Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Nghiệt, Cho Dù Tàn Phế Vẫn Là Yêu Nghiệt! (2)

Tiểu thuyết gốc · 1450 chữ

Thứ mà Hồng Trần đang mê mẩn ở trong chính là Ngộ, hắn ngộ được thứ chỉ ở kiếm tu, Kiếm Ý không những thế từng đạo Kiếm Ý tinh thuần sắc bén vô cùng, Kiếm Ý bao quanh lấy cơ thể hắn, tạo ra 1 loại khí chất sắc bén, bên trong con ngươi của hắn chẳng biết khi nào đã đầy ánh sao trời, giữa con ngươi mỗi bên có 1 vết như vết nức không gian bên trong vết nức đó càng ẩn sâu hơn tăm tối vô cùng.

Kiếm Ý tỏa ra càng lúc càng lớn đến mức bao trùm phiên 1000 trượng ngoài cơ thể, mọi thứ nằm trong 1000 trượng đều bị xoắn nát, xung quanh hắn chỉ còn trống vắn vô cùng, không còn bất cứ thứ gì tồn tại, xung quanh Kiếm Ý lượng lờ mờ mờ ảo ảo, thoát ẩn thoát hiện.

Lúc này bên ngoài không biết khi nào xuất hiện 5 người.

"Trưởng lão Kiếm Ý thật mạnh"

"Tiểu tử này bất tỉnh trăm năm, đến lúc tỉnh lại, lại làm cho người khác mặc cảm a"

"Hahaha đám đệ tử của các ngươi sao bằng nhà ta Tiểu Hồng hahaha"

"Hừ lãi bà tử đừng có như vậy kêu ngạo"

"Hư ngươi móc đâu ra 1 cái Thể Cảnh Ngũ Tần hiểu thấu được Kiếm Ý ra đây cho ta xem"

"Cái này...."

"Được rồi, Trước tiên lập trận pháp phong tỏa lại"

Không cần suy nghĩ 5 người đánh ra những ấn pháp, xong đem chu vi 1000 trượng khí tức phong bế lại, tạo thành 1 khu vực cách li với bên ngoài, bên trong kiếm ý cảm thấy bản thân bị phong bế, liền tung hoành càng lúc càng lớn lối, Hồng Trần vẫn còn chìm đắm trong Ngộ.

"Kiếm Ý bao trùm phương viên lớn như vậy, chắc hẳng là đã đạt đến ngưỡng của của Kiếm Ý tần thứ 2"

Nhất thời cả đám hít vào hơi khí lạnh, ánh mắt ngưỡng mộ lại ganh ghét nhìn lấy nữ tử duy nhất, còn nàng hếch cái mũi nhỏ kêu ngạo lên.

"Long phượng chung quy vẫn là long phượng"

Bỗng lúc này gã mặc áo bào màu tro cười phá lớn lên.

"Chưởng môn có chuyện gì nha, đệ tử cả ta sao ngươi lại đắc ý"

"Trời không diệt ta Vô Không Sơn, Kiếm Tâm Thông Minh, Kiếm Tâm Thông Minh, Tiểu Hồng ngộ ra Kiếm Tâm Thông Minh hahaha"

Đám trưởng lão ngớ ngẩn, bọn hắn biết Kiếm Tâm Thông Minh là gì, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, những kẻ lĩnh ngộ được không phải chết trẻ, thì là cự đế trấn giữ 1 vùng trời.

Cảm động òa khóc vỡ lời, không thứ nào có thể diễn tả được cảm xúc của họ, hình ảnh 4 lão già ôm lấy nhau khóc rống, nước mắt nước mũi đầm đìa, lúc này bọn hắn không cần giữ hình tượng nữa, vỡ òa cảm xúc thể hiện ra hết.

"Không ngờ thật không ngờ"

Trưởng môn nghiêm nghị xong liền nói ra.

"Đem tất cả tin tức về Tiểu Hồng đem phong tỏa lại, làm cho hắn trở thành 1 cái bình thường đệ tử thôi"

Cả đám người biết Thể Cảnh đạt đến ngưỡng cửa của tần 2 Kiếm Ý là thế nào, không những thế còn ngộ Được Kiếm Tâm Thông Minh, sự việc này mà tung ra thì Hỏa Vực loạn thành 1 đoàn mất.

"Chúng ta sẽ đem hắn bồi dưỡng trở thành 1 cái chủ của Vực này, lúc đấy hàng ngàn người sẽ sợ hãi bổn trưởng môn hahah"

"Hừ hừ nhất định phải cho hắn kiêu hùng, đem toàn bộ nữ nhân của Thủy Vực cướp vào tay, mới có thể hả được mối thù năm đó"

"Cái kia kiêu ngạo lão già lần nào cũng trêu chọc chúng ta đệ tử yếu kém, 100 năm sau liền cho hắn lãnh hội bản tông mạnh hay yếu"

....

Từng tiếng lầm bầm vang lên, 4 lão già chính khí đều biến mất, thay vào đó là 4 gương mặt tươi cười ngoác đến mang tai, đôi mắt híp lại, 2 bàn tay xoa vào nhau liên tục, bộ dáng hèn mọn đê tiện vô cùng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn chằm chằm Hồng Trần, tựa như phía đó có 1 tuyệt thế mỹ nữ đang khỏa thân, hắnkhông biết bản thân đã bị ám toán.

