Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1312 chữ

Ngày đầu tiên khai giảng, thường sẽ không học kiến thức mới, chỉ nói một ít những việc cần chú ý, đi phát sách mới và một số việc nhỏ khác.

Ở phía sau lưng có một người đáng ghét, Đào Nhiễm đều không quay lại, sống lưng thẳng tắp đến cứng đờ.

Chủ nhiệm lớp bọn họ là lão sư nam trung niên nói chuyện tương đối ôn hòa, tên là Trần Chí Cương. Trần lão sư thanh thanh giọng nói: “Năm ngoái lớp của chúng ta phân ban văn lý, một học kỳ mới lại sắp bắt đầu rồi. Ta không biết lúc trước có bao nhiêu bạn học thích khoa học tự nhiên, nhưng ta hy vọng từ nay về sau mọi người đều có thể thích nó. Ở thời gian sắp tới, hy vọng các bạn học có thể giúp đỡ cho nhau, cùng nhau tiến bộ……”

Thật vất vả mới đến lúc tan học, Trần lão sư nói: “Ngụy Tây Trầm, tới văn phòng ta một chuyến, còn lại các bạn học tan học nghỉ ngơi.”

Đoạn Phân Phương nghẹn một tiết học, cũng coi như là ổn đến tan học.

Đào Nhiễm chỉ chỉ phía sau, hỏi cô: “Đây là có chuyện gì?”

Đoạn Phân Phương biết cô vừa rồi đang xem truyện tranh, vì thế giải thích nói: “Bạn học Ngụy tự giới thiệu xong, Trần lão sư nói lớp học không có đủ bàn học, thế nên cậu ấy đi đến phòng học trống tầng 4 mang một bộ đến đây, tạm thời ngồi bàn cuối cùng.”

Các cô từ đầu là bàn cuối cùng, cứ như vậy, liền biến thành bàn thứ hai đếm ngược.

Đào Nhiễm khép đầu gối ghé vào trên bàn, trong lòng tuyệt vọng.

Nhiều bàn cuối cùng như vậy cậu ta lại không chọn, cố tình ngồi sau cô, hoặc là không muốn cô yên ổn, hoặc là gián điệp của Trình Tú Quyên phái tới.

Mặc kệ là loại nào, cô đều ở trong lòng đánh cậu ta một trăm lần.

Lớp học có học sinh mới luôn có thể khiến cho nhiều người tò mò, thừa dịp Ngụy Tây Trầm tới văn phòng, lớp học liền ồn ào, sôi nổi nghị luận.

Mấy bàn cuối cùng chỗ Đào Nhiễm vốn chính là nơi tập trung học sinh dở cùng với mấy người nhiều chuyện, lúc này bên tai tất cả đều là nghị luận về Ngụy Tây Trầm.

Có nữ sinh không kiềm được hưng phấn: “A a a siêu cấp đại soái ca a, đẹp trai lắm đó, chắc phải cao mét 8 mất.”

“Trần lão sư nói thành tích cậu ấy còn đặc biệt tốt.”

“Giọng nói thật dễ nghe!”

“Mới nhập học đến đây, khẳng định không có bạn gái nha .”

Đào Nhiễm: “……”Tức đến đau ruột.

Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: “Cậu ấy vừa bê bàn ghế vừa xách cái balo rất nhẹ nhàng, còn đặc biệt đẹp trai, cậu có cảm thấy không, Đào Nhiễm?”

Đào Nhiễm thanh thanh giọng nói, nghiêm túc: “Tớ vẫn cảm thấy , Giang Diệp trường bên cạnh tương đối đẹp trai. Gu ăn mặc đẹp, thành tích tốt lại khiêm tốn, cười rộ lên cũng đẹp.”

Đoạn Phân Phương nhịn không được cười: “Cậu thôi đi, tớ thật sự không cảm thấy cậu thích Giang Diệp nha.”

Đào Nhiễm liền không phục, như thế nào toàn thế giới đều hoài nghi hảo cảm của cô đối với Giang Diệp?

Cô nghiêm túc nói: “Là sự thật, ta thật sự thích Giang Diệp.”

Phía sau bang một tiếng vang lên.

Một chồng sách giáo khoa đặt trên bàn, quạt trần trên đỉnh đầu kẽo kẹt quay, Ngụy Tây Trầm kéo ghế dựa ở bàn cuối ngồi xuống.

Đào Nhiễm nháy mắt liền im lặng.

Tiếng chuông vang lên.

