Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Tiên Đại Lộ! Bước! (3)

Tiểu thuyết gốc · 993 chữ

Đã 2 ngày trôi qua từ khi Tiên Nhân đến, hừng đông sáng sớm Diêu Diêu đã dậy, dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa ăn sáng, giặc giũ quần áo,...

Trong gia đình này mọi việc đều do chính tay nàng lo liệu, Sau khi làm xong hết mọi việc nàng liền mang theo 1 phần cơm, canh, bỏ vào giỏ xách xong liền ra khỏi nhà, các vị Tiên Nhân sau khi đến nhà nàng cũng liền 1 đêm, xong sau đó tiến lên ngọn thác nước nơi Hồng Trần luyện tập mà ở.

Nàng định mang thêm 4 phần cơm nhưng các vị Tiên Nhân nói ăn thức ăn nhân gian chỉ làm tu vi bọn họ bị kéo xuống thôi.

Nên nàng mang riêng cho Hồng Trần 1 phần cơm, khẽ ngâm nga sau đó từ từ tiến về phía thác nước.

_

Ở thác nước bên trong có 1 thân ảnh đứng đó vung vẫy kiếm, không ai khác là Hồng Trần, nhưng ngoài ra còn có 4 người khác đang chăm chú nhìn hắn.

Lúc này cả 4 người khẽ truyền âm cho nhau.

"Aiz 1 cái kiếm đạo cần cù a, chỉ tiếc phàm thể, tư chất phàm nhân, không thể tu tiên, nếu không có khi lại ra 1 cái Xuân Phong Khiếu thứ 2"

"Trời xanh đố kị anh tài"

Lúc này lười biến nam tử bỗng nói.

"Hắn đã chạm đến ngưỡng cửa của Ý"

Sau đó liền không chú ý đến mà uống rựu, mặc cho 3 người còn lại có chút khiếp sợ.

Nhân thể, tư chất phàm nhân, chạm đến Kiếm Ý ngưỡng cửa???

Cái dạng gì yêu nghiệt a

Ánh mắt 3 người có chút bất tự nhiên rồi lại bình thường, trong mắt bọn hắn chỉ có tu giả với tu giả mới có thể có sức ảnh hưởng, còn phàm nhân trong mắt họ chỉ là côn sâu cái kiến không đáng qua tâm.

Lúc này bỗng dưng đường kiếm của Hồng Trần dừng lại, hắn bước ra khỏi dòng nước, khẽ lắc mình 1 cái toàn bộ nước hóa thành hơi nước bốc lên, đây là 1 dạng tỏa khí ra làm tan nước, 1 kĩ thuật bình thường ở dân gian mà ai luyện võ cũng đều có thể thực hiện.

Hắn khẽ ngồi xuống cái bàn đôi mắt như sao trời vẫn vậy nhìn về lối mòn con đường, ở bên cạnh nhau 5 năm, nếu như nói không có 1 tí gì cảm giác lại là nói dối, hắn đối với vui vẻ hoạt bát Diêu Diêu đã hình thành 1 tí cảm xúc, nhưng hắn vẫn không nhận ra, đối với hắn mục tiêu đầu tiên, truy cầu Kiếm Đạo tận cùng.

Bóng dáng của Diêu Diêu dần dần xuất hiện, nếu nói hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nàng gương mặt, hắn chỉ biết ánh sáng của nàng phát ra làm người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu, chỉ biết giọng nói của nàng làm người khác xõa được bực tức trong lòng.

"Tiểu Hồng, ăn cơm"

"Ta đây"

Nhìn thấy cảnh này 4 người có cảm giác hơi bất tiện, nhưng ngẫm lại sau này nàng cũng chính là bọn hắn 1 trong, nên quyết tâm làm kì đà cảng mũi, 1 cái tiên nhân không thể nào cùng phàm nhân chung dụng, không nói đến giai cấp chỉ bằng tuổi thọ thôi đã không thể so sánh.

Thiếu niên ánh mắt lười biến lúc này khẽ động trong lòng không khỏi cảm khái, nhân sinh a.

_

3 ngày giới hạn đã kết thúc, đám người quanh ngôi làng nhỏ đã tặng quà cáp, chúc mừng hết thảy nên rồi ai về nhà nấy vẫn mưu sinh như bình thường.

Cả 4 người đều tiến lên chiếc thuyền trên bầu trời, đây chính là thứ được mây đen che khuất, nhưng Hồng Trần tâm không để ở trên chiếc thuyền, mà hướng về Diêu Diêu.

"Ngươi đi tốt, còn Bối Thúc cứ để ta lo, ngươi không cần quá nặng lòng, nếu có dịp về thăm Bối thúc 1 lát, cho lão nhân gia ông ấy an lòng"

"Ân ta nhớ, Hồng Trần, ngươi giữ lấy"

Lúc này nàng khẽ đem 1 nữa cây trâm cài tóc, mà 3 năm trước được Hồng Trần làm tặng, đem bẻ đôi, 1 nữa đưa cho hắn.

"Không được quên, nhớ nếu ta không quay lại đi tìm ta, ta chờ ngươi"

"Cha nhi nữ không thể hầu hạ cha nữa, nếu có kiếp sau nguyện làm ngươi nữ nhi 1 kiếp chồng 1 kiếp"

Khẽ quỳ xuống lạy 3 lạy, rồi nước mắt lưng tròng không nỡ nhìn Bối Thạch An, lão cũng không nỡ, lão cũng biết lần này có lẽ là lần cuối còn gặp được nữ nhi, nhưng sự kiêu ngạo của 1 người đàn ông lão cầm lại nước mắt, mỉm cười mắng.

"Được rồi, có Tiểu Trần ở với ta liền được, đi nhanh chút, đi nhanh chút, các vị lão chỉ mong các vị có chút chiếu cố với nữ nhi"

Bối Thạch An cuối đầu hướng 4 người như lần cuối ân huệ.

Hồng Trần im lặng khẽ nhìn rồi thôi, nhưng lúc này gã ánh mắt lười biến khẽ nói.

"Tông môn ta gọi Linh Kiếm Thánh Tông, ta là ngoại môn đệ tử Lưu Vĩnh Chi"

Hắn chỉ đơn điệu mấy câu nói không biết nói cho ai, rồi sau đó con thuyền bắc đầu bay lên.

Trên không trung Diêu Diêu nắm chặt lấy 1 nữa cây trâm, thì thào với chính bản thân mình.

Bên dưới Bối Thạch An không kìm được òa khóc nức nở, Hồng Trần dỗ mãi lão mới an tâm đi vào nhà, chẳng mấy chốc xuân qua, hạ đến thu đi, đông tàng thời gian thấm thoát trôi đưa đã 10 năm trôi qua.

Bạn đang đọc Kiếm Si sáng tác bởi BánhBaoTiênSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhBaoTiênSinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.