Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt trời

Tiểu thuyết gốc · 1201 chữ

Trên tàu có một phòng ăn, đến giờ cơm tối khá đông, nhưng cũng chỉ là khá, không bằng lúc gia đình cô tới đây, lúc ấy họ đi du lịch hè, đông nghịt.

Lúc cô xuống tới đã thấy Dương Chấn Hưng đứng đợi ở đó, khác với ban ngày, anh mặc một chiếc sơ mi với quần âu, trông rất ra dáng ông chủ lớn.

"Anh Chấn Hưng"

"Chà, cô công chúa của chúng ta vẫn đúng giờ như ngày nào, không sai một phút, hẹn bảy giờ đúng bảy giờ đến." - Dương Chấn Hưng nói móc.

Nguyễn An Nhiên cười: "Đương nhiên." Cô là một người rất tuân thủ giờ giấc, sẽ không đến quá sớm hay quá muộn, ngược lại là Dương Chấn Hưng, lúc nào cũng đến sớm.

Nói thì nói vậy nhưng Dương Chấn Hưng vẫn rất lịch sự kéo ghế cho Nguyễn An Nhiên, giơ tay ra mời.

Trong phòng ăn có rất nhiều cô gái trẻ, thấy hành động này của Dương Chấn Hưng vẫn luôn la hét ầm ĩ. Có một cô bé mạnh dạn tiến lên: "Hai anh chị là người yêu ạ?" Dương Chấn Hưng ngước mắt, nhìn Nguyễn An Nhiên.

"Không, anh ấy là bạn chị." Mặt cô bé đỏ rần lên, lắp bắp: "Vậy, vậy, vậy anh có thể cho em xin số điện thoại không ạ?".

"Có thể." - Dương Chấn Hưng mỉm cười, vươn bàn tay thon dài lấy điện thoại của cô bé, mái tóc anh rũ xuống, che đi ánh mắt ảm đạm.

Cô bé này rất xinh xắn, thắt bím hai bên, đội một chiếc mũ phớt, mặc chân váy màu trắng với một chiếc áo sơ mi có màu giống của Dương Chấn Hưng, rất đáng yêu, chỉ cao hơn khuỷu tay Dương Chấn Hưng một chút.

Dương Chấn Hưng là con lai, nên anh sở hữu một chiều cao rất "khủng", 188cm, nhưng cũng không thể trách anh, là do cô bé kia thấp thật.

Nguyễn An Nhiên ác ý nghĩ, hình ảnh này thật giống con gái khi thú nhận sai lầm với bố, cô bật cười. Dương Chấn Hưng ngẩng đầu nhìn cô, còn cô bé kia mặt càng cúi thấp hơn nữa, tay nắm chặt lấy vạt áo.

Nguyễn An Nhiên giả vờ không để ý, tiếp tục bữa cơm.

Sau khi nhận được điện thoại từ tay Dương Chấn Hưng, cô bé kia gập người một cái, cũng không giới thiệu tên, vội chạy về chỗ ngồi.

Dương Chấn Hưng giữ tư thế ấy suốt một phút, nhìn chằm chằm vào Nguyễn An Nhiên.

"Anh nhìn gì thế, em nổi hết da gà rồi."

Anh tặc lưỡi một cái, trả lời câu hỏi bằng một vấn đề không liên quan: "Vẻ đẹp có thể ăn thay cơm."

"Ăn cơm của anh đi." - Nguyễn An Nhiên gắp một gắp rau cần, dúi vào bát Dương Chấn Hưng.

Anh cướp đôi đũa trong tay cô "Em bị dị ứng rau cần, đôi đũa này bỏ đi."

Mặc dù cô không có bất kì tình cảm nào với anh, cũng không muốn anh có tình cảm trên mức bạn bè với mình, nhưng hành động này của anh vẫn làm cô thấy rất ấm áp.

"Cảm ơn anh."

Lúc họ còn học đại học, Dương Chấn Hưng muốn theo đuổi cô, nên thỉnh thoảng lại bám theo Trần Hải Đăng đi chơi cùng, có một lần cô bị dị ứng với rau cần phải vào viện, hôm ấy anh nằng nặc đòi đi theo họ đến bệnh viện, đợi mãi đến lúc cô tỉnh mới yên tâm.

