Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu Của 1 Truyền Kì

Tiểu thuyết gốc · 1615 chữ

Tư thế của hắn trong mắt người bình thường chuyển động chậm chạp, nhưng lại tạo ra cho người khác 1 cảm giác nhuần nhuyễn chưa từng thấy, đó là những gì trong 50 năm hắn học được.

Ánh kiếm lóe lên, trên tay của Hồng Trần lúc này cầm là Tiêu Dao Kiếm, thanh kiếm đã đuọce chỉnh sữa theo ý của Hồng Trần, trông không khác gì 1 cây phổ thông kiếm, lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm, tạo ra 1 tiếng rít nhẹ, khi ra khỏi vỏ kiếm va chạm với không khí, lúc này tiếng rít đó bỗng như 1 tiếng hống, lưỡi kiếm sáng lên tựa như hung thú viễn cổ mở mắt, lướt trên không khí tạo thành 1 đường cong gô cùng đẹp mắt, hướng lên trên bầu trời quét ngang.

Xung quanh mọi người lâm vào trầm mặt, bọn hắn không hiểu 1 chiêu này có thể dẫn đến Kiếm Kiếp, ruốc cuộc thuộc về cấp bật nào, nhất thời không phân biệt được.

"Địa Cấp? Chiêu thức này là Địa Cấp"

"Cái gì? Sư huynh ngươi đừng đùa a"

"Hồng Trần sư huynh chỉ là Thể Cấp Ngũ Tần, đã sáng chế ra Địa Cấp Kiếm Pháp, yêu nghiệt a"

"Này các ngươi có thấy..."

Lúc này 1 âm thanh của 1 cô gái vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn chằm chằm cô nàng, mê man 1 lúc nhưng cũng nói ra được.

"Hồng Trần sư huynh cười rất đẹp không?"

Nhất thời đám nữ đệ tử phát lên vô số âm thanh, tựa như "Hồng Trần sư huynh đẹp traiiii" "ta yêu ngươi Hồng Trần sư huynh" "sư huynh tiểu muội động lòng nha"....

Đám nữ đệ tử mặt mài đỏ chót, quăng ra nhãn ý về hướng Hồng Trần, còn đám nam nhân chỉ thở dài ngao ngán.

Còn có 1 số kẻ im lặng nhìn vì bọn hắn muốn cảm thụ được Kiếm này có cái gì tinh túy, có thể ngộ được lông da cũng có thể tăng lên 1 phần trình độ, còn các vị trưởng môn trưởng lão ánh mắt đầy đủ tự hào nhìn hắn.

Trên bầu trời, ngay lúc kiếm cùng sấm chớp chạm lấy nhau thì, mọi thứ bỗng trở nên im ru, tự như mọi thứ đều bị phong tỏa lại, nhưng Hồng Trần vẫn tùy ý thu về kiếm.

Coonggg.

Trưởng Môn lúc này ánh mắt biết hóa, tim như nhảy lên 1 đoạn ánh mắt nóng bỏng nhìn Hồng Trần.

Cáng kiếm cùng vỏ kiếm va vào nhau, âm thanh vang lên như thủy triều quét ngang thiên địa đánh vào bôn lôi còn đang yên ấn đó, trong mắt người thường thì lúc này bôn lôi bỗng vỡ nát, hóa thành hư vô biến mất trong không khí.

Bầu trời mây đen xua tan, trên không chỉ còn lại Hồng Trần, từ đầu đến cuối hắn chung quy chỉ dùng Kiếm Kĩ, thuần túy lực đạo, không dùng đến Kiếm Ý, mà đã tạo ra được 1 đòn kiếm như vậy rồi, kích động, nhất thời hắn kích động vô cùng, năm xưa hắn chỉ có ngộ tính cao thâm nhưng không hề có được ngộ tính về Kiếm, sau khi rời khỏi bí cảnh không những ngộ được Kiếm Ý, hiện giờ còn sinh ra được 1 khỏa Kiếm Tâm.

"Kiếm Hồng Trần Kiếm Tâm của ngươi là gì?"

Không có đùa bỡn, không có trêu trọc, không có âm hiểm, âm thanh thuần túy nghiêm túc, bên trong tỏa ra 1 khí tức đế vương, không giận mà uy hỏi.

Nghe được câu này, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, Hồng Trần lĩnh ngộ được tần thứ 2 toàn bộ tần thứ nhất của Kiếm Ý là Ngộ Kiếm, tần thứ 2 là Kiếm Tâm, tần tứ 3 là Kiếm Linh sau khi đột phá Kiếm Linh sẽ hóa thành Lĩnh Vực - Kiếm Vực.

Hồng Trần không nói, khẽ nhìn trời sau đó thất thanh nói, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại lọt được vào tai toàn bộ người.

"Tiêu Dao tự tại, say mộng Hồng Trần"

"Tiêu Dao Kiếm Tâm"

Lúc này trên người của Hồng Trần được ánh sáng chiếu rọi vào, bên trong mi tâm của hắn Kiếm Tâm cũng đã được hình thành, 1 khỏa trắng noãn quang cầu, bên trên khắc lên 2 chữ Tiêu Dao.

Đùng đùng bỗng nhiên khí tức trên cơ thể của Hồng Trần kéo lên liên tục.

Thể Cảnh Lục Tần!

Thể Cảnh Thất Tần!

Thể Cảnh Bát Tần!

Thể Cảnh Cửu Tần!

Mọi người khiếp sợ ánh mắt, nhưng khí tức của hắn vẫn không dừng lại, liên tục kéo lên.

Linh Cảnh Nhất Cảnh!

Linh Cảnh Nhị Cảnh!

Linh Cảnh Tam Cảnh!

...

Hồn Cảnh Sơ Kì!

