Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Thời Hào Khí.

Tiểu thuyết gốc · 973 chữ

Trần Ân không phải không tin Tri Âm nhưng chính những hành động của hắn thật sự khiến cô hoang mang .

🍃🍃🍃🍃

"Cô không tin tôi."

Mọi thứ lắng đọng lại hóa thành một màu trắng xóa, Tri Âm đứng như một pho tượng trước mặt Trần Ân, hắn nhìn cô như kẻ vừa mất đi thứ gì đó quan trọng, hít sâu một hơi hắn lại nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, hắn quay lưng đi Trần Ân bổng nghe thấy tiếng thở dài, bóng lưng hắn dần khuất vào không gian chỉ duy nhất một màu trắng, như váy áo cô đang mặc trên người vậy. Trần Ân một mình đứng ở đó nghĩ xem có phải bản thân đã quá đa nghi, cô không biết phải làm gì cho đến khi nghe thấy giọng nói của Diễm Lệ:

"Tới giờ uống thuốc rồi."

Trần Ân giật mình mở mắt liền nhìn thấy Diễm Lệ ngồi bên mép giường, ả đang thổi thuốc cho cô. Phía bên kia, phía bàn trà, Tri Âm từ lúc nào đã ngồi đó thong thả thưởng thức tách trà thơm lừng, Trần Ân đưa mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại toát ra vẻ lạnh nhạt, hắn có lẻ đang giận cô cho nên mới trở nên như vậy, Vẫn là câu hỏi cũ

có phải cô đã quá đa nghi?, từ lúc quen biết hắn cho đến nay cô thực sự đã gặp rất nhiều chuyện xui xẻo nhưng hắn luôn xuất hiện vào lúc cần thiết, ví như lần cô suýt tí nữa bỏ mạng, hắn không phải đã ra tay cứu cô hay sao?. Trần Ân mang bảy bảy bốn mươi chín chuyện tổng hợp lại kết quả thì đúng thật là tên Tri Âm chết bầm ngoài việc trộm thức ăn, chọc ghẹo, ức hiếp cô ra thì chưa từng có động thái nào muốn cô làm việc trái luân thường đạo lý hay dồn cô vào con đường cùng, thậm chí hắn còn khuyên cô nên quý trọng mạng sống. Uống xong bát thuốc đắng ngắt, Diễm Lệ vẫn không quên bỏ cho cô viên xí muội chua chua ngọt ngọt. Cái tên ngồi phía bên kia vẫn không có động tĩnh, Trần Ân lại đang muốn làm huề nên gọi:

"Tri Âm, anh vẫn đang giận tôi ư?"

Hắn im lặng, Diễm Lệ đưa mắt nhìn xung quanh, xong cũng chẳng nói gì. Trần Ân cảm thấy kỳ quái bèn gọi một lần nữa:

"TRI ÂM"

Diễm Lệ lúc này mới lên tiếng:

"Cô gọi ai đấy"

Trần Ân bị bó như đòn bánh tét đưa mắt liếc tên giả ngu giả ngơ kia, lại gọi:

"Quá tam ba bận nếu anh vẫn còn dỗi tôi sẽ xem như không có người bạn như anh."

Chẳng một lời đáp trả, Trần Ân ví như kẻ điên nói nhảm xấu hổ đến độ muốn đào một cái hố nhảy xuống, vừa quê vừa bực mình không còn cách nào khác đành nhắm mắt lại. Diễm lệ làm xong nhiệm vụ lại ghé tai Trần Ân:

"Hắn tên là Dạ Huyền, cô gái của hắn lại sắp lên kiệu hoa rồi cho nên tâm trạng hắn không được vui đâu, liệu mà gọi cho đúng tên vào."

Trần Ân nghe đến "cô gái của hắn" là ý gì đây? Không lẽ là ý trung nhân, tim cô nhảy lên một nhịp, hắn đã có ý trung nhân sao?.Diễm Lệ lại nói:

"Cô mau chóng khỏe lại nhất định sẽ được chứng kiến một màn cướp dâu kinh điển."

Diễm Lệ kể đến đây bị cắt ngang bởi tiếng tằng hắng của Dạ Huyền, ả nhanh chân chạy đi nơi khác để lại một bầu trời âm u trên đầu Trần Ân. Tri Âm thật sự đã có ý trung nhân lại còn định cướp dâu vả lại hắn còn có cái tên khác "Dạ Huyền", trong thời gian ngắn cô phải trải qua quá nhiều cảm xúc lẫn lộn từ bất ngờ đến tức giận, tức tưởi ví như kẻ bị phụ tình. Dạ Huyền bước đến thực hiện một đạo thuật đưa khí pháp vào cơ thể Trần Ân trong tri cô vẫn lẫn lộn với đống cảm xúc của chính mình không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, xong xuôi mọi việc Dạ Huyền mới mở miệng nói:

"Tịnh dưỡng cho khỏe đi."

Trước thái độ lạnh lùng của Dạ Huyền đến cuối cùng Trần Ân không thể nhịn được lớn tiếng chất vấn:

"Tri Âm à không Dạ Huyền tôi chỉ muốn hỏi một câu nữa thôi."

Dạ Huyền gật đầu kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi của cô, sau khi lấy hết can đảm Trần Ân mở mắt nhìn chằm chằm Dạ Huyền:

"Tộc Phượng hoàng, tôi muốn biết về tộc Phượng hoàng."

Dạ Huyền có vẻ rất bất ngờ, hắn phải thận trọng ngẫm nghĩ thật lâu:

"Ai đã nói cho em biết về sự tồn tại của họ?"

Trần Ân cũng bất ngờ về câu trả lời của hắn, ở đây chỉ có hai người bọn họ, hắn giả vờ giả vịt gì chứ?. Đôi mài Trần Ân châu lại

"Chính là anh."

Dạ Huyền biết dẫu có hỏi rõ cũng không điều tra ra được gì liềnđưa thần thức vào trong tiềm thức của Trần Ân. Cô như một lần nữa đi vào nơi trắng xóa bên cạnh là Dạ Huyền, hắn đưa tay lên dùng đạo phép phá vỡ lớp kết giới, không gian hiện lên một nơi vô cùng tươi đẹp, năm dặm hoa phượng rợp đỏ khắp trời, gió đưa những cánh hoa nhảy múa giữa không trung con suối đằng xa lại hòa ca cùng chim muông cất lên tiếng rì rào như cơn mưa mùa hạ.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.