Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 997 chữ

"Hai vị huynh đệ là người Hành Dương thành?"

"Đúng vậy.", Lô Quý đáp lời, chờ đối phương nói tiếp.

Triệu Vinh im lặng quan sát, ánh mắt dừng lại trên thanh đoản đao bên hông gã, sau đó là ngón tay thô ráp, chai sạn, cuối cùng là liếc mắt nhìn sang hai người ngồi cùng bàn với gã.

Tất cả đều là người luyện võ.

Hắn bưng chén trà lên, âm thầm đề cao cảnh giác.

Hán tử trung niên lộ ra vẻ vui mừng, ngồi xuống chiếc ghế mà Lô Quý kéo ra: "Vừa nhìn thấy hai vị huynh đệ mặc tiêu sư phục, lại từ trong thành đến, chẳng hay có phải người của Tiêu cục Trường Thụy?"

"Xin hỏi…"

Hán tử trung niên chắp tay nói: "Tại hạ Khâu Quảng Quân."

Gã móc từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Lô Quý. Lô Quý vừa nhìn thoáng qua phong thư, lập tức cười lớn: "Thất lễ, thất lễ! Thì ra Khâu huynh là bằng hữu của Lư tiêu đầu!"

"Khâu mỗ nhận được thư của Lư tiêu đầu, lập tức từ phủ Cát An ngày đêm lên đường đến Hành Dương."

"Khâu gia trang chúng ta nhận ân tình của Lưu tam gia đã lâu, huống hồ Lư tiêu đầu và ta là bằng hữu chí giao. Lần này ta đến đây không chỉ là bái kiến Lưu tam gia, mà còn muốn đến tiêu cục trợ giúp, cùng nhau đối phó với lũ cuồng đồ Tam Hợp Môn kia!"

Lô Quý vội vàng chắp tay, tự giới thiệu bản thân, sau đó cùng Khâu Quảng Quân hàn huyên vài câu.

"Vị tiểu huynh đệ này là…"

Người ngồi cùng bàn với Khâu Quảng Quân từ sớm đã chú ý đến Triệu Vinh, trong lòng không khỏi đoán già đoán non thân phận của hắn.

Thiếu niên này tuổi còn trẻ như vậy, đã mặc tiêu sư phục, lại còn cưỡi một con tuấn mã như Thấu Cốt Long.

Chắc chắn lai lịch bất phàm.

Vì vậy, lúc nãy Khâu Quảng Quân mới chủ động chào hỏi, muốn từ chỗ Lô Quý dò hỏi tin tức.

Triệu Vinh mỉm cười, đang định mở miệng tự giới thiệu.

Lô Quý đã nhanh miệng chen ngang: "Khâu huynh, vị này là Triệu Vinh, Triệu huynh đệ."

"Ngươi đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, võ công của hắn còn hơn xa ta đấy."

"Hắn và Lư tiêu đầu quen biết đã lâu, cuối năm nay dự định cùng nhau đến bái phỏng Lưu tam gia."

Ánh mắt Khâu Quảng Quân khẽ động, nhìn Lô Quý với ánh mắt cảm kích.

Lão Lô thật biết cách lấy lòng người khác!

Lô Quý liếc mắt nhìn Triệu Vinh, trong lòng cười thầm.

Khâu Quảng Quân nhìn về phía Triệu Vinh, ánh mắt vô cùng nồng nhiệt, chắp tay nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thì ra là Triệu huynh đệ!"

"Chúng ta đều là bằng hữu của Lư tiêu đầu, phải thân thiết, thân thiết hơn nữa mới phải."

Triệu Vinh mỉm cười đáp lễ, hắn biết đối phương nể mặt Lưu tam gia.

Tuy nhiên, hành động tiếp theo của lão Khâu khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy lão Khâu quay sang bàn bên cạnh hô lớn: "Mông Đình, Mông Nhân, mau đến đây bái kiến Lô thúc thúc, Triệu thúc thúc!"

Tiếng "thúc thúc" này vang dội cả trạm dịch.

Từ bàn bên cạnh, một đôi nam nữ trẻ tuổi, khoảng hai mươi tuổi, nghi hoặc đứng dậy.

Bọn họ khó hiểu nhìn về phía cha mình.

Thúc thúc?

Không phải chỉ là chào hỏi xã giao thôi sao?

Sao bỗng dưng đã thành thúc thúc rồi?

Thanh niên tên là Khâu Mông Đình, năm nay hai mươi hai tuổi, hắn mặc trường sam trắng tinh, dáng dấp cao lớn uy mãnh, bên hông đeo một thanh trường kiếm sáng loáng.

Muội muội bên cạnh hắn, tên là Khâu Mông Nhân, nhỏ hơn hắn bốn tuổi. Nàng khoác trên mình bộ trường sam màu lam nhạt, trên cổ áo thêu những đường vân mây tinh xảo. Làn da trắng nõn cùng vóc dáng cao gầy toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục, lại ẩn chứa một cỗ anh khí hiếm có. Bội kiếm bên hông nàng càng thêm phần tinh xảo, chuôi kiếm được khảm vài viên bảo thạch lấp lánh, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, càng tôn lên vẻ đẹp thanh lệ của nàng.

Khâu gia không phải gia tộc bình thường, mà là một trong tam đại Chú Kiếm sơn trang danh tiếng lẫy lừng vùng Cát An Long Tuyền.

Bởi vì cách Hành Sơn phái khá gần, gia chủ Khâu Quảng Quân sớm đã kết giao bằng hữu với Lưu tam gia – một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong vùng. Nhờ mối quan hệ này, Khâu gia mới có thể đứng vững gót chân ở Long Tuyền. Bất kể là thu mua nguyên liệu đúc binh khí như đá, đồng, sắt, thau, hay là tiêu thụ binh khí đã thành phẩm, đều nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ từ phía Lưu tam gia. Nhờ vậy, Khâu gia luôn bình an vô sự, không hề xảy ra xung đột với hai sơn trang còn lại.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Sau khi Đông Phương Bất Bại uy chấn võ lâm, nanh vuốt của Nhật Nguyệt thần giáo vươn xa khắp nam bắc, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho toàn cõi giang hồ. Nghe đồn, một vị trưởng lão Ma giáo nhận được mệnh lệnh của Hắc Mộc Nhai, đã dẫn theo thuộc hạ từ Ninh quốc phủ xuôi nam đến Nhiêu Châu thành lập phân đà.

Muốn cắm rễ, ắt phải hấp thu dưỡng chất. Ma giáo hành sự xưa nay bá đạo tàn nhẫn, giết người cướp của, thảm sát cả nhà là chuyện thường tình.

Bạn đang đọc Kiếm Xuất Hành Sơn (Dịch) của Nhất Phiến Tô Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.