Bên trong thức hải của Hồng Trần lại bị 1 đoàn mây mù che lại, thoát khỏi Ngộ, hắn tựa như mất hết sức lực, thở hổn hển ngồi xuống dưới đất, bên tay nắm chặt lấy Tiêu Dao Kiếm.

Đến lúc hắn chú ý thì hắn 1 phen sợ hãi, xung quanh 1000 trượng mọi thứ đề biến mất, chỉ có nơi hắn đứng vẫn còn nguyên vẹn, lúc này hắn không hay biết, trên mi tâm hắn xuất hiện 1 ấn kí in hình 1 thanh kiếm, sáng long lanh nổi bật vô cùng.

Ngay sau đó 5 thân ảnh xuất hiện nắm lấy hắn cổ áo rồi biến mất, lúc này bên trong nghị sự phòng của Vô Không Sơn, bao gồm 8 người.

Theo trí nhớ của Hồng Trần thì lão gia hỏa gương mặt chính khí nhất, khí thế lẫm liên, đôi mắt như hổ, đang ngồi trên cao là Trưởng Môn Vô Thừ Hữu.

Bên tay trái hắn là Đại Trưởng Lão có chút già nua khuôn mặt, nhưng trông hiền hậu vô cùng Minh Vô Tự.

Bên tay phải hắn là Nhị Trưởng Lão Thanh Bình Thanh, tên giống như người không ai biết tuổi hắn nhưng hắn sỡ hữu 1 gương mặt tuấn tú đẹp trai vô cùng.

Ngồi cạnh Đại Trưởng Lão là Sư Phụ của Hồng Trần Bạch My Nha, là Tam Trưởng Lão nàng cũng là nữ nhân duy nhất, nàng dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt như biết cười, nụ cười tỏa ra khí chất làm người khác thoải mái.

Còn đối diện nàng là Tứ Trưởng Lão Lý Vương Không, là 1 lão trung niên anh tuấn, gương mặt có chút đáng sợ nhưng thực lực cũng như gương mặt của gã.

Ngồi cạnh hắn là Thủ Tịch Đệ Tử thế hệ này Vô Lãnh, vẻ ngoài lãnh đạm, hắng mặc 1 thân y phục màu trắng đơn giản mà tạo ra 1 cảm giác xuất trần, nhưng sau lưng hắn cõng 1 thanh cự đao? Hình như có chút sai.

Còn bên cạnh là 1 vị nữ tử là Đại Đệ Tử thế hệ này Vương Cẩm Y, gương mặt tinh xảo, dáng người nhỏ bé, tạo ra 1 cảm giác đáng yêu, ánh mắt chăm chú nhìn hắn bên trong ánh mắt như ánh trăng lưỡi liền kia, như toát lên 1 loại vô hình chiến ý, nhất thời hắn nghĩ đến lúc trước cũng có 1 cái như vậy nhìn hắn nữ nhân.

"Giới thiệu 1 chút, đây là các ngươi sư huynh, mặc dù thân phận các ngươi cao nhưng vẫn phải gọi hắn 1 tiếng sư huynh, hắn gọi Kiếm Hồng Trần, Tiểu Hồng đây là Thủ Tịch Đệ Tử và Đại Sư Tỷ của thế hệ này Vô Lãnh và Vương Cẩm Y"

"Vô lãnh có lẽ ngươi không nghe qua nhưng Vương Cẩm Y là, Vương Khổng Tú muội muội"

"Quả nhiên"

Hồng Trần đắng chát cười gượng gạo, cái này tỷ muội sao lại giống nhau như đúc thế này.

"Gặp qua Lãnh sư đệ, gặp qua Y sư muội"

"Tiểu Lãnh, Tiểu Y đây là các ngươi 100 năm trước thủ tịch đại đệ tử Kiếm Hồng Trần"

A ta khi nào là thủ tịch đại đệ tử?

Ta 100 năm trước chỉ là 1 cái bình thường đệ tử thôi sao?

Ngọa tào?

"Gặp qua sư huynh"

"Gặp qua sư huynh"

"Được rồi giới thiệu các ngươi 1 chút, 2 người các ngươi về tu luyện đi"

Vô Lãnh khẽ cười.

"Sư phụ gọi bọn ta đến đây ruốc cuộc có ý gì đây?"

Lão gia hỏa này có việc mới gọi hắn đến, mỗi lần đều bị hố mỗi lần.

"Không có gì, haizzz chỉ là thấy các ngươi lười biến, các ngươi xem, sư huynh các ngươi, Thể Cảnh đã lĩnh ngộ Kiếm Ý các ngươi so với hắn vẫn còn non nớt lắm"

Cả 2 người im lặng, ánh mắt có chút bất đồng nhìn hắn.

Đả kích

Trắng trợn đả kích

Ta chỉ muốn bình thường tu luyện, sao lại dùng dạng này đả kích?

Ngươi kích thích ai?.

Bạn đang đọc Kiếm Si sáng tác bởi BánhBaoTiênSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhBaoTiênSinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.