Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lá quốc vương

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Anh của Lam Tấn mời khách, bọn họ chỉ là “Khách mời” tự nhiên tỏ vẻ không ngại.

Lam Tấn đứng dậy, nói câu “Đợi một chút a”, liền đi nhanh ra ngoài.

Cậu ta vừa đi, học sinh vây quanh quầy bar nhỏ giọng thảo luận, từ bên trong nhìn ra đi, vừa vặn có thể xuyên qua cửa kính nhìn bên ngoài đường phố.

Mặt trời chói chang, hai thiếu niên nhìn Lam Tấn đi tới.

Thiếu niên quần áo màu đên thần sắc lạnh lùng, thiếu niên phía sau cho người ta cảm giác lưu manh.

Có nữ sinh lặng lẽ nói: “Bên ngoài có nam sinh lớn lên thật đẹp trai.”

Người bên cạnh đồng ý gật đầu: “Còn rất đặc biệt.”

Có chỗ nào đặc biệt, cô cũng nói không nên lời, tầm mắt đảo qua Giang Diệp, cuối cùng cũng hiểu rõ vài phần. Bên ngoài nam sinh kia lớn lên đẹp trai, nhưng trên người thiếu phong độ trí thức, nhưng thật ra cảm giác thiên về cái loại vừa thấy liền biết không dễ chọc.

Đào Nhiễm nghe thấy có người đặt câu hỏi: “Bọn họ thật sự là học sinh sao?”, cô ngẩn người, cô cũng cảm thấy Ngụy Tây Trầm không giống học sinh một chút nào, nhưng người ta chính là học sinh.

Cô hiện tại nhấc mắt thấy đám bạn học ríu rít liền đau đầu, cô sợ Ngụy Tây Trầm đi vào.

Không đến một phút, Lam Tấn quả nhiên đưa Ngụy Tây Trầm cùng Văn Khải đi đến.

Đào Nhiễm: “……” Các người không phải có thù oán sao? A? Ngụy Tây Trầm cậu tiến vào làm cái gì?

Lam Tấn chân chó mà cười hì hì giới thiệu: “Đây là học sinh ban …… À không bạn học mới chuyển đến, là Ngụy Tây Trầm, phía sau là anh em của cậu ấy, phải không?”

Văn Khải cười xã giao, “Tôi là Văn Khải, “Văn” trong “tin tức”, “Khải” trong “kẻ ngốc”.

Mọi người: “……” Khải Khải ngốc?

Giới thiệu thật đặc biệt.

Tầm mắt Văn Khải quét một vòng, chỗ này không nóng bức như ngoài trời.

Ngụy ca chỉ chú ý cô bé ở trong góc, bộ dáng hận không thể cắn bọn họ một ngụm.

Hưng dữ quá điiii.

Hai người bọn họ tới sau làm không khí lâm vào xấu hổ.

Lam Hải Dương gặp người ba phần cười, Hứa Thâm đã tráo xong bài, đợi Ngụy Tây Trầm cùng Văn Khải ngồi xuống, cậu ta sẽ chia bài.

Tổng cộng 21 người, chỉ có một lá quốc vương.

Thời điểm mọi người bốc bài, trong lòng đều có chút chờ mong.

Đào Nhiễm ngoại lệ, cô rất xui xẻo, uống nước còn mắc nghẹn.

Mở bài lên liền thấy, quả nhiên là số 5.

Hứa Thâm mặt mày hớn hở, song chỉ búng búng bài Poker: “Lá Quốc vương ở nơi này.” Cậu ta còn bày đặt thở dài, “Trời sinh chính là mệnh vương tử a, tới đây các con dân của ta, ta muốn chọn người.”

Cậu ta hô lên: “Chỉ định số 5 làm việc!”

Đào Nhiễm: “……” Cô duỗi tay che bài lại, ánh mắt ra hiệu cho Hứa Thâm—— anh, nhìn em nhìn em, anh nhẹ tay một chút a.

Hứa Thâm liếc nhìn cô một cái, tức khắc bừng tỉnh. Làm bộ không nhìn thấy, “Vừa mở màn, vậy không chơi kích thích quá.”

Đào Nhiễm hận không thể dâng cho cậu trái tim nhỏ bé.

Hứa Thâm: “Vậy bạn học bài số 5 ở nhóm người chúng ta, chọn một người nói vài câu như kiểu tôi thích cậu, tôi yêu cậu hay bày tỏ nỗi lòng gì đi.”

Đào Nhiễm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Hứa Thâm anh anh anh…… Anh là tên xấu xa như thế nào không chết đi!

“Số 5?”

Đào Nhiễm nhận mệnh mà giơ tay.

Mọi người đồng thời nhìn qua.

Cô từ trên chỗ ngồi đứng lên, đốt ngón tay đều trở nên trắng, âm thanh ồn ào cùng tiếng vỗ tay không dứt bên tai.

Đào Nhiễm gian nan mà nuốt nước miếng, hướng về phía đối diện.

Ngồi ở đỉnh hình chữ U là Văn Khải, trong lòng lộp bộp một tiếng, nhìn về phía người bên cạnh.

Quả nhiên lão đại bóp cái ly, vẻ mặt lạnh lùng.

