Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu anh đến sớm hơn, cô có thể yêu anh không?

Tiểu thuyết gốc · 1139 chữ

8h điện thoại đánh thức cô dậy, cô đặt chuông báo thức là một đoạn voice Trần Anh Dũng hát, giọng anh rất dễ nghe, có chút trầm khàn, có chút du dương, cũng có chút ấm áp.

Nguyễn An Nhiên ngồi ngây ra một lúc, ngày anh gửi cho cô đoạn voice chat ấy cô đã cười rất lâu, hiện tại nó lại như một sự châm chọc, cô cảm thấy có chút chói tai.

Cầm điện thoại lên, vào phần cái đặt, ấn vào thay đổi chuông báo thức, tay cô bỗng khựng lại, dời đến nút nguồn, tắt máy.

Phan Ánh Dương quay về thì sao chứ? Hiện tại con bé đã không thích Trần Anh Dũng, anh cũng là người yêu của mình rồi, việc gì phải rối rắm?

Nguyễn An Nhiên vỗ mạnh một cái vào mặt mình, xốc lại tinh thần đi thôi!

Mặc dù trong lòng vẫn còn một chút vướng mắc, nhưng công việc không thể bỏ lỡ, cô tới đây để làm việc chứ không phải để nghỉ phép.

Cô có kế hoạch chụp vịnh Hạ Long với nhiều góc nhìn vào các thời điểm khác nhau trong một ngày, vốn dĩ chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành công việc nhưng vì cô đa sầu đa cảm nên có lẽ phải kéo dài thêm.

Nguyễn An Nhiên thuê một chiếc xe đi tới vịnh, thuê thêm một chiếc tàu, do kế hoạch của cô là chụp năm tấm ảnh vào các thời gian khác nhau nên cô thuê luôn dịch vụ nghỉ đêm trên vịnh.

Vịnh Hạ Long là di sản thế giới được UNESCO công nhận, người ta ví nơi đây như một "Bức tranh thủy mặc vô cùng sống động" quả không sai.

Hiện tại đã sang thu, cũng gần đến mùa đông, thời tiết se se lạnh, nhưng mặt trời lại chói chang, chiếu xuống mặt nước, Nguyễn An Nhiên cầm máy ảnh lên, chuẩn bị chụp lại bức tranh này.

Hôm nay Nguyễn An Nhiên mặc áo thun với quần legging, khoác áo cardigan mỏng bên ngoài, nhìn khá trẻ trung. Cô cầm một chiếc máy ảnh, chăm chú hướng ra ngoài mặt biển. Ấy là hình ảnh đầu tiên Dương Chấn Hưng nhìn thấy khi bước xuống khoang thuyền, hình ảnh xung quanh chợt lùi lại, anh cảm thấy mình quay về lúc đại học, cái lúc mà cô tự tin, kiêu ngạo cầm chiếc máy ảnh đứng trên khán đài đọc bài thuyết trình.

Ngày hôm qua Nguyễn An Nhiên đã nói hành trình của mình cho anh, nhưng không nói rõ là cô sẽ ở trên chiếc tàu nào, mang mục đích muốn gặp cô, anh đành chọn bừa một chiếc, cuối cùng thật sự là có duyên, anh đợi ở đây từ bảy giờ, đã đợi hơn một tiếng mới thấy cô đi theo phục vụ lên tàu.

"An Nhiên."

Nguyễn An Nhiên nghe thấy có người gọi, cô bỏ máy ảnh xuống, quay lại. Thời khắc ấy Dương Chấn Hưng ngớ người, hình ảnh của cô như được tua chậm, mái tóc cô trôi theo gió, vẻ đẹp ấy..

"Anh Chấn Hưng."

Dương Chấn Hưng không phản ứng, mãi đến khi cô đi đến bên cạnh, vỗ mạnh vào mặt anh một cái: "Anh Chấn Hưng!".

