàng đang không có tâm trạng cho lắm, thế nhưng chẳng biết vì sao, khi đứng trước sự lịch thiệp của Trần Phúc, nàng lại bất giác đồng ý lời đề nghị của chàng.

Rồi cả hai đến quán rượu phía trước gọi một chai rượu đào và vài món nhâm nhi. Bọn họ ngồi đối diện nhau ở một cái bàn nhỏ bên đường. Trần Phúc rốt hai ly rượu rồi hỏi thăm:

- Cô đến đây làm gì?

Minh Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười với câu nói của Trần Phúc, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn nhu hòa bình thản như nước lặn bên hồ:

- Một mật thám đi hỏi một người có thể coi là tội phạm đang làm gì. Huynh vẫn vui tính như ngày nào đấy Trần Phúc - kết câu, nàng nở một nụ cười nhẹ và gửi gắm ánh mắt đầy mỉa mai đưa qua Trần Phúc.

Nghe vậy thì Trần Phúc hơi khựng lại, rồi chàng cũng phì cười vì câu hỏi ngốc nghếch của mình, chàng uống một ngụm rượu rồi nói:

- Tính ra ta và cô hiểu nhau đến mức không cần hỏi câu đó thì cũng vẫn biết đối phương đang định làm gì ấy nhỉ?

Lúc này Minh Nguyệt biết Trần Phúc đang nói đến điều gì, nàng đưa bàn tay ngọc ngà ra cầm ly rượu lên nhưng không uống mà chỉ chống cằm sau đó nhìn ra xa xăm nói một cách vu vơ.

- Ta cứ nghĩ lần này chuyện làm ăn sẽ suôn sẻ, nhưng mà chắc phải suy nghĩ lại!

- Lần này có vẻ như chiếc khiên và thanh kiếm đã đổi chủ, thứ cô muốn bảo vệ, ta sẽ đoạt lấy nó - Trần Phúc cũng vừa nhâm nhi vài miếng mồi vừa nói một cách nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong lời nói mang một vẻ khiêu khích gửi đến đối thủ đang ngồi đối diện.

Minh Nguyệt bĩu môi tỏ vẻ tâm đắc, nàng khẽ nghiêng đầu, sau đó vẫn là một nụ cười ma mị nhìn vào Trần Phúc:

- Cứ thử hết những gì huynh có, để xem khi ván cờ tàn, ai sẽ là kẻ chiến thắng?

Một cơn gió nhẹ thổi qua vô tình làm vài sợi tóc trên vầng trán trắng mịn của Minh Nguyệt đung đưa qua lại, khi ngồi trước dung nhan tuyệt mỹ này, trong lòng Trần Phúc dâng trào một cảm giác kì lạ, vừa mê mẩn nhưng cũng vừa ghê sợ trước ánh mắt đen sâu thâm thẩm ấy.

Đó là một cảm giác khó tả mà ngay cả chàng cũng không hiểu nổi. Đôi lúc Trần Phúc chỉ ước gì hình dung này không phải là kẻ luôn đối nghịch với chàng, để những khi ngồi với nhau như vầy cái cảm giác khó chịu đó không hiện hữu.

Rồi bất chợt Trần Phúc nhìn ra xa xăm và nói:

- Kể cũng lạ, gọi nhau là bằng hữu, mà mỗi khi gặp là lại đồi sống mái với nhau, trước khi đấu còn ngồi khiêu khích nhau như này nữa chứ. Đôi lúc tôi chẳng hiểu chúng ta đang làm gì nữa.

Từ nãy đến giờ, mỗi một câu nói của Trần Phúc đều khiên Minh Nguyệt nở một nụ cười bất giác. Nàng không biết vì sao nhưng khi ngồi trước người bằng hữu này, lúc nào nàng cũng luôn có một cảm giác thoải mái và dễ chịu, nó khiến nàng có thể cười nhiều hơn mọi ngày. Và lần này cũng như vậy, nàng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng:

- Ta biết huynh đang nghĩ gì, thế nhưng số phận thì vẫn là số phận, duyên đối đầu thì vẫn là duyên đối đầu - rồi Minh Nguyệt cằm lấy thanh đao và đứng lên - thôi chào nhé, nếu đến phút cuối huynh chịu buông bỏ thì ta sẽ cho huynh một ân huệ được chết toàn thây.

Nói rồi Minh Nguyệt quay lưng bước đi, cái hương thơm quen thuộc từ tóc của nàng một lần nữa phảng phất trong không gian đê mê của riêng Trần Phúc, chàng thật sự không muốn đấu với sự lạnh lùng ngọt ngào này một chút nào...

Trong lúc đó thì ở trong ngôi thành âm u, những con rắn màu xám cùng những con đom đóm nhỏ nhắn đang đi đến từng ngóc ngách trong thành để dò tìm âm khí.

Và rồi sau một canh giờ do tìm, bọn chúng cũng đã phát hiện ra một bãi đất rộng ở giữa thành, nơi đây có một sự u ám không hề nhỏ phát ra.

Ngay lập tức Huyền Trân hòa vào thân cây, nàng dùng những cái rễ sắt nhọn để di chuyển dưới lòng đất, chẳng mấy chốc đã đến bãi đất trống trong thành.

Ở bên kia Huyền Trinh cũng đã phát hiện ra nơi đó, lần lượt từng đám rắn nhỏ tụ họp lại từ từ hình hành nguyên thể của Huyền Trinh.

Dù nhìn bên ngoài nơi đây chỉ là một bãi đất trống không hơn không kém, thế nhưng với rắn và đom đóm dò âm khí, cả hai đều thấy rõ được khí tức tà ma cuồn cuộn từ nơi này phát ra.

Với sự đáng sợ đó, cả hai không dám mạo hiểm, Huyền Trinh bèn thả một con rắn nhỏ chạy vào trong để do thám tình hình.

Thế nhưng khi con rắn vừa bò đi được tám thước thì đã đâm vào một kết giới và bị lửa thiêu chày.

- Nguy hiểm thật! - Huyền Trinh thốt lên.

- Để tôi thử xem!

Vừa nói Huyền Trân lấy ra một cái lọ nhỏ màu xanh, nàng đặt cái lọ xuống đất rồi mở nắp lọ ra và vận khí, niệm chú:

- Thu Hồi Hỏa Cốt!

Một luồng khí màu xanh lục từ trong lọ bay ra tiến về phía kết giới, luồng khí đó hòa tan vào một phần kết giới và sau đó, những đốm lửa trên kết giới hiện lên và bắt đầu chảy vào trong cái lọ nhỏ dưới đất.

Chẳng mấy chốc kết giới đã bị thủng một lỗ vừa người đi qua, thấy vậy thì Huyền Trân ngừng thu lửa, nàng vội đậy nắp lọ lại và cất nó vào trong.

Sau đó cả hai bước qua cái lỗ hổng trên kết giới mà tiến vào bên trong, hiện ra trước mắt cả hai vẫn là khung cảnh mảnh đất trống đó thế nhưng lúc này đã có thêm hai ngôi nhà gỗ to bự, mỗi nhà có một trệt và hai lầu...

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.