Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Thời Hào Khí.

Tiểu thuyết gốc · 970 chữ

"Lơ lửng giữa tầng không" bằng chính nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, Trần Ân nhìn xuống nghìn dặm phồn vinh, đèn hoa rực rỡ. Phía xa xa, hoàng thành nguy nga lộng lẫy kia như minh chứng cho sự thịnh vượng của một phương trời, đã từng có thời điểm như thế này, một thời điểm mọi thứ đều vô cùng an ổn, mọi người sống bên nhau không chia rẽ, không sợ hãi, thần, tiên,ma, nhân đều tồn tại cùng nhau bằng sự chuẩn mực yên bình. Tri Âm xuất hiện bên cạnh cô, hắn di chuyển ở khoảng không giống như đi trên mặt đất, sức mạnh của hắn, tài thuật của hắn, tất cả về hắn đối với Trần Ân đều ví như làn mây này đây, mơ hồ và mong manh. Cô chẳng biết hắn là ai, đến từ đâu, hắn tồn tại như thế nào giữa tứ hải bát hoang rộng lớn, hắn muốn đến liền đến, hắn muốn đi không ai cản được, hắn xuyên qua những tầng không thời gian và không gian, hắn mang đến từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, hắn biết cô là ai trong khi cô còn chưa hiểu rõ được chính bản thân mình. Cô thầm nghĩ, cô có nên sợ hãi hắn không?, nếu cô trở nên sợ hãi hắn, cô phải né tránh hắn bằng cách nào? Chạy trốn?, cô không thể chạy trốn vì hắn luôn bằng cách nào đó xuất hiện và mang cô đi khắp nơi khiến cô khám phá chính mình, cô không thể thoát khỏi những gì hắn mang đến, cô chỉ còn cách tiếp nhận hắn. Trần Ân trở nên hoang mang đến tột độ, cô giống như con sâu rướm giam mình trong cái kén của tạo hóa, cách lìa khỏi ký ức, xóa nhòa những gì thuộc về chính bản thân cô, xóa đi sự tồn tại về nơi mình sinh ra liệu đó có phải là hành động của một kẻ bất trung bất hiếu. Trần Ân trở nên nghi ngờ Tri Âm và nghi ngờ chính bản thân mình, trong tâm như có gì đó cào xé đau nhói. Tri Âm đứng bên cạnh cô lúc lâu mới lên tiếng:

"Cô biết vì sao phía hoàng thành xa xa kia người ta gọi đó là Thăng Long không?"

Trần Ân trấn an lại tinh thần của mình, dù sao cô cũng không thể thoát khỏi hắn cùng sự tồn tại của quá khứ, vậy thì tại sao cô lại không cùng hắn đi đến cuối cùng.

"Tại sao?"

Tri Âm ghé sát vào tai cô đáp:

"Vì năm xưa Lý Công Uẩn, Lý Thái Tổ mơ thấy ở đây xuất hiện một con rồng vàng bay lên từ mảnh đất này."

Nói xong hắn choàng tay ôm lấy eo Trần Ân, ngay lập tức cả hai lao xuống bên dưới như mũi tên rời khỏi dây cung, khiến Trần Ân bất ngờ muốn hét toáng lên ngay lúc đó chỉ thấy hắn đưa bàn tay còn lại lên môi cô tỏ ý bảo cô yên lặng. Khóe môi Tri Âm cong lên, hắn lại tiếp tục nói:

"Con Rồng đó ngàn năm ngủ say, ngay lúc ấy lại được đánh thức bởi một con phượng hoàng nhỏ"

Cả hai rất nhanh chóng đáp xuống tòa thành cao vút trông thẳng về phía hoàng cung.

"Không ngờ con rồng ấy chính là nội tôn của Thiên Đế, hắn muốn trả ơn cô phượng hoàng nhỏ liền tâu với Thiên Đế lập nên hôn ước với Phượng tộc."

Tri Âm bước từng bước nhỏ trên tòa thành vẫn không buông tay, kéo Trần Ân đi theo sau ví như đôi tình nhân cùng nhau đi dạo dưới bầu trời đêm, vừa đi hắn lại vừa kể:

"Đối với Phượng tộc đây là một điều vô cùng vinh dự, khắp tứ hải bát hoang này đều nhận được lời chúc mừng cùng tán thưởng."

Trần Ân chẳng quan tâm , mặc cho hắn nói nhăn nói cuội. Tri Âm không nghe thấy Trần Ân nói năng gì, suốt buổi chiều hôm nay cô có vẻ rất lạnh nhạt với hắn. Tri Âm liền cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại câu chuyện, lúc lâu sau Trần Ân mới nhận ra Tri Âm đã không còn tiếp tục câu chuyện, những tưởng hắn mới vừa dừng lại cô hỏi:

"tiếp theo thì sao?"

Tri Âm xoay người nhìn Trần Ân hỏi ngược lại cô

"Tiếp theo thì sao nhở?"

Trần Ân không biết phải trả lời làm sao, lại im lặng. Tri Âm ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, bàn tay siết chặt hơn, bất giác hỏi:

"Cô có điều gì muốn hỏi không?"

Ánh trăng rọi thẳng xuống hai bóng hình một trắng, một đen, xung quanh vắng lặng chỉ có hai người đứng ở đó, từng cơn gió thổi đến, từng tầng sương phủ xuống, từng hơi thở đều đặn, cứ như vậy đến khi Tri Âm khoát lên cho cô lớp áo của hắn, Trần Ân mới có thể hỏi:

"Anh là ai?"

Tri Âm liền đáp:

"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi chỉ là tôi."

"Tại sao anh lại mang tôi đến những nơi khác nhau kể tôi nghe mọi thứ, kể cả những chuyện mà tôi không hề biết, không hề liên quan sau đó anh lại đánh thức một phần nào đó trong con người tôi. Điều mà có lẽ tôi đã quên đi."

Tri Âm nghe cô nói như vậy hắn bất chợt im lặng, cả không gian hóa thành một màu trắng xóa, tất cả đều trở nên yên ắng, chỉ còn vọng lại giọng nói của hắn:

"Cô nghi ngờ tôi "

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.