Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo Mộng

Tiểu thuyết gốc · 2284 chữ

Hoa Tử dùng sắt mà giữ tay y lại, nhưng bàn tay không chút nhúc nhích.

Xích Vân không kịp hết bất ngờ vì thanh kiếm gãy, đã bị một cái quật tay đẩy văng đi.

Chuyện gì vừa xảy ra? Rõ ràng Trần Phi vừa nhận một đòn chí mạng, Không chết nhưng cũng phải gục đi một khoản thời gian. Vì điều gì mà hắn lại lập tức đứng dậy, lại còn cường hãng gấp mấy lần vài phút trước?

Trần Phi khí thế lúc này vô cùng lạ, màu xanh khí tức của một Thiên Thanh lúc này lại biến dị. Màu xanh kia tối hơn hẳn, lại còn hơi nghiêng về tím.

"Đột phá Tử Quang?" - Xích Vân nghĩ thầm.

Có nghe nói một số tu tiên giả vào thời khắc gần với sống chết có thể biến nó thành lợi ích, sử dụng nó để đột phá tu vi. Không ngờ nay có thể thấy được.

Nhưng màu sắc này vẫn chưa phải là một Tử Quang. Một màu lai tạp.

Tương tự như màu xanh ngọc của Hoa Tử gần sát Thiên Thanh.

Nhưng... không hiểu sao, Xích Vân lại cảm thấy khí tức này có gì đó rất quen thuộc.

"Chết tiệt...!" Thiên Thanh đã vô cùng khó khăn, giờ thiếu một chút còn gặ phải Tử Quang. Xích Vân không nghĩ là y có thể ngăn hắn lại.

Hoa Tử cố với tay lấy thanh trủy thủ của mình, nhưng vừa nắm được chuôi, Trần Phi đã nắm cổ cô mà quật thẳng xuống đất.

- Còn tính ranh ma!?

Hoa Tử miệng phun một ngụm máu, tay buông khỏi trủy thủ.

- Hoa Tử !!

Xích Vân càng ngày càng phẫn nộ. Tên Trần Phi kỳ thực lúc này như một con quỷ không biết trời đất.

Xích Vân từng thấy qua Trần Phi trong đại hội tỉ võ của Giáo Tiên Điện, nhưng lúc đấy và lúc này con người là khác một trời một vực.

"Rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn trở nên như thế này?"

Không. Không quan trọng.

Bây giờ một là hạ gục hắn, hai là phải tìm cách lôi Hoa Tử mang đi khỏi, ba là chờ các sư phụ đến hỗ trợ.

Mà sao họ lại lâu đến như vậy? Mao Sơn không nhỏ, nhưng cũng không quá to để không thể phi kiếm hay dùng dịch chuyển thuật đến đây trong nửa canh giờ.

Hay là... có chuyện?

.

.

.

.

"Mặc Tuyết Hồ sư phụ, ta đến đây vội vàng không thông báo, xin thứ lỗi. Có chuyện gấp cần ngay lập tức bẩm báo, các Giáo Tiên Điện khắp Mao Sơn đều đang có chính đệ tử khiêu chiến các sư phụ, kì lạ thay là các đệ tử kia đều Thiên Thanh đỉnh phong, gần chút nữa là Tử Quang !"

Ồ.

Mặc Tuyết Hồ không nghĩ Xích Thương đến là vì loại sự tình này.

Y cứ nghĩ Xích Thương hoặc là gửi một lời khiêu chiến đến Mặc gia, hoặc đến đây thăm dò thực lực ẩn tàng của Mặc gia.

Hóa ra lại là loại này cớ sự.

Mặc Tuyết Hồ ngay lập tức lôi ra một pháp bảo, Điện Cốt Truyền Âm Kính.

Tác dụng của nó là ngay lập tức phản chiếu trên gương các vị trí khá đã được đặt những chiếc kính tương tự. Tất cả các Giáo Tiên Điện tại Mao Sơn đều có một cái để Mặc Tuyết Hồ kịp thời ứng biến.

