Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Nghiệt, Cho Dù Tàn Phế Vẫn Là Yêu Nghiệt! (1)

Tiểu thuyết gốc · 998 chữ

"Không được quên..."

"Ta chờ ngươi..."

Những âm thanh như xa xôi, mờ mờ ảo ảo vang lên trong đầu lôi kéo hắn trở về thực tại, ánh sáng càng gần, lại càng xa, vô ý thức hắn vương tay đến muống nắm lấy đoàn kia ánh sáng bỗng.

Ầm

Hắn có cảm giác cơ thể như vừa bị ngã lăng ra, lúc này hắn không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, mọi thứ được bao quanh bởi bóng tối, không có bất kì ánh sáng nào hắn thấy, chỉ có màng đêm.

Hắn khẽ hít nhẹ xung quanh chỉ toàn mùi thuốc, vừa hít vào 1 hơi hắn khẽ ho vì mùi thuốc quá nồng nặc, không biết từ đâu hắn nghe thấy tiếng bước chân, cụ thể là 4 người đang đi vội đến chổ hắn.

Hắn theo thói quen đưa tay ra phía sau cầm lấy Tiêu Dao Kiếm, nhưng lạ thay kiếm không ở phía sau lưng hắn, âm thanh kẽo kẹt vang lên, hắn chưa kịp phản ứng thì nghe 1 giọng nói ồ ồ bên trong có mừng rỡ âm thanh vang lên.

"Người tỉnh rồi, người tỉnh rồi, sư đệ, ô ô ô"

Nhất thời đầu óc của hắn mơ hồ, bên trong mơ hồ đó, lại nghe đến 1 tràng âm thanh khóc rống.

"Các ngươi làm gì a"

"Sư đệ sư đệ, nhanh gọi nhanh gọi sư phụ đến, nhân gia chắc chắn sẽ vui lắm..."

"Ta đi ta đi..."

1 lúc lâu sau bỗng 2 âm thanh bước chân dồn dập vang lên.

1 âm thanh trong trẻo có chút run rẫy vang lên.

"Tiểu Hồng ngươi tỉnh rồi..."

Kẻ đang mơ hồ chính là Hồng Trần, hắn chắc chắn rằng bản thân đã chết rồi mà, tại sao lại ở nơi này.

Bỗng bên trong đầu lúc này vô số dòng kí ức trôi qua làm cho hắn ngẩn người, hắn nhận ra đám người này, nhưng còn chủ nhân kia giọng nói là ai? Ta đang đi tìm thứ gì?.

"Sư phụ đồ nhi không sao"

"Chính xác không sao liền tốt, lần sau các ngươi không được mạo hiểm đi cái kia bí cảnh, đi 1 lần là ngủ trọn vẹn 100 năm"

Trong lòng Hồng Trần thở dài.

_

Hắn tên là Kiếm Hồng Trần, là 1 đệ tử của Vô Không Sơn, thuộc Hỏa Vực, là 1 cái tông môn tam lưu, trong 1 lần tiến vào bí cảnh, trúng phải Mê Hồn Tán, sau đó liền lâm vào ngủ mê, vỏn vẹn 100 năm.

Sau 1 tháng hắn gần như khôi phục lại toàn bộ, về thể chất, lẫn tinh thần, nhưng hắn vẫn mê man trong kí ức hắn ruốc cuộc đang tìm ai? Và lời hứa? Chưa kể đến hắn nhớ được 1 số thứ.

Hắn khẽ lầm bầm.

"Vượt qua thời gian, bước lên tương lai"

Còn 1 điều làm hắn bất ngờ nhất là bên trong giới chỉ của hắn, có 1 đoạn trâm gãy, 1 thanh kiếm tàn, còn có 1 quyển sách kì lạ.

Hắn đã tra sét cơ thể rất lâu rồi, tu vi vẫn chỉ là Thể Cảnh Ngũ Tần, trong khi các sư huynh đệ cùng thời đại với hắn đều đập phá Ý Cảnh ra bên ngoài du ngoạm tìm kiếm cơ duyên trùng kích Đạo Cảnh rồi.

Thế giới tu giới bao gồm từng tần : Thể Cảnh, Linh Cảnh, Hồn Cảnh, Ý Cảnh, Đạo Cảnh, Giới Cảnh, Long Môn Cảnh, Hóa Tiên Cảnh, Chân Tiên Cảnh, Hóa Thần Cảnh, Bán Thần Cảnh, Thiên Thần Cảnh.

Hắn khẽ thở dài, năm xưa trong tông môn hắn cũng là cái yêu nghiệt, 15 tuổi trùng kích Thể Cảnh Ngũ Tần, nhưng sau khi ngủ vỏn vẹn 100 năm tu vi không có tiến triển, nhưng đổi lại hắn cảm thấy Tinh Thần của bản thân có phát triển cực lớn, cụ thể hơn là 100 năm trước phạm vi kiểm soát của hắn chỉ có 100 trượng phạm vi, thì nay đã phát triển đến 1000 trượng phạm vi bên trong, không những thế hắn còn cảm thấy mọi thứ trong 1000 trượng bên trong rõ ràng gấp 100 lần mọi thứ đều thấy li ti đến từng mãnh nhỏ.

Có lẽ hắn bất tỉnh 100 năm liền tăng trưởng được loại này Tinh Thần cũng là may mắn đi, lúc này trên bàn xuất hiện 3 món đồ, 1 cái hộp màu ngọc, 1 thanh kiếm tàn, 1 quyển sách cổ, hắn mởi cái hộp ra thì phát hiện, bên trong có 1 đoạn trâm bị bẻ gãy, không hiểu sao càng nhìn hắn cần mê mẩn bên trong, càng mê mẩn hắn đang nhớ lại thì bỗng bị 1 đoàn mây mù che lại thần thức, đánh tỉnh hắn bằng 1 cơn đau đầu.

1 lúc sau hắn thở vù vù sợ hãi đem đoạn trâm gãy thu hồi, nhắc bản thân lần sau không nên nghịch lung tung, rồi đến lược 1 thanh kiến tàn, bên trên thanh kiếm sức mẻ vô cùng nhưng lại có 1 cổ khí tức quen thuộc đến kì lạ, vô thức hắn lầm bầm.

"Lão bằng hữu..."

"Tiêu Dao Kiếm..."

Tiêu Dao Kiếm??? Trong đầu hắn hiện lên vô số nghi hoặc, thu hồi quyển sách hắn quyết định sẽ nhìn sau, sau đó cầm lấy Tiêu Dao Kiếm tiến ra ngoài sân trống.

Không hiểu tại sao hắn cầm lấy thanh kiếm này lại cho 1 cảm giác rất quen thuộc, sau đó hắn lần lược làm từng động tác bình thường.

Đâm, chém, trảm, bổ, quét,....

Vô số động tác đều nhuần nhuyễn đến kì lạ, hắn cứ ở đó như chìm đắm vào trong huyền diệu này, nhất thời xung quanh hắn tỏa ra 1 tần không khí sắc bén, sau đó mọi thứ xung quanh đều bị xoắn đến thành bụi phất tất cả.

Chính là Kiếm Ý.

Bạn đang đọc Kiếm Si sáng tác bởi BánhBaoTiênSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhBaoTiênSinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.