Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Tử

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Hoa Tử liếc Trần Phi người đang sung mãn thị uy. Khí tức có chút bất thường.

- Phá hoại của công Giáo Tiên Điện, đánh đệ tử trong điện, hùng hổ không quy củ đòi thách đấu một sư phụ trong điện, sư phụ ngươi thiệt không biết dạy đồ đệ a?

Trần Phi gầm gừ, hừ một tiếng mà nhìn người thiếu nữ vừa đỡ lấy Xích Vân.

Thiên Thanh? Không...! Thanh Trúc Đỉnh Phong, nhưng cực kỳ gần Thiên Thanh!

Màu sắc khí tức Hoa Tử lúc này là một màu trộn trộn lẫn lẫn, giống nhất là màu xanh ngọc.

Có vẻ chỉ vài ngày nữa là Hoa Tử sẽ tiến nhập cảnh giới Thiên Thanh.

Tên Trần Phi này lại là một thân dị biến. Thương Khung bộ pháp không ngờ tới vô cùng hợp với tiên thuật hắn tu luyện trước đó, bổ túc cho nhau mà khiến bản thân hắn tột cùng đột biến, từ Thanh Trúc nhảy một mạch lên tận Thiên Thanh Đỉnh Phong. Lúc này đích thực là hắn đang trong tình trạng hưng phấn nhất, không sợ ai cả. Có khi sau khi học được bộ pháp, tu luyện một hồi cảm thấy bản thân quá mạnh, nên mới cao hứng mà tới đây đòi giành lấy danh hiệu sư phụ của Nan Uyên.

Bị cho là sư phụ yếu nhất Giáo Tiên Điện cũng là một cái tội.

Xích Vân lấy ra một viên đan dược, bỏ vào miệng mà nuốt lấy.

Hoa Tử nhìn qua, mơ hồ đoán được đó là một loại trị thương đan dược gì đấy. Xích Vân hẳn là muốn đánh tiếp.

- Dựa vào mình cậu sợ không đủ sức đối địch với hắn đầu. Có muốn cùng tôi song thủ đánh hắn không?

Xích Vân vận khí, khí diễm lần này phát ra từ trong người y lại một màu đỏ tươi.

Đ-đây là...! Hoa Tử bất ngờ.

Có nghe qua Xích gia gần đây tìm lại được truyền thừa tổ tiên, không ngờ bây giờ lại tận mắt được nhìn thấy.

- Cảm ơn Hoa Tử, nhưng không rõ tại sao, giờ tôi lại muốn cùng hắn sống mái một phen. Không cần cậu xen vào đâu.

Đây là Hỗn Nguyên Chân Khí truyền thừa.

Một người khí tức toát ra như lửa cháy, các vết thương trên người Xích Vân cũng đồng thời được ngọn lửa kia chữa trị, đến vết sẹo cũng không có.

Hoa Tử nhìn Xích Vân, thu liễm lại khí tức bản thân mà đứng sang một bên.

- Đừng làm gì quá sức.

- Đa tạ.

Xích Vân phút chốc mà nhảy phốc một cái, áp sát người Trần Phi vung kiếm.

Phừng một tiếng. Thanh kiếm y đang cầm rực lên hỏa diễm, cứ vậy mà chém tới. Trần Phi bất thời bất ngờ chỉ kịp nghiêng người né tránh, cứ thế mà thụ thương, hỏa diễm lại làm phỏng đôi chút da thịt. Trang phục y đang mặc cứ thế mà cháy xém một góc.

Xích Vân tốc độ kinh người không chỉ một chém mà kết thúc, cứ vậy mà chém tới.

"C-cái này..!!" - Trần Phi có chút hoảng hốt, đạp không mà lui ra một khoảng cách dài, tưởng chừng có thể lấy lại ưu thế thì đã thấy Xích Vân tiếp tục xông lên.

Tốc độ này, sức mạnh này, là của một Thanh Trúc sao?

Trần Phi vận thuật, gồng hết lực mà chưởng xuống đất. Một tiếng uỳnh phát ra, khói bụi mịt mù. Xích Vân theo quán tính cứ lao tới mà chém, lúc này chỉ sượt qua đầy cát bụi.

Trần Phi dùng lực bay lên trời, tức giận. Hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Để một Thanh Trúc ép mình đến bậc này. Khí thế vô địch của hắn lúc này lung lay.

Không. Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một con kiến.

Tự nghĩ, Trần Phi điên tiết đạp hư không bằng bộ pháp, liên tục nhảy lên thật cao, từ trong nhẫn trữ vật phóng ra một thanh trường mâu. nắm lấy một tư thế như ném giáo mà nhắm vào Xích Vân vẫn còn trên mặt đất.

Sử dụng tiên thuật thứ hai của hắn.

Bản thân sản sinh lôi điện mà truyền vào trường mâu. nhắm vào Xích Vân mà phóng tới.

