Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập ngũ

Tiểu thuyết gốc · 1015 chữ

Quả thực sau khi hai con Phượng Hoàng cuối cùng của tộc Phượng Hoàng, một chết một mất tích thì sự hoạt động của ma tôn cũng dừng lại. Dạ Huyền hắn thật sự đang ở đâu?

🍃🍃🍃

Hành động của Trần Ân đều được Diễm Lệ từng chút từng chút ghi chép lại cẩn thận, tất cả đều thông qua hắc điểu giao phó cho Dạ Huyền. Con hắc điểu này là do Dạ Huyền phù phép tạo thành hoàn toàn không thể dựa vào nó điều tra hành tung của hắn.

Thư cứ thế đều đặn được chuyển đi mỗi khi con hắc điểu bay đến đậu trước thính phong điện. Dạ Huyền ít khi hồi đáp thư của Diễm Lệ, có chăng cũng chỉ một vài chữ cần thiết:

" Hoành Sơn có kẻ tên là Văn Nghị, hắn rất có thể sẽ giúp được con bé."

Diễm Lệ đọc xong, bức thư liền bị hủy ngay trên tay ả, hóa thành thứ tro bụi li ti theo gió bay đi.

🍃🍃🍃

Mấy hôm nay Tri Âm chỉ đòi ăn mứt hoa hồng, lại nhất định phải là  loại hoa hồng chỉ có duy nhất có ở Trúc Lâm Sơn, năm xưa là do lão Tiên Gia mang đến cho cô trồng, cô làm sao có mặt mũi về đó không những không có mặt mũi mà còn có khả năng  mang đến phiền phức cho lão. Hắn là đang cố tình gây khó dễ cho cô, không cho hắn ăn hắn không chịu rời khỏi, còn giở giọng trác móc:

"Ban đầu tôi chỉ có một mình rất cô đơn, vừa nhìn thấy cô đã muốn kết bạn với cô, nếu lúc đó cô không đồng ý tôi có thể buồn bã rời đi nhưng cô lại tạo cho tôi cảm giác gần gũi, tình cảm ngày một lớn dần bây giờ cô lại tìm cách xua đuổi tôi, chẳng trách tôi không chịu đi nữa, lỗi này là cô phải tự kiểm điểm, không trách tôi được."

Hắn ăn ngang nói ngược như thế khiến Trần Ân vô cùng bực mình, đúng, đúng là lúc đó cô cũng quá cô đơn đi, xung quanh không ai đồng trang lứa, đó chẳng phải là lý do cô hay rời khỏi kết giới giúp đỡ những người đi lạc trong rừng hay sao?. Lại còn, lại còn xuất hiện lời đồn cô chính là ma nữ vô cùng xinh đẹp, cũng chính vì tin đồn ấy mà Trúc Lâm Sơn xuất hiện biết bao đại ma đầu háo sắc, trong đó có cả cái tên chết bầm này. Nếu như Trần Ân cô quả thực xinh đẹp như lời đồn thì cũng không nói đi đằng này, đằng này, khẩu vị của hắn cũng tệ quá, nhan sắc bình thường như cô hắn cũng bám, lại còn lúc ấy cô chẳng hiểu chuyện đời nghe lời hắn dụ ngọt gì mà trừ yêu diệt bạo không phí tuổi trẻ có nhiều hoài bảo, trừ yêu diệt bạo không thấy chỉ thấy bị người ta hành đến thừa sống thiếu chết còn gia nhập cả ma môn, một bước trở thành em gái họ của đại ma đầu là hắn, bị hắn đối xử lúc nóng lúc lạnh. Bên ngoài thông cáo thiên hạ cô chính là em gái họ, bên trong lại nói lời đường mật đuổi không chịu đi, thần thần bí bí, dùng phép ẩn thân trêu ghẹo cô. Nghĩ đi nghĩ lại lúc bị hắn ức hiếp cô chẳng phải đã lớn tiếng cầu cứu Diễm Lệ, là thuộc hạ của hắn, hai người đó chính là đang thông đồng với nhau đùa cợt cô đến phát ngốc luôn rồi.

Càng nghĩ càng bực mình. Càng bực mình mọi vật xung quanh cũng trở nên đáng ghét, đáng ghét như vậy nhưng không thể đập hết tất cả, xé nát tất cả, đánh đuổi tất cả, chỉ còn cách duy nhất đó chính là nhắm mắt lại mặt kệ bọn họ.

Về phần Tri Âm, hắn tự thấy bản thân đã đùa giỡn quá lố, khiến Trần Ân giận đến đỏ cả mặt, chọn cách nhắm nghiền mắt không thèm để ý đến hắn, hắn liền tránh sang một bên ngoan ngoãn như con mèo lười biến đùa bỡn với viên ngọc phát sáng trên tay.

Trần Ân nằm trường trên giường, lấy gối giằng lên đầu, cô đã quyết tâm không nghe không thấy những việc khiến cô cảm thấy khó chịu nửa. Trong tâm nổi lên đợt sóng dữ dội, cô thầm nghĩ đây là lúc cô phải trả giá cho những năm tháng tuổi trẻ học tập không chăm chỉ, đến lúc thua kém người khác ngay cả cách giải quyết cũng không thể tìm được.

Diễm Lệ từ lúc nào đã đi vào phòng nhìn thấy Trần Ân lười biếng dùng chăn gối cuộn tròn lại như khối bánh tét nhân thịt mỡ, ả lắc đầu ngao ngán lẩm bẩm:

"Dạ Huyền ơi Dạ Huyền, anh có chắc rằng ả sẽ tốt lên không đây?"

Diễm Lệ đưa tay giật phăng lấy tấm chăn ra khỏi cơ thể Trần Ân khiến cho cô phải lăn ra vài vòng, sau đó té từ trên mép giường xuống nền đất lạnh buốt.

"Dậy mau."

Trần Ân nhìn thái độ của ả như thể cô chính là kẻ dễ ức hiếp đến như vậy sao?

Diễm Lệ cũng không vừa gì nhìn cô chăm chăm:

"Nhìn gì mà nhìn, mai chúng ta sẽ khởi hành đến dãy Liên Sơn"

Trần Ân nâng cái mông vừa có dịp chào hỏi với mặt đất lên, tỏ thái độ không hợp tác đáp:

"Không đi"

Diễm Lệ lại lên giọng:

"Đó là lệnh của Lâu chủ, cô không thể từ chối."

Lệnh của Dạ Huyền sao?, cô đưa mắt nhìn Tri Âm từ lúc nào đã ngoan ngoãn ngồi sang một bên kia. Là lệnh của hắn?

Tri Âm vừa nhìn đã biết cô nghĩ gì vội đáp:

"Không phải tôi."

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.