Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Người cuối cùng là một nữ tử ngoài ba mươi, tên là Long Bình. Nàng là biểu muội của Long Trường Húc - Tổng tiêu đầu tiêu cục Trường Thụy, xuất thân từ Thường Đức, gia thế hiển hách, tổ tiên từng làm quan tiết độ sứ ở Định Châu, về sau chuyển sang kinh doanh buôn bán, bản thân nàng cũng là một nữ trung hào kiệt, sử dụng một đôi song đao cực kỳ lợi hại.

Lần này, nghe tin biểu ca gặp nạn, Long Bình đã dẫn người đến trợ giúp.

Nhìn kiểu gì thì một nữ hiệp như nàng ta cũng không giống người cố tình phóng hỏa.

Thế nhưng, ánh mắt Cận Kỳ Thắng - một trong ba vị tiêu đầu của tiêu cục Trường Thụy, lại nhiều lần liếc về phía Long Bình, như muốn nói: ‘Long cô nương, ở đây chỉ có mình ngươi là người ngoài, còn lại đều là huynh đệ thân thiết, ngươi đừng trách chúng ta nghi ngờ.’

"Cận tiêu đầu, ánh mắt của ngươi là có ý gì?"

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng chính phó quán chủ của chúng ta phóng hỏa?"

Long Bình còn chưa kịp nổi giận, thì mấy vị hán tử tháp tùng nàng, xuất thân từ Thường Đức Đỉnh Thịnh võ quán đã đồng loạt bước lên phía trước, trừng mắt nhìn Cận Kỳ Thắng đầy phẫn nộ.

Cận Kỳ Thắng thấy vậy, cũng không dám nói tiếp, Lư Thế Lai ở bên cạnh vội vàng cười xòa giảng hòa: "Mọi người đừng hiểu lầm."

Lư Thế Lai tuy là tiêu đầu, nhưng xuất thân là đệ tử Hành Sơn phái, thân phận địa vị không phải tầm thường. Đừng nhìn Thường Đức Đỉnh Thịnh võ quán có chút danh tiếng, nhưng so với Ngũ Nhạc kiếm phái vẫn còn kém xa, cho nên đám người này dù sao cũng phải nể mặt Lư Thế Lai đôi phần. Thấy Lư Thế Lai lên tiếng, bọn họ cũng không tiện làm căng thêm nữa.

Dù sao cũng đang ở nhà biểu ca, Long Bình chủ động tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Lúc kho hàng bốc cháy, ta đang ở trong phòng lau đao."

Vừa dứt lời, nàng rút phắt song đao ra khỏi vỏ, đôi mắt sắc bén liếc nhìn Cận Kỳ Thắng. Dưới ánh trăng, lưỡi đao lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Cận Kỳ Thắng theo bản năng sờ sờ mũi, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Thôi, vẫn là chớ nên chọc vào bà cô này thì hơn.

Lúc này, quản sự kho hàng lão Chu bỗng nhiên bi phẫn hét lớn: "Lũ khốn kiếp! Ta vì Tổng tiêu đầu quản lý kho hàng mười năm, chưa từng xảy ra sai sót, vậy mà thừa dịp ta đi nhà xí liền lén lút phóng hỏa, đúng là lũ tiểu nhân hèn hạ!"

"Có bản lĩnh thì đứng ra, đấu với ta một trận sòng phẳng!"

Lão Chu tính tình nóng như lửa, vừa mắng chửi, vừa cầm đoản đao trong tay múa may ba đường, chiêu thức nhanh như chớp, không còn chút nào dáng vẻ ôn hòa thường ngày.

Đầu bếp lão Vương cũng cau mày, giơ cao con dao mổ heo dính đầy lông lá trong tay: "Hôm nay Tổng tiêu đầu căn dặn phải khoản đãi mọi người chu đáo, lúc xảy ra hỏa hoạn, ta vẫn đang ở trong bếp cạo lông heo!"

Hai người bọn họ tuy ở gần kho hàng, nhưng đều có thể chứng minh cho nhau, hơn nữa, cũng chính là bọn họ phát hiện ra đám cháy đầu tiên.

Ánh mắt Lư Thế Lai và Cận Kỳ Thắng lần lượt lướt qua hai người, sau đó nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.

Năm người này đều là người quen biết, còn Long Bình thì không có khả năng phóng hỏa… Vậy rốt cuộc là ai?

Tên nội gián kia giống như cái gai mắc ngang họng, khiến bọn họ có cảm giác bất lực khó tả.

Bồ Quỳ và Lô Quý đều lắc đầu, hiển nhiên hiểu rõ đêm nay muốn tìm ra hung thủ là điều không thể.

Đúng lúc này, Bồ Quỳ bỗng nhiên chú ý tới Triệu Vinh, phát hiện ánh mắt thiếu niên đang nhìn lên bầu trời đêm, trong veo như nước.

"Vinh huynh đệ, ngươi nhìn gì vậy?"

Lô Quý ở bên cạnh thường ngày hay chỉ dạy Triệu Vinh kỹ thuật cưỡi ngựa, liền lên tiếng suy đoán: "Chắc Vinh huynh đệ đang hoài nghi có cao thủ võ công cái thế, khinh công tuyệt đỉnh, mượn bóng đêm lẻn vào tiêu cục, phóng hỏa xong rồi chuồn mất."

"Thiên hạ rộng lớn, cao thủ ẩn mình không ít, chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra!"

"Không thể nào!" Bồ Quỳ lập tức phản bác: "Tiêu cục chúng ta phòng thủ kiên cố như vậy, giang hồ hiếm có cao thủ nào có thể dễ dàng đột nhập. Hơn nữa, cao thủ như vậy sao có thể làm chuyện nhàm chán như thế?"

Lô Quý cười cười: "Cao thủ cũng là người, nói không chừng vị cao thủ này vì tiền tài mà không từ thủ đoạn, bất chấp đạo nghĩa giang hồ."

"Cái tên Điền Bá Quang kia một tay lật nổi ba tầng mây, khing công trác tuyệt, biệt hiệu vạn lý độc hành, nhưng ai mà chẳng biết hắn là một tên dâm tặc đáng xấu hổ."

"Chuyện này..." Bồ Quỳ lưỡng lự, quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh, chờ đợi câu trả lời.

Triệu Vinh chớp chớp mắt, đưa tay chỉ lên bầu trời: "Khách có lòng nghe Dao Cầm oán, Tiêu Tương đêm khuya trăng sáng tỏ."

"Lão ca, kỳ thật ta chỉ đang ngắm trăng thôi, đêm nay trăng sáng thật đẹp!"

Vừa dứt lời, Triệu Vinh bất chợt quay đầu nhìn về phía sáu người kia, nụ cười khó hiểu nơi khóe miệng khiến Bồ Quỳ giật mình thon thót.

Bạn đang đọc Kiếm Xuất Hành Sơn (Dịch) của Nhất Phiến Tô Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.