Trường Mâu mang theo lôi điện, tốc độ kinh người, chớp mắt đã đâm xuống vị trí Xích Vân đứng, điện tích nổ tung mà để mặt đất xung quanh bị xới tung lên. Nhưng dẫu như vậy lại tuyệt nhiên không thấy Xích Vân đâu.

"Ngu ngốc." Xích Vân nghĩ thầm.

Với tốc độ hiện tại của y, né một thanh trường mâu biết chắc đang nhắm vào mình quả thực không khó. Cứ thế mà lướt sang, đạp tường Giáo mà chạy một mạch trên tường Giáo Tiên Điện, ngang tầm cao của Trần Phi mà phóng sang vung kiếm.

Tất cả mọi việc vừa xảy ra, ước chừng chưa đến mười giây.

Trần Phi hé miệng cười, liếc sang nhìn Xích Vân.

"Không ổn!"

Cảm nhận được nguy hiểm, rồi sau giây lát nhận ra ngay chuyện gì vừa xảy ra.

Trần Phi tức khi lại ở dưới đất, ngay vị trí trường mâu vừa được hắn ném đi.

Tốc độ? Không, là dịch chuyển thuật?

Trong khoảng ngắn dịch chuyển, loại thuật này không thiếu ở Thiên Thanh, được gọi chung là dịch chuyển thuật.

Tuy nhiên chúng đều có một quy luật nhất định phải tuân theo. Xích Vân hiện thời lại chưa kịp suy nghĩ.

Xích Vân lúc này lại lơ lửng trên không, không cách nào tránh né. Y không học bộ pháp phi hành.

Trần Phi nắm trường mâu, một lần nữa ném đi, nhằm thẳng vào Xích Vân.

Trường mâu lần này tiếp tục giật sét tĩnh điện phát ra ngoài không khí.

Có chút bực bội, Xích Vân thủ kiếm giữa không trung, nhìn trực tiếp đến trường mâu trước mặt.

Vận hỏa diễm, định bụng một chém này đẩy trường mâu sang chỗ khác.

Nhưng không ngờ.

Trường Mâu kia tự hóa thành điện tích, xuyên qua hỏa diễm.

Xích Vân hoảng hốt, trường mâu cách con mắt y chỉ còn một tí.

Nếu tiếp xúc lúc này, y chết ngay tức khắc.

Xẹt.

Một âm thanh kì dị không rõ nguồn gốc phát ra, rồi vị trí Xích Vân hoàn toàn trượt khỏi trường mâu, khiến nó chỉ thiên mà bay thẳng lên trời.

Trần Phi tức giận.

- Con ranh kia. Ta xem ngươi cứu hắn được thêm lần nào nữa không !

Xích Vân lúc này mới nhận ra, là tiên thuật của Hoa Tử.

Y vội mà chụp lấy bờ tường, tránh được cú ngã từ trên cao.

Nhìn xuống Trần Phi đang lao đến Hoa Tử.

Hoa Tử trực diện mà rút ra một thanh trủy thủ. chém tới chỗ Trần Phi.

Trần Phi lại không thèm để tâm đến. một thanh trủy thủ của Thanh Trúc, không có lực sát thương. Cứ thế mà lao đến vung quyền nặng ngàn cân.

Phụt.

Không, không đúng? Sao lại là âm thanh này?

Trần Phi vừa nãy tung quyền vào, lại là đấm vào hư không.

Hoa Tử từ khi nào đã cách y đằng sau mấy bước.

Mẹ kiếp ! Bộ học trò Nan Uyên đều là tốc độ cuồng tu a!?

Trường mâu của Trần Phi lúc này đã rơi được xuống đất, Trần Phi thu trường mâu về hư không giới chỉ, rồi lập tức xuất ra.

Đây là một mẹo thường dùng. Dùng hư không giới chỉ thu binh khí rồi từ nó lấy ra, liền có thể thu về vũ khí đang ở khoảng cách xa.

Hoa Tử lại vung trủy thủ.

Phụt. Tiếng trường mâu đâm không xuyên được bất kỳ vật thể nào.

Hoa Tử lại ở đằng sau.

Trần Phi điên tiết. Tốc độ cả kinh này, thực chất là gì?

Khoan đã, không phải tốc độ, mà là đồng dạng với mình ban nãy sử dụng. Là dịch chuyển thuật!

Bất chợt nhận ra, mơ hồ thì là do thanh trủy thủ kia là điều kiện kích hoạt.

Mỗi lần vung trủy thủ, là lại dịch chuyển một đoạn ngắn.

Vận lực mà truyền điện vào trường mâu, nhiều đến mức lóe sáng. điện tỏa mà từng tia nối xuống đất.

- Ta xem ngươi né đòn này thế nào !!

Vung trường mâu mà một lần nữa đâm tới.

Lại vung trủy thủ.

Phụt.

