Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa thương

Tiểu thuyết gốc · 867 chữ

Dương Tuệ Lan đẩy cửa bước vào thì thấy trượng phu đang nhìn Hoa Phong chăm chú, sắc mặt tuy vẫn âm trầm nhưng đã bớt đi mấy phần khó coi, liếc thấy thê tử hắn liền hỏi.

- Hôm qua đến giờ nó vẫn chưa tỉnh sao?

- Nó mới vừa tỉnh, chắc lại ngủ rồi.

Nàng đạm mạc trả lời.

- Ừm.

Hoa Vô Kỵ khẽ gật đầu, cơ mặt giãn thêm một chút, dường như bớt đi vài phần lo lắng, dù sao Hoa Phong cũng là nhi tử của hắn, không thương làm sao được.

- Phụ thân, mẫu thân!

Hoa Phong từ lúc hai người nói chuyện thì đã tỉnh, nhưng khó khăn lắm mới nói được bởi hắn còn rất đau.

- Tỉnh là tốt, gắng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lại gây thêm chuyện!

Hoa Vô Kỵ khẽ nói, hắn không muốn mất mặt thêm.

- Chàng thật quá đáng! Nhi tử vừa tỉnh, không hỏi thăm còn tỏ ra khó chịu!

- Mất mặt lắm đúng không, đem nó vứt đi là xong chuyện mà!

- Chàng có biết nó xém chút mất mạng không. Hừ!

Dương Tuệ Lan vẻ mặt tức giận, nói liền một hồi không cho trượng phu cơ hội phản bác.

- Nàng!

Hoa Vô Kỵ có chút chẳng biết làm sao liền bỏ ra ngoài, mặc dù hắn là gia chủ một gia tộc lớn, sát phạt quyết đoán nhưng đối mặt với thê tử thì luôn chịu thiệt.

- Phong nhi nằm nghỉ, để mẫu thân đi nấu cháo.

Nói rồi nàng cũng bỏ ra ngoài, Hoa Phong một mình trong phòng, suy nghĩ làm sao để có thể tập võ khiến phụ thân không mất mặt, mẫu thân không còn phải lo lắng. Suy nghĩ mãi chẳng những không tìm ra cách mà càng làm đầu mình thêm rối, hắn quyết định không suy nghĩ nữa mà cố gắng lục lọi hết trí nhớ còn sót lại của thân thể này. Nằm một hồi thì Dương Tuệ Lan trở lại, trên tay nàng còn bưng chén cháo thơm phức, chỉ ngửi thôi Hoa Phong đã thấy bụng đói cồn cào. Dương Tuệ Lan ngồi xuống, lấy muỗng múc cháo vừa thổi vừa đút cho Hoa Phong, hắn vừa ăn vừa cảm giác được sự ấm áp của tình mẹ, rồi hắn lại nghĩ đến người mẹ tiền kiếp, đôi mắt liền rớm lệ.

- Hài tử sao lại khóc, chẳng phải có mẫu thân đây sao.

- Ngoan! Ăn hết cho mau khỏi bệnh còn đi học nữa.

Thấy nhi tử ướt mắt, Dương Tuệ Lan vội vàng an ủi.

- Hài nhi bất hiếu, để mẫu thân phải lo lắng, sau này hài nhi sẽ ngoan hơn!

Hoa Phong lí nhí nói.

- Hài tử ngốc! Chuyện đó tính sau, giờ lo dưỡng thương cho tốt.

Nàng vuốt tóc Hoa Phong âu yếm nói. Thật ra trong phủ có rất nhiều nha hoàn nhưng nàng không muốn ai chăm sóc nhi tử, bởi chẳng ai có thể làm tốt hơn nàng cả.

- Phu nhân, nước đã chuẩn bị xong.

Ngoài cửa có tiếng nha hoàn gọi, Dương Tuệ Lan đặt chén cháo xuống nói với Hoa Phong.

- Giờ đi tắm nào.

Nàng bế Hoa Phong ra khỏi phòng, động tác nhẹ nhàng làm hắn thập phần dễ chịu không đau chút nào. Mở cửa phòng ra, mùi dược thảo đập vào mặt làm Hoa Phong vô cùng khoan khoái.

- “Thật thích a.”

Hắn nghĩ thầm, trước mắt hắn là một thùng nước ấm, bên trong toàn là thảo dược trị thương chuẩn bị cho hắn. Dương Tuệ Lan khẽ đặt Hoa Phong vào thùng nước thảo dược, hắn cảm giác được dòng nước ấm áp dễ chịu, tiếp theo sau là một cảm giác vô cùng sung sướng khi thảo dược ngấm vào cơ thể, khi nó len lỏi qua từng thớ thịt để trị thương thì Hoa Phong gần như là muốn rên lên vì sướng, hắn nghĩ bụng.

- Bọn dùng thuốc kiếp trước cùng lắm đến vậy thôi.

Nhìn nhi tử một hồi, Dương Tuệ Lan nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng tránh làm kinh động đến Hoa Phong đang phê thuốc, nàng phân phó nha hoàn vài câu xong liền rời đi.

Ngày qua ngày, Dương Tuệ Lan một mực ở bên chăm sóc, dần dần Hoa Phong cũng đã có thể xuống giường đi lại. Khi ánh nắng ấm áp len lỏi qua từng phiến lá, chiếu lên ô cửa sổ rọi thẳng vào mặt thì Hoa Phong mới giật mình tỉnh dậy, hôm qua hắn đã khỏe nên mẫu thân nói hôm nay phải đi học. Hắn vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ ở một nơi lấy võ đạo làm đầu còn cần phải học sao, vì trí nhớ truyền lại còn thiếu sót cho nên hắn không biết học là học cái gì, có phải giống như ở địa cầu không. Đi học chữ là học đạo lý, mà ở thế giới lấy võ đạo làm chủ này hết thảy nắm đấm là luật pháp thì ai lại giảng đạo lý chứ. Hắn không hiểu và cũng không thể hiểu được nên chẳng cần suy nghĩ gì nhiều nữa.

Bạn đang đọc Kiếm Phá Thương Khung sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ÁmHỏaMaĐế
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 715

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.