Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Mắt Ta Ngươi Là Nam Nhân Duy Nhất (2)

Tiểu thuyết gốc · 1187 chữ

Trưởng môn thở dài, gương mặt có chút cảm khái nhìn theo bóng lưng yểu điệu đó, vẫn như năm xưa, 2 đứa trẻ này vẫn quấn quít lấy nhau.

Năm đó trong 1 thành thị của phàm nhân, hắn cảm nhận được thiên địa dị tượng, cứ tưởng là bảo vật xuất thế, không ngờ ngày hôm đó 2 đứa trẻ ra đời nữa bầu trời rực đầy ánh lửa hồng, trong đó nở rộ những đóa hoa lửa, còn nữa bên còn lại ôn nhu như thủy, bên trong đàn cá du dương nhảy múa, nữa hỏa nữa thủy bầu trời hôm đó vô cùng đặc sắc.

_

163 năm trước

Đỉnh núi Vô Không Sơn, bên trên ngồi 2 đứa trẻ, cả 2 đang nhìn ngắm chúng đệ tử luyện võ tràng, tiểu la lỵ mái tóc đuôi ngựa đung đưa tựa hồ rất chán, còn tiểu hài tử trông như kẻ bệnh thân thể gầy gò ốm yếu, tựa như suy dinh dưỡng trẻ em.

"Tiểu Bàn Thầu, chán quá chúng ta xuống núi đi chơi đi!"

"Trưởng môn sư bá bảo chúng ta không được chạy loạn, hắn ra ngoài có tí việc"

"Aizzz liền đi 1 cái rồi về"

Không để tiểu hài tử kịp nói liền bị nàng lôi đi, 2 thân ảnh bé nhỏ càng lúc càng khuất sau những bật thềm, sau đó biến mất.

_

"Chạy, chạy, chạy nhanh đi..."

"Tiểu Vũ, ngươi không đuọc ngủ, hộc hộc hộc..."

"Tiểu..... Bàn ....Thầu"

Bên trong hắc ám, có 2 thân ảnh gầy gò trên người có vết trầy xước, đã có máu lấm lem ra ngoài, gương mặt bụi bậm dơ bẩn bị lấm lem bởi bùn đất.

Thân ảnh gầy gò của tiểu hài tử cõng lấy tiểu la lỵ, nàng bị 1 vết thương ngay chân, máu me đã lấm lớn, sắc mặt nàng tái nhợt vì mất máu, trên vết máu đã khô chứng tỏ bị thương đã lâu, tiểu la lỵ đã mê man dường như có thể gục ngã bất kì lúc nào, nhưng nàng nghe được, hắn gọi nàng là Tiểu Vũ, lúc nào hắn cũng gọi nàng lại Sư tỷ a, lúc này nội tâm có chút ngọt ngào nói không nên lời.

Tiểu hài tử cõng nàng, lê đôi chân nhỏ đã lấm lem máu, đôi chân trần bước đi trên mặt đất đầy sỏi đá, hắn cũng bị thương nhưng hắn vẫn cõng theo tiểu la lỵ bước đi.

Trong mê man, nàng cảm giác được ấm áp, mặt nàng áp lên 1 đôi vai gầy gò, nhưng lại cho nàng yên bình đến lạ kì.

_

"Tránh xa....không được động....các ngươi...!"

Trong mê man nàng nghe được những âm thanh đức đoạn, thấy bản thân mình được bao bọc trong 1 thứ ấm áp, nàng không khỏi co rút người vào bên trong cảm giác ấm áp đó, 1 lúc sau nàng cảm thấy có thứ gì đó nóng chạm lên mặt mình.

Lí hí mở ra đôi mắt, gương mặt gầy gò kia, đã nhiễm đỏ máu tươi, hắn ôm lấy nàng, xung quanh bị 1 bầy chim liên tục mổ vào người.

"Tiểu Bàn Thầu đang bảo vệ ta?"

"Chết tiệt..."

Vô tình nước mắt nàng làm mờ đi khung cảnh xung quanh, chưa bao giờ nàng cảm thấy bóng lưng hắn gầy gò mà lại to lớn như vậy, nàng hối hận vì kéo cả 2 vào hoàn cảnh như vậy, nàng muốn bảo vệ hắn, nhưng cơ thể đã không còn sức lực.