Đào Nhiễm đi đến trước mặt Giang Diệp, cậu ta khẽ ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra gương mặt đẹp trai, trong mắt không có gợn sóng, lẳng lặng mà nhìn cô.

Cô bị nhìn đến một trận chột dạ.

Nghĩ tới đầu hạ năm nay, cô chạy phía sau cậu.

“Giang Diệp, mình rất thích cậu, cậu thích mình một chút đi.”

“Cậu xem, mình lớn lên cũng không xấu, chỉ là thành tích kém một chút, nhưng mình có thể nỗ lực a.”

“Mình…… Mình không định kéo tay cậu, vừa mới đó là ngoài ý muốn.” (ai cũng có 1 thời cr 1 người àiiiiii)

Nhưng một mùa hè rất nhanh kết thúc.

Mùa thu đã mau tới, dũng khí của một người sẽ biến mất hầu như không còn, sẽ mỏi mệt, sẽ khó chịu, sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Giang Diệp.” Ở trong tiếng ồn ào, cô nhẹ nhàng mở miệng, con ngươi thiếu niên sạch sẽ như lưu li nhìn cô, không nói một lời.

“Thực xin lỗi a.” Cô nói, “Hẳn là lúc trước đã tạo thành rất nhiều bối rối cho cậu, sau khi mình trở về đã suy nghĩ rất kĩ, cảm thấy như vậy không đúng, cậu lại không thích mình, mình cứ quấn lấy cậu như vậy, cậu khẳng định sẽ rất khó chịu. Nhưng cậu yên tâm đi, mình về sau sẽ không như vậy nữa, cậu có thể tha thứ cho mình không?”

Cô vừa dứt lời, mọi người đều an tĩnh lại.

Năm nhất việc Đào Nhiễm theo đuổi Giang Diệp, tuy nói không quá oanh liệt, nhưng cô gái này quyết chí tiến lên, gặp phải nhiều thứ khó khăn đều không quay đầu lại. Cứ tưởng rằng có thể lại thổ lộ, không nghĩ tới cô sẽ xin lỗi.

Cậu có thể tha thứ cho mình không?

Giang Diệp lạnh lùng nói: “Không thể.”

Hai chữ này nói ra làm không khí vốn đã yên tĩnh lại càng là yên tĩnh hơn, cơ hồ không ai nói chuyện.

Đào Nhiễm cũng ngẩn ngơ, Giang Diệp nói không thể?

Như vậy không phù hợp với tính cách của cậu ấy?

Cô chạm vào vách tường, Giang Diệp đem ly rượu một ngụm uống hết, nhìn nàng một cái, ánh mắt sạch sẽ bình thản, cảm xúc bị che giấu.

Cậu buông cái ly đứng dậy, ngực phập phồng, tựa hồ đang cực lực bình tĩnh hô hấp.

Bên cạnh thiếu niên nhỏ giọng kêu: “Giang Diệp.” Cậu mất bình tĩnh.

Cậu lại lần nữa ngồi xuống.

Đào Nhiễm vẫn luôn xấu hổ đứng trước mặt cậu ta, sợ vừa nhấc đầu lên nước mắt nhịn không được mà rơi xuống. Cô vừa thất vọng vừa khổ sở, cô từ bỏ thích cậu ta, nhưng lại nhận được câu từ chối.

Kiều Tĩnh Diệu đau lòng, vội thanh thanh giọng nói: “Mọi người đem bài truyền lại đây đi.” Sau đó hung hăng trừng mắt liếc cái tên đầu sỏ gây tội Hứa Thâm.

Hứa Thâm cũng rất mông lung, hướng đi này quả thực thần kỳ a.

Mọi người còn không kịp truyền bài lại, đã bị Văn Khải đem bài thu lại.

Trên mặt cậu ta mang theo ý cười: “Để tôi để tôi a.”

Cậu ta thu bài lại, Đào Nhiễm cũng trở về vị trí của mình. Cô cúi đầu, nếu nói lúc mới đến cô giống đóa hoa hồng kiều diễm, hiện giờ chỉ sợ điêu tàn đến mức lá cũng không còn.

Văn Khải cầm bài trong tay đưa cho Ngụy Tây Trầm: “Nào Ngụy ca, cho mọi người chiêm ngưỡng thủ pháp chia bài soái khí của anh.”

Ngụy Tây Trầm nhận lấy.

Văn Khải vừa nói như vậy, mọi người đều rất chờ mong, có người chia bài mà đẹp trai.

Nhưng là cậu ta lại như học sinh tiểu học tráo bài vài cái, một lá bài Poker rơi xuống, biểu tình mọi người đều ngơ luôn.

Ngụy Tây Trầm bình tĩnh nhặt lại, tiếp tục chia.

Chia bài lại ngoài ý muốn rất đẹp trai.

Cậu ta dùng ngón trỏ cùng ngón giữa chia bài, trực tiếp đem bài Poker bay ra.

Ở chỗ xa nhất, thế nhưng lá bài cũng chuẩn xác mà dừng ở trước mặt người kia. Kĩ xảo như vậy yêu cầu tính toán vô cùng chuẩn, nhất thời không biết nên nói gì.

Là tay già đời hay vẫn là tay mới?

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.