Cả không gian như yên Ấn vô cùng, sau đó vô số âm thanh đắng chát thở dài, lúc này 1 vị đệ tử có chút không cam lòng nói.

"Vì sao? Lại cùng hắn yêu nghiệt chung thời đại chứ?"

Vô số kẻ Đạo Tâm có chút lung lay, có 1 số kẻ Đạo Tâm đã xuất hiện sức mẻ.

Ruốc cuộc vì sao? Bọn hắn truy cầu đến đỉnh cao nhưng khi thấy cảnh này, kẻ nào lại có thể cam lòng chấp nhận, ánh mắt của bọn hắn mờ mịt nhìn về hư không.

Hồng Trần tỉnh lại thực sự là đại hỉ, nhưng cũng là 1 chuyện không tốt, cùng với hắn thời đại làm sao có thể vượt qua, Hồng Trần như 1 tản đá lớn chặng lại lòng bọn họ.

Trường môn lúc này giận giữ hét lên.

"Các ngươi tỉnh lại cho ta, ban đầu các ngươi vì cái gì mà nhập Đạo tu Tâm, Hừ, Đạo Tâm của các ngươi mỏng manh như vậy sao? Đạo Tâm của các ngươi chỉ cần thấy kẻ khác cường đại liền xuất hiện vết nức? Vậy còn đi rêu rao khua môi múa mép Đạo Tâm vững như bàn thạch? Các ngươi làm cho ta thất vọng."

Nói xong liền quay người đi, để lại vô số kẻ trầm mặt không nói, trong đó có cả Vô Lãnh và Vương Cẩm Y.

Nhưng tan ra trong ánh mắt của bọn hắn đã biến mất, hóa thành vô số chiến ý, năm xưa vết nức mà Hồng Trần để lại cho bọn hắn chỉ là ganh tị thôi, nhưng sau khi thấy Hồng Trần đạt đến Hồn Cảnh, bọn hắn trong nội tâm xuất hiện ganh ghét, bọn hắn tu luyện miệt mài, mặc kệ sống chết mới đạt đến Hồn Cảnh, mà Hồng Trần vẻn vẹn chỉ Ngộ liền đạt đến.

Sau khi nghe trưởng môn trách mắng lúc này bên trong lòng 2 người bỗng khẽ ngân lên.

Trên bầu trời 2 luồn ánh sáng đánh vào bọn hắn cơ thể, Vô Lãnh khuông mặt bình thường lãnh khốc, nhưng lúc này trên gương mặt hắn xuất hiện vô số kích động đầy ý cười, hắn hận không thể ngửa đầu mà cười dài.

Vương Cẩm Y cơ thể càng lúc càng giống như Lưu Ly đúc thành, ánh mắt bên trong đầy rẫy chiến ý, cười phá lên.

Âm thanh lạnh lùng của Vô Lãnh vang lên, bên trong tông môn hắn lời nói có giá trị vô cùng.

"Các ngươi làm cho Sư Phụ thất vọng, nhưng hắn vẫn còn hy vọng, hy vọng các ngươi có thể đưa Vô Không Sơn, như mấy vạn năm trước uy thế, chứ không phải bây giờ chỉ là 1 cái Tam Lưu Tông Môn, tỉnh lại đi, vinh quan của tông môn, hy vọng của tông môn nằm trong tay các ngươi... Sư Phụ ngài đã đã tận lực vì chúng ta vì Tông Môn đây là lúc chúng ta nên giống như bọn hắn."

Hồng Trần hiểu được, lúc này hắn bỗng lớn tiếng nói ra.

"Ta mặc dù là Tiêu Dao chi tâm, nhưng đây là nơi ta lớn lên, nơi ta trưởng thành, cũng sẽ là nơi ta nằm xuống, ta Kiếm Hồng Trần lấy huyết thề chỉ cần ta còn sống sẽ đem Vô Không Sơn trở thành đệ nhất Hỏa Vực, vì Vô Không Sơn!"

"Ta Vô Lãnh vì Vô Không Sơn lập xuống huyết thệ, nguyện theo Hồng Trần sư huynh trùng kiến Vô Không Sơn, vì Vô Không Sơn!"

"Ta Vương Cẩm Y vì Vô Không Sơn lập xuống huyết thệ, nguyện theo Hồng Trần sư huynh trùng kiến Vô Không Sơn, vì Vô Không Sơn!"

Lúc này bên trên bầu trời càng sáng lên, 3 cái huyết thệ được lập ra.

"Các ngươi vì cái gì mà còn chần chờ? Ta nguyện vì Vô Không Sơn, trở thành đệ nhất Hỏa Vực"

"Vì Vô Không Sơn!"

"Vì Vô Không Sơn!"

Lúc này toàn bộ đệ tử đều bị kích thích, đúng vậy bọn hắn truy cầu là bọn hắn đạo tâm, nếu không truy đuổi được cảnh giới cao nhất, liền vì tông môn ngôi nhà thứ 2 mà chết vậy.

Bên trong phòng nghị sự, Vô Thừ Hữu hắn thấy được, bản thân năm đó, xung quanh chúng chưởng lão gương mặt toàn hoài niệm, nhưng sau đó liền lẫm liệt.

"Giờ đã là thời đại của bọn nhóc chúng nó, chúng ta cũng đến lúc vì tông môn phục sinh, cũng đến lúc hoạt động thân thể già cả này rồi."

"Triệu tập toàn bộ đệ tử ở bên ngoài lịch luyện về tông môn."

"50 năm là thời gian để nói với Hỏa Vực vè thanh danh của Vô Không Sơn."

Bạn đang đọc Kiếm Si sáng tác bởi BánhBaoTiênSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhBaoTiênSinh
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.