Suốt bữa ăn ấy không ai lên tiếng, thật ra chỉ có Dương Chấn Hưng tâm trạng không tốt, còn Nguyễn An Nhiên vẫn rất ít nói chuyện khi ăn cơm.

Như thường ngày, sau khi trở về phòng Nguyễn An Nhiên đi tắm, lôi máy ra sửa lại những tấm hình hôm nay đã chụp được. Đến mười giờ mắt cô díp lại, trèo lên giường ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm chụp cảnh bình minh.

Có lẽ hôm nay thật sự quá mệt, vừa nhắm mắt Nguyễn An Nhiên đã chìm vào giấc ngủ, cô ngủ rất không yên ổn, giấc mơ ngày hôm qua lại lặp lại, hình ảnh Trần Anh Dũng dắt Phan Ánh Dương ra khỏi Thành Công như một bộ phim, tua đi tua lại trong đầu cô.

Nguyễn An Nhiên giật mình tỉnh lại, cả cơ thể ướt đẫm. Cô sờ soạng tìm điện thoại, đã bốn giờ sáng, chỉ một lúc nữa là mặt trời mọc. Cô đi tắm lại một lần, dứt khoát ngồi chỉnh ảnh đợi đến khi bình minh.

Chiếc đồng hồ treo trên tường kêu tíc tắc, tíc tắc, thời gian chậm rãi trôi qua. Cô vô tình trông thấy tấm ảnh chiều nay chụp được của Dương Chấn Hưng, nếu nó được đăng lên, chắc chắn sẽ hot.

Nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định nhắn tin xin phép Dương Chấn Hưng post lên mạng.

Nhưng bây giờ mới gần năm giờ sáng, có lẽ anh ấy còn đang ngủ nhỉ?

Nguyễn An Nhiên nghĩ bụng, ngày mai đi hỏi vậy.

Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chụp cảnh mặt trời mọc để kết thúc công việc ở đây. Nhìn ra ngoài cửa sổ chợt thấy Dương Chấn Hưng dựa vào lan can thuyền, tay cầm chai bia, nhìn lên hướng phòng cô. Nguyễn An Nhiên sửng sốt, giờ này anh ấy còn chưa ngủ sao?

Cô vội vàng chạy xuống, tiện tay với luôn cái máy ảnh.

Dương Chấn Hưng thấy cô xuống đưa ngón trỏ lên miệng, lắc đầu: "Suỵt."

Anh chỉ vào lỗ tai, phải chăng muốn cô nghe tiếng gì?

Giờ này hành khách hầu như đều đang ngủ, cũng có một ít người muốn chờ bình minh như cô, nhưng họ không xuống khoang thuyền, chỉ nhìn từ trên cửa sổ, ở đây chỉ còn lại hai người họ, rất yên lặng.

Khoan! Hình như cô còn nghe thấy tiếng của gió, nghe được mùi của nước, nghe được tiếng của thiên nhiên.

Ngay lúc này linh cảm của cô dồi dào, nó như thác nước, ầm ầm tuôn ra. Nguyễn An Nhiên vội cầm máy ảnh, chụp lại cảnh tượng này. Lúc cô vừa cầm máy ảnh, mặt trời bắt đầu nhô lên từ đằng đông. Khi còn nhỏ cô từng học một bài văn, có một câu rất thích hợp để miêu tả hình ảnh này "mặt trời đỏ như hòn lửa." Chắc chắn khi chúa tạo ra mặt trời đã rất dụng tâm, nó tròn như quả bóng, màu đỏ ấy không thứ gì có thể miêu tả được, chỉ dùng một từ đẹp thôi có lẽ quá sỉ nhục cảnh tượng này.

Mặt trời của cô đỏ rực như lửa, nhưng mặt trời của Dương Chấn Hưng lại thiêu đốt trái tim anh, khoảnh khắc cô đứng bên mạn thuyền, nhìn về phía quả cầu lửa ấy, anh đã hiểu câu nói "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua tim" là như thế nào.

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.