Xoạt.

Phập!

Trần Phi hiểu được Hoa Tử sẽ lại tốc biến, cố tình làm như đâm trường mâu ra phía trước, thực chất một đoạn lại xoay mâu về sau, hồi ngược về mà đâm đến vị trí Hoa Tử đáng lẽ dịch chuyển.

Xích Vân cả kinh.

Không phải là vị "mưu trí" của Trần Phi, mà là điều vừa diễn ra.

- Ai lại một chiêu dùng lại hoài bao giờ. Thiên Thanh mà ngu ngốc thì cũng vậy thôi.

Trủy thủ của Hoa Tử đâm ngay họng Trần Phi, khiến hắn không nói nên lời.

Nhưng !? Hắn đâm trúng rồi mà !? Trước mặt Trần Phi thực sự là một bằng da bằng thịt Hoa Tử.

Vậy là ai vừa đâm cổ y, rót vào tai những lời sỉ nhục?

- S...Swao cró thrể? - Âm thanh như bị nghẽn mạch bởi cổ họng bị rách một đường từ trủy thủ.

Hoa Tử đá chân cho Trần Phi ngã xuống.

- Ta không hứng thú kể tường tận tiên thuật cho kẻ bại trận a. Không có bị ngu.

Đòn trủy thủ khi nãy đâm vào cổ, chỉ là vô hiệu hóa Trần Phi. Có vẻ như không hề nguy hiểm tới tính mạng.

Xích Vân nhảy xuống khỏi tường, nhìn Hoa Tử mà nuốt nước bọt.

Một đầu Thanh Trúc Đỉnh Phong cứ vậy đánh bại Thiên Thanh đỉnh phong.

Hoa Tử là học trò ưu tú nhất lớp của Nan Uyên, nhưng y không ngờ thực lực cô lại kinh khủng đến vậy.

Xích Vân hiểu được một chút cách thức tiên thuật của Hoa Tử hoạt động là gì, còn nó rõ ràng lai lịch thì lại bí ẩn.

Cách dịch chuyển thuật kia hoạt động, là xé thời không.

Một chém của trủy thủ chém đứt không gian khoảng cách trước mặt, đẩy Hoa Tử xuyên qua người Trần Phi.

Lần đầu là để né tránh. Lần thứ hai, lại là để nhử.

Khiến Trần Phi nhận ra đây là thuật dịch chuyển, bị mắc lừa mà truy kích mình, từ đó thời cơ mà một nhát chí mạng.

Nhưng y vẫn chưa hiểu được tại sao lại có tới hai cái Hoa Tử cùng xuất hiện.

Tiên thuật kia tương truyền là bí thuật của Sư gia.

Tên thật của Hoa Tử, là Sư Linh Hoa, thuộc dòng dõi Sư gia chứa đầy bí ẩn.

Tiên thuật của Sư gia không được gọi bằng tên với người ngoài, cũng không tiết lộ ra khả năng đặc thù với người ngoài. Chỉ có thể tự mình đối mặt mà tìm hiểu.

Mạnh thế này, kỳ thực ban nãy chỉ gọi mình song thủ để giữ lấy chút tự trọng cho mình thôi.

Xích Vân thở dài.

- Vậy bây giờ chờ các sư phụ đến mang hắn đi nhỉ?

Nhìn thân thể Trần Phi đang ngã gục, thực tình không hiểu đầu óc hắn nghĩ gì mà làm cái chuyện này. Do ai đó dụ dỗ? Tuổi trẻ chưa trải sự đời? Thật khó đoán được.

Sư phụ hắn có vẻ còn ở trong Hắc Minh Động, nếu không đã xuất hiện từ lâu giáo huấn tên gia hỏa này rồi.

Hoa Tử cất trủy thủ, bẻ cổ vương vai một chút.

- Mọi người khi nãy chạy ra, chắc cũng có người bẩm báo ròi, ở đây chờ th-...!

Trần Phi bất chợt vươn tay lên nắm cổ Hoa Tử.

Ức!

- Hoa Tử !

Xích Vân lập tức rút kiếm chém đến cánh tay Trần Phi.

Rắc.

Thanh kiếm y dùng cứ vậy mà lưỡi kiếm gãy nát.

Thân thể Trần Phi lúc này có thể làm gãy cả đao kiếm.

Sao có thể?

Bị Hoa Tử cho một đòn chí mạng, giờ vực dậy còn mạnh hơn trước, mình đồng da sắt?

- Ra là vậy ! Không ngờ tiên thuật này lại lợi hại đến vậy, Hahahaha...!!!

Xích Vân đổ mồ hôi lạnh, Hoa Tử thì trợn mắt mà nhìn Trần Phi, tay ráng giữ tay hắn, cực kỳ khó khăn để thở.

Bạn đang đọc Không Thể Thành Tiên sáng tác bởi VũVinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VũVinh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.