Quả thật...! Toàn bộ các điện đều đang có chính đệ tử khiêu chiến ! Tất cả lại cực gần đến đột phá Tử Quang.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

- Hải Đường, hỗ trợ huynh vô hiệu hóa các Giáo Tiên Điện gần chân núi, ta sẽ ngay lập tức đến các điện gần đỉnh.

Xích Thương chắp tay, cúi đầu hỏi Mặc Tuyết Hồ.

- Mạn phép hỏi ngài có cần Xích gia hỗ trợ? Gần đây có được cơ duyên, Xích gia nhiều người đạt đến Tử Quang, chính Xích Thương ta cũng đã Bán Tiên. Hoàn toàn có thể phối hợp.

Mặc Tuyết Hồ nhìn Xích Thương, không lộ ra nhưng đã có chút nghi hoặc.

- Việc của Giáo Tiên Điện, thật sự không tiện nhờ hỗ trợ của người ngoài, ngài vội vàng đến báo ta biết đã là vô cùng quý giá rồi, xin hãy để chúng ta lo.

Xích Thương gật đầu, liếc ngang Truyền Âm Kính lại thấy được tại Giáo Tiên Điện của Nan Uyên, Xích Vân đang nằm gục người đầy máu me.

Mặc Tuyết Hồ đưa cho Tiên Nữ một chiếc Truyền Âm Kính.

- Tiên Nữ, nếu hỗ trợ sư phụ nào xong, liền mang họ sang hỗ trợ các điện khác, chúng ta cần gấp rút xử lý sự tình.

- Vâng !

Tiên Nữ cũng lập tức bay đi.

Mặc Tuyết Hồ phóng đi lập tức.

Sau khi hai người đã đị mất tăm. Xích Thương và những người đi theo mới bước ra khỏi cửa.

- Xích Vân con ta có vẻ bị vướng vào phiền phức với một tên tại điện của Nan Uyên rồi, mau cho người đến hỗ trợ nó.

Một người Xích gia tuân mệnh, dùng dịch chuyển thuật chỉ trong giây lát biến mất.

Lúc này, một tên đứng sau liền hỏi Xích Thương.

- Thương huynh, ngươi nghĩ bao lâu thì Tuyết Hồ sẽ xử lý xong biến sự?

- Nhanh cũng phải hai canh giờ. Đủ cho hành động. - Xích Thương rút ra một cây quạt, thong thái vừa quạt vừa bước đi đáp.

Đi một đoạn, toàn bộ người Xích gia kia lúc này biến mất giữa sương khói.

- Mặc gia à, thực lực đích thực bá chủ Mao Sơn. Nhưng thực lực không thôi chưa đủ để trường tồn. Còn cần mưu kế. Xích gia ta hay cái lại có đủ hai cái này.

.

.

.

.

"Lang Mâu, con đột phá Tử Quang rồi sao !?"

"Ôi ! Gia tộc ta thật có phúc mà ! Trẻ như vậy đã đạt Tử Quang, tiền đồ kỳ thực rộng mở !"

"Cứ thế này, gia tộc ta thậm chí có người vượt qua cả Mặc gia thiên tài !"

"Lang Mâu? Con sao thế? Thấy không khỏe sao?"

"Lang Mâu?"

.

.

.

.

"Sao có thế!?" Hắc Vương hoảng hốt. Chỉ trong vài giờ Mao Sơn đã thành một đống hỗn loạn.

Giáo Tiên Điện có đệ tử gần đạt Tử Quang khiêu chiến sư phụ, còn các thế gia, cũng có người trong chính nhà đột ngột đột phá, rồi tấn công đồng tộc.

Nhiều người trong gia tộc không có Bán Tiên trấn thủ không kịp phản ứng, đều chết nhiều người, thậm chí là Tử Quang.