Anh giật thót mình, cười gượng: "Em cũng ở đây à?".

Nguyễn An Nhiên liếc xéo: "Cũng?" "Chứ không phải anh đến đây vì em à?", giọng nói bất đắc dĩ.

"Em, em đừng tự ảo tưởng!" - Dương Chấn Hưng gân cổ cãi.

"Được, được là em ảo tưởng." "Những lời em nói hôm qua anh quên hết rồi à?"

"Em bảo là do em ảo tưởng rồi còn bắt bẻ anh? Nguyễn An Nhiên, thuyền nhỏ hữu nghị của chúng ta sắp lật rồi."

Nguyễn An Nhiên: ¬ ¬

"Được là em sai, lỗi của em hết."

Mặc dù Dương Chấn Hưng không học cùng khoa với cô, cũng chỉ là một trong số nhiều người theo đuổi nhưng anh có quen và chơi khá thân với Trần Hải Đăng, nên cách họ nói chuyện cũng không quá gượng gạo.

"Nói thế còn tạm được" - Dương Chấn Hưng vênh mặt hất hàm, một bộ 'gia đây đến là hân hạnh của ngươi'.

Nguyễn An Nhiên nín cười.

Dương Chấn Hưng ồn ào đòi cô dạy chụp ảnh, nhưng cô phải làm việc, dĩ nhiên không được!

Anh cũng biết cô đến đây là vì công việc, nói vậy là muốn khuấy động không khí, tất nhiên biết rõ cô sẽ không đồng ý.

Sau đấy hai người đều không nói nữa, Dương Chấn Hưng nằm phơi nắng, Nguyễn An Nhiên chụp ảnh.

Khuôn mặt của Dương Chấn Hưng phải nói là rất đẹp, đường nét cương nghị, anh là con lai Việt – Úc, từng làm 'nam thần' của rất nhiều cô gái.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi, cởi hết cúc áo nằm phơi nắng, lộ ra tám múi bụng, làm người ta muốn.. xịt máu mũi.

Nguyễn An Nhiên là con gái, đương nhiên là không thể kìm nổi vẻ đẹp ấy, cô vô thức dơ tay lên muốn chụp một bức ảnh, mà cô cũng đã làm thế thật.

Trong bức ảnh, Dương Chấn Hưng nằm trên ghế, lộ ra tám múi cơ bụng, đeo kính râm, mặc quần đùi, thực sự là không phù hợp với thời tiết hiện tại, có lẽ nếu bộ quần áo ấy mặc trên người người khác sẽ bị coi là tâm thần, nhưng bằng nhan sắc kia, Dương Chấn Hưng làm gì cũng có thể tha thứ!

"Sao, có muốn chiếm làm của riêng không?" - Dương Chấn Hưng không ngăn cản Nguyễn An Nhiên, cười đùa hỏi cô.

"Em có người yêu rồi."

Nụ cười của Dương Chấn Hưng chợt tắt mấy phần, sau lại vụt lên: "Anh biết chứ, em có người yêu thì chúng mình không thể là anh em à? Anh sẽ mãi là anh trai của em." Dương Chấn Hưng nháy mắt một cái.

Trong mắt của Nguyễn An Nhiên không có một chút dục vọng, tất cả chỉ có thưởng thức cái đẹp, khoảnh khắc ấy nụ cười của Dương Chấn Hưng tắt hẳn.

Lúc còn học đại học anh đã biết tình cảm của cô với Trần Anh Dũng, làm gì có anh em nào mà được cô đối xử như thế? Thậm chí tuần đầu tiên mới quen cô chỉ đáp lại anh bằng đúng ba từ: Ừ, được, ổn. Ấy vậy mà người kia có thể lấy được trái tim cô, khiến cô chung thủy suốt bao nhiêu năm.

Anh là người đến sau, vậy nếu anh xuất hiện sớm hơn, liệu cô có dành tình cảm cho anh không?

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.