Tầm nhìn của nàng mờ đi rồi chìm vào bóng tối.

_

"Tiểu Bàn Thầu!!!"

Từ bên trong tỉnh lại, nàng mơ thấy hắn rời bỏ nàng, hắn không cần nàng nữa, hắn đi về nơi rất xa.

Nước mắt lấm lem trên mặt nàng, những tiếng nấc nhỏ vang lên, cạnh bên nàng là Đại Trưởng Lão, định mắng nàng 1 trận nhưng nhìn thấy trước đó 1 đoạn, liền thở dài.

"Tiểu Vũ, sư phụ dặng ngươi ở lại tông môn tu hành, tại sao ngươi lại chạy loạn cả lên?"

"Hức...hức...Tiểu Bàn Thầu...hắn không cần ta...ô ô ô...hắn bỏ ta....đi rồi ô ô ô"

Nàng nói lấp ba lấp bấp liền bật khóc lớn, Đại Trưởng Lão tay chân cuống cả lên, lúc này bên ngoài cửa Tam Trưởng Lão xuất hiện, đem nàng trấn an rồi liền đem sự việc điều chỉnh lại 1 cái.

Sau đó nàng theo Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão tiến về phía 1 gian phòng, bên trong có 1 thân ảnh bị băng bó kính cả người lại, nằm bất động trên giường.

Nước mắt nàng lấm lem, chảy ra nhưng không biết biểu hiện ra sao, vì nàng mà hắn bị thương nằm liệt giường, bỗng bên trong ánh nắt nhòe bởi nước mắt, nàng thấy được hắn nhìn nàng khẽ cười, bên trong ánh mắt hắn có chút thoái mái rồi liền nhắm mắt, hơi thở bắt đầu đều đều, tiến vào ngủ say.

_

8 năm sau đó, nàng lại 1 lần nữa được chứng kiến hắn ngủ say, sau lần đó nàng liền điên cuồng tu luyện, càng điên cuồng tìm tòi, nàng hận, bản thân yếu kém, nàng hận bản thân không thể bảo vệ được hắn, để cho hắn ngủ say.

Chính ngày hôm đó nàng Huyết Mạch thức tỉnh, Phượng Nghịch Huyết Mạch.

Nàng muốn trở nên cường đại, nàng muốn bảo vệ hắn, nàng không muốn thấy hắn bị thương, nàng ở bên cạnh bầu bạn cho hắn 5 năm, sau đó tiến ra bên ngoài lịch luyện, vỏn vẹn 150 năm, nàng không muốn quay về, vì nàng sợ đối mặt với hắn, đối mặt với sự thật là hắn không thể tỉnh lại, không biết từ khi nào hắn đã trở thành nàng nghịch lân.

_

150 năm sau nàng trở về Tông Môn, mọi thứ vẫn như vậy.

Chỉ có điều tiến vào 1 gian phòng, lòng nàng nặng nề mở ra.

Ánh sáng soi vào 1 người ngồi thất thần ngay tại trên ghế, gương mặt hắn có chút bình thường, đặc biệt ở đôi mắt hắn, như sao trời, mài kiếm, càng thêm tuấn tú ở mi tâm hắn có 1 ấn kí hình thanh kiếm, mặc 1 bộ bạch y bình thường, lúc này bao nhiêu năm cố gắn thấy được như vậy, nàng không có thứ cảm xúc nào có thể hình dung, vô số âm nh muốn nói bỗng hóa thành 1 câu nũng nịu.

"Tiểu Bàn Thầu"

Trong mắt nàng hắn là nam nhân duy nhất, trong tâm nàng hắn chính là nàng nghịch lân, ai động đến hắn, nàng liền đem kẻ đó hủy diệt.

Thiên hạ không ai biết Hắc Băng Ma Tông không còn tồn tại, bởi vì Ma Tông Quỷ Môn chỉ ở trong bóng đêm, nên bọn hắn tồn tại hay biến mất đều không liên quan đến ai. (Ây da, tự nhiên có cảm hứng tạo ra 1 cái cuồng người yêu :v tội lỗi tội lỗi)

Bạn đang đọc Kiếm Si sáng tác bởi BánhBaoTiênSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhBaoTiênSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.