Thế lực của Hắc Vương đang có nhiều tin bẩm báo.

Chuyện gì đang xảy ra? Vô số người trẻ tuổi đột biến tu vi, rồi lại cuồng loạn không tự chủ được mà tấn công mọi người?

- Xin Hắc Vương bình tĩnh.

"Ngươi?" Trước mặt Hắc Vương chính là Xích Thương.

- Sao ngươi lại ở đây? Nhà ngươi cũng bị đồng tộc tàn sát sao?

Xích Thương lắc đầu, nở một nụ cười lạnh lẽo, như hồ mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát của y.

- Không, mà ngược lại. Ta chính là người khiến các tộc, và cả Giáo Tiên Điện đang vào tầm hỗn loạn.

Hắc Vương sửng sốt. Chợt nhận ra một điều. Liền lập tức hiểu ra đấy thực sự là do y chứ không phải nói hồ đồ. Nhưng vì lý do gì hắn làm thế? Mà lại còn đúng trước mặt mình khoe khoang?

- Tại sao ngươi làm vậy?

- Tính chuyện tương lai thôi.

Xích Thương cười híp mắt, phong thái của một tên thương nhân mưu mô lúc này lại trông như một con quỷ dữ không ngại tàn sát vì lợi ích.

Hắc Vương đã làm lão quái vật, chuyện ác tại Mao Sơn làm trong bí mật cũng nhiều, nhưng với con người như thế này, chính hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng...lại dễ dàng suy đoán được dự định của những kẻ như hắn. Tất cả vì lợi ích.

- Thế ngươi tìm ta, lại là có chuyện gì phụ thể sao?

Xích Thương rút ra từ trong cổ áo một lệnh bài, đưa cho Hắc Vương xem.

- Đây là tín vật chứng minh. Lệnh bài của Cấm Vệ giao cho ta kèm một lời hứa: Thoát khỏi Mao Sơn.

Hắc Vương chấn kinh. Hắn từng làm việc với Cấm Vệ, biết được lệnh bài này đích thực của hắn. Lại nhìn Xích Thương.

Cha chả. Cấm Vệ nhà ngươi, nay lại có thêm một con cờ mới cho "đại cục" của mình?

Trước đây khi Hắc Vương thỏa thuận với hắn, cũng không có lời hứa "Thoát khỏi Mao Sơn."

- Ta đang lắng nghe đây.

Xích Thương cười, nhìn Hắc Vương.

- Không giấu gì với Hắc Vương, kỳ thực ta muốn mang gia tộc mình làm đệ nhất gia tộc ở cái Mao Sơn này. Nhưng vậy thôi để làm gì khi rốt cuộc vẫn chỉ là chim trong lồng? Cái ta muốn là thoát khỏi Mao Sơn. Cùng tiên thuật của Mao Sơn, đích thực có thể tạo nên đại thế lực, đánh đổ Cấm Vệ mà lập trật tự mới cho thế giới này.

Hắn đưa tay ra chờ đợi Hắc Vương.

- Và Hắc Vương tất nhiên sẽ có một phần của cái giang sơn đó nếu theo ta.

Hắc Vương nhìn những lời nói nghe qua đầy mộng tưởng của Xích Thương, nhưng vẫn lắng nghe.

Càng nghe, Hắc Vương càng cảm thấy tham vọng của Xích Thương to lớn đến thế nào.

Tên này, vừa có lại được gia truyền của tổ tiên, đã sẵn sàng làm ra cái chuyện tày đình như thế này.

Mao Sơn sau này, có vẻ sẽ không còn như trước nữa rồi.

.

.

.

.

Trần Phi đang sảng khoái cười ha hả, nhìn lên trời mà vương tay như thể cả thiên địa chả còn ai có thể đánh bại hắn.

- Sức mạnh này, ha ha ha ! Sức mạnh này ! Đến cả Tử Quang đứng trước mặt cũng không phải là đối thủ của ta ! Ha ha ha ha ha !