Đào Nhiễm chán đến chết, vẫn tiếp tục xem truyện tranh. Đoạn Phân Phương cũng nhàn đến nhàm chán, nhỏ giọng cùng cô nói chuyện: “Nhiễm Nhiễm, cậu vẫn không mặc đồng phục a, nghe nói năm hai kiểm tra rất nghiêm, cậu như vậy không sợ bị ghi tội?”

Đồng phục cao trung Cẩm Thành là áo sơmi màu trắng, quần dài màu đen.

Mùa hè nóng bức, bọn học sinh phần lớn đều cuốn ống quần lên cho mát. Thật sự là chịu không nổi, hai màu trắng đen, bên ngoài hay trong nhà đều hút nhiệt.

Nhưng Đoạn Phân Phương biết, Đào Nhiễm từ trước đến nay đều không mặc đồng phục.

Đào Nhiễm, năm ba có Kiều Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm tất cả bọn họ đều không mặc.

Đoạn Phân Phương trộm liếc nhìn Đào Nhiễm một cái, cô thật sự xinh đẹp, đều là bộ dáng mong của nhiều nữ sinh.

Áo cùng váy đều là màu vàng nhạt, đôi chân thon dài mảnh khảnh lộ ra , phía dưới là một đôi xăng đan màu trắng vừa đơn giản lại rất đẹp.

Đào Nhiễm thuận miệng nói: “Như vậy cũng khá đẹp.”

Mặc kệ ở nơi nào, luôn tồn tại một số người không tuân thủ quy tắc.

Cô còn mang theo vài phần không màng thế sự, lại không muốn bị quy tắc rườm rà trói buộc.

Hai nữ sinh tự cho là nói chuyện rất nhỏ.

Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, ở bóng dáng người ngồi phía trước dừng lại một giây.

Cậu theo quy củ mặc đồng phục cao trung Cẩm Thành, cánh tay lộ ở bên ngoài, rắn chắc cân xứng.

Đầu ngón tay cầm bút, xoay một vòng lại về vị trí ban đầu.

Ngụy Tây Trầm vuốt ve lòng bàn tay mình, hơi hơi híp híp mắt.

Cậu trước kia là lão đại, hiện giờ thật đúng là hổ lạc Bình Dương bị……

Nhìn người phía trước, cô gái này cùng lắm chỉ là một tiểu thư nổi loạn thôi.

Tay tùy ý lật vài trang, dòng chữ mềm mại trên trang giấy, đều là những kiến thức mà cậu đã quen thuộc thậm chí còn hiểu rõ nội dung.

Mặc kệ thế nào, mới đến Cẩm Thành, cậu vẫn nên là một học bá thì hơn.

~~~

Tan học, Đào Nhiễm mơ màng sắp ngủ lập tức tỉnh táo, vui vẻ ra khỏi phòng học.

Cô đứng đợi bạn bè năm ba ở phòng học lầu một, một lúc lâu, lập tức bị Kiều Tĩnh Diệu ôm lấy: “Tiểu Đào Đào còn sống nha.” Không bị mẹ cậu lăn lộn chết sao.”

(editor: mình còn tưởng mấy ac này cùng tuổi cơ, cao tam với cao nhị khác nhau mà nhỉ)

“Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm.” Đào Nhiễm chào hỏi.

Lam Hải Dương cười gật đầu, Hứa Thâm huýt sáo, trêu chọc Đào Nhiễm: “Thế nào, tan học còn đi chờ tiểu ca ca Giang Diệp không?”

Đào Nhiễm trong lòng có vài phần do dự, nhưng rốt cuộc mới mười sáu tuổi, nhưng dưới ánh mắt hài hước của Hứa Thâm lại không bằng lòng cúi đầu, nàng gật gật đầu: “Đương nhiên chờ!”

Đều đã chờ hai tháng , còn sợ mấy ngày sao?

Cô đi vài bước mới phát hiện mấy người kia chưa đi.

“Các cậu không đi sao?”

“Đang đợi Lam Tấn.”

“Cậu ta như thế nào?”

Lam Hải Dương lười biếng nói: “Không phải nghe nói các lớp các cậu có học sinh mới sao? Không biết có chuyện gì, đắc tội Lam Tấn, cậu ta nói tan học dẫn người dạy nam sinh kia cách làm người, bọn tôi đang đợi cậu ta xong việc.”

Đào Nhiễm trong lòng nhảy dựng, bước chân dừng lại.

Lam Tấn nổi tiếng trong trường là lưu manh độc ác……

Ngụy Tây Trầm cậu ta……

Cô cắn răng một cái, chạy lên trên lầu.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.