Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Tiên (1)

Tiểu thuyết gốc · 949 chữ

Hồng Trần 100 năm trước bị cả Vô Không Sơn gọi dưới cái tên, Yêu Nghiệt, không phải vì tu vi hắn cao, mà vì ngộ tính của hắn đạt đến trình độ yêu nghiệt phân chia, cho dù có ngộ tính siêu việt hắn vẫn không thể ngộ được quyển này tàn thư.

Cái gọi là Cơ Sở Kiếm Pháp - Truy Tiên này cờ bản chí có 3 thức rút kiếm, quét kiếm, thu kiếm, ngoài ra không có bất cứ thứ gì cơ sở, dường như chiêu thức tàn thư này được tùy ý tạo ra.

"Truy Tiên, ruốc cuộc chiêu thức này diễn giải thế nào nha, có điều gì cao thâm mạc trắc ở bên trong?"

Chẳng mấy chốc hắn lại đắm chìm bên trong nghiên cứu mãi quyển tàn thư này, hơn 3 ngày trầm mặt hắn vẫn không thể ngộ ra được bất cứ thứ gì.

"Ruốc cuộc có ý tứ gì?"

Lúc này bên ngoài cửa, vang lên âm thanh bước đi chầm chậm, chẳng mấy chốc tiếng gõ cửa vang lên.

"Tiểu Hồng ngươi có trong phòng không?"

Là Bạch My Nha.

"Ân ta ở đây, sư phụ người tiến vào đi, ta có hơi lộn xộn"

Sau khi tiến vào nàng miệng nhỏ khẽ run rẫy, vì bên trong phòng bừa bộn vô cùng, vì nghiên cứu quyển này Truy Tiên mà hắn ám dụng đủ mọi cách vẫn không thể hiểu được, nên nơi này hóa thành 1 bãi chiến trường thám khốc.

"Tiểu Hồng ngươi gặp phải gì khuất mắt sao?"

"Có chút hiểu không thông!, sư phụ làm sao để những dộng tác bình thường tạo ra được trường lực xung kích, đánh thẳng vào tâm thần, quy tụ vạn lực vào 1 điểm,...."

Hắn mở miện tuôn ra 1 tràn khó hiểu ngôn ngữ, Bạch My Nha nhất thời không biết nói sao chỉ biết cười trừ rồi nhẹ nhàn nói.

"Tiểu Hồng hay là do ngươi nghĩ quá rồi, thử nghỉ đơn giản từ cách dễ nhất thử xem"

Thấy hắn bỗng ngơ ngẩn nàng cũng liền bước đi không để hắn kịp ý thức nàng đã biến mất, lúc này hắn chìm vào 1 cám giác khó tả, 1 câu nói cứ vang lên trong đầu hắn.

"Thứ dễ nhất....cách dễ nhất?..."

Bỗng ầm, trong đầu hắn như vỡ ra, miệng làm bầm vui cười nói.

"Thì ra là vậy thì ra là vậy"

Nói xong liền mang theo 1 thanh kiếm bước ra sân không mấy chốc 1 chuỗi âm thanh vang lên.

Soạt vút coong

Như bị lập lại vô số lần âm thanh càng lúc càng nhanh.

Ròng rã nữa năm trôi qua hắn vẫn cứ ở lì trong phòng, ngoài trước cửa có tấm bản.

"Xin đừng làm phiền"

Bên cạnh đó đám người nói mỗi lần đi ngang qua ngôi phòng này có vang lên 1 âm thanh nhỏ bé đến ti tí vì các giác quan khi tu luyện sẽ đạt trên trình độ cao nhất nên bọn hắn có thể nghe được, âm thanh như tiếng kiếm rời vỏ rồi lại thu vào, nghe như tiếng cơn gió vút mạnh qua rồi im bật.

Sự tình về Kiếm Hồng Trần tỉnh lại dường như không làm ai chấn động, mà sau khi tỉnh lại hắn liền bế quan nữa năm, làm người ta khó hiểu.

Xuân lại qua hạ tàn thu phai đông đi, hắn bế quan lần này vỏn vẹn 50 năm.

_

Khi cả tông môn đang chìm vào tu luyện ban đêm, thì lúc này từ hướng đông nam 1 cái đỉnh núi 1 trong bỗng chốc vang lên, thiên địa dị tượng xuất hiện, bao phủ 1000 trượng xung quanh là từng tần từng tần kiếm ý, lôi điện giăng đầy trời phản phất như những con độc xà nhìn chằm chằm.

Lúc này 1 thân ảnh lăng không mà lên, đứng giữa không trung ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lôi điện, tóc dài tung bay tán loạn gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt như có sao trời, trên mi tâm ấn kí hình thanh kiếm càng lúc càng trở nên sinh động hơn.

Mấy hơi sau vô số thân ảnh xuất hiện cách xa đó 1000 trượng.

"Là ai độ kiếp?"

"Lôi điện chi uy 1000 trượng, hítttttt, ruốc cuộc là vi sư huynh sư tỷ nào độ Tiên Kiếp?"

"Không phải là các vị trưởng lão chứ"

"Chổ đó có người"

Theo ngón tay của 1 gã đệ tử chỉ đến, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đứng trên không.

"Chưa từng gặp qua người này"

" ta đã vào tông môn sắp 100 năm rồi vẫn chưa từng gặp qua"

"A vị sư huynh này ta có gặp qua, 50 năm trước cùng với các trưởng lão, có đi ngang ta"

"Hình như gọi là Kiếm Hồng Trần sư huynh, nhưng hắn lúc trước mới tu vi Thể Cảnh a, soa giờ lại độ kiếp rồi"

Lúc này âm thanh của Trưởng môn vang lên.

"Không phải độ kiếp tu vi, mà là độ kiếp Kiếm"

Ầm ầm ầm

Bôn lôi như hành tẩu du ngoạm khắp bầu trời, lúc này Hồng Trần ánh mắt khẽ lấp hô nhẹ.

"Kiếm đến"

Từ bên trong 1 ngọn núi, 1 thanh kiếm phá không bay đến, thanh kiếm tỏa ra 1 khí tức sắc bén, lưỡi kiếm như ngọc, tỏa ra 1 khí tức ôn nhu mềm mại.

Lúc này hắn treo kiếm bên hông tạo ra 1 tư thế cuối người, lúc này 1 đoàn bôn lôi rơi xuống, trong đầu hắn khẽ niệm.

"Truy Tiên"

Bạn đang đọc Kiếm Si sáng tác bởi BánhBaoTiênSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhBaoTiênSinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.