Nụ cười giòn giã trước thân thể bầm dập đầy máu của Hoa Tử.

Xích Vân tức giận. tay vẫn còn cầm chuôi của thanh kiếm đã gãy kia. Thân thể y xương cốt đẫ như vỡ nát. Ráng mà dùng chút hơi thở còn lại mà nói.

Có vẻ như không sư phụ nào có thể đến. Cách tốt nhất là tự khiến hắn rời đi, hoặc lừa hắn ra khỏi đây.

- N-Nan Uyên sư phụ, không có ở đây. Nếu ngươi thật sự có thể hạ cả Tử Quang, có thể đến tìm điện khác, sẽ tìm được đối thủ phù hợp.

Trần Phi nhìn Xích Vân, nở một nụ cười nham hiểm.

- Mày, có quyền lên tiếng? Nhìn con ả này đi.

Lấy chân mà đạp đầu Hoa Tử xuống đất dày, gương mặt xinh đẹp của Hoa Tử lúc này trầy trụa đầy máu, sợ rằng dung nhan còn không thể như trước kia.

- Ngươi...!

- Kẻ bại trận từ khi nào có quyền sai khiến người thắng? Mày đã ở Mao Sơn này bao lâu, mà không biết một tiếng cường giả vi tôn?

Xích Vân cắn chặt răng. Nhìn Hoa Tử thế này lại càng lắm hắn không chịu được.

Hận không hề đánh cho hắn một trận sống chết, cả thân thể bây giờ khí tức còn khó thoát ra.

Trần Phi lao đến Xích Vân, cho một thụi vào bụng mà khiến hắn ghim chặt vào tường. Cười ngạo nghễ.

- Tao sinh ra trong thế gia thấp kém, tự mình dốc hết sức tu luyện mới đạt thành tự chân truyền đệ tử để không một ai có thể coi thường, tất cả là vì mấy chữ cường giả vi tôn.

Trần Phi nắm mặt Xích Vân mà bóp mạnh.

- Mày muốn ra lệnh cho tao? Mạnh hơn tao đi? Còn không, mày chỉ là cọng cỏ, hòn đá để tao đạp lên tiên đạo. Trở thành kẻ không còn ai có thể coi thường.

Xích Vân biết thân phận của Trần Phi.

Hắn là người của Trần gia, trong một thế gia nho nhỏ, người trong gia tộc không quá trăm người, tài năng hay tiên thuật đều hạn chế. Nhiều năm trước có biến cố, còn phải bán tiên thuật để lấy tiền trang trải.

Không ít người trong gia tộc y tu luyện trong Giáo Tiên Điện bị bắt nạt, chính y từng bảo vệ một người tại Trần gia khỏi điều đó.

Ủy khuất hắn nhận được, chắc chắn không ít.

Cố gắng hắn thực hiện, chắc chắn không ít.

Nhưng Xích Vân lúc này, lại không có chút cảm thông cho y.

Nhìn thân thể Hoa Tử đang thập tử nhất sinh kia. Trong lòng Xích Vân như có gì đó thôi thúc sát tâm.

Ta muốn giết hắn.

Ta muốn là kẻ mạnh.

Muốn thế gian này không một ai có thể xem thường.

Muốn làm bậc chí tôn.

Ta không muốn yếu đuối như thế này.

"Vậy thì làm đi."

Bốc chợt khí tức đỏ rực tỏa ra trên người Xích Vân, ngọn lửa phừng phực nóng đến kinh khủng, bàn tay đang giữ mặt Xích Vân của Trần Phi tựa hồ cũng nóng lên.

Lạ kỳ thay, màu sắc của ngọn lửa kia, lại y hệt màu sắc khí tức của Trần Phi!

Bạn đang đọc Không Thể Thành Tiên sáng tác bởi VũVinh

Truyện Không Thể Thành Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VũVinh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.