Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ Nghĩa Dân Tộc Quốc Gia Bách Việt

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

Điện Thái Hòa,

Phòng Hội Nghị,

Đinh Liễn phất tay ra hiệu, vị thái giám hạ tiếp một tấm lụa trắng xuống. Đây là một bức tranh to lớn, vẽ một khối hình cầu. Đích thị là bản đồ chi tiết thế giới mà kiếp trước hắn thường xuyên nhìn. Sau khi kích hoạt Hệ thống khí vận quốc gia, trí nhớ của hắn đã có khả năng nhớ mãi không quên dù là chi tiết nhỏ.

Hắn đã yêu cầu thái giám kiếm mấy tấm lụa lớn đến, sau đó mất nửa ngày để tô tô, vẽ vẽ mới ra thành quả này. Năng lực này y như năng lực dùng mắt chụp ảnh. Một loại linh nhãn bẩm sinh. Kiếp trước cũng đã từng xuất hiện người có con mắt này và báo chí, ti vi đưa tin rất nhiều lần. Người bình thường đương nhiên là có khả năng tái tạo hình ảnh trong trí nhớ nhưng để không sót từng một chi tiết thì chỉ có thể phóng to năng lực này mới làm được.

Đinh Liễn bắt đầu chỉ vào bản đồ, thuyết giảng: “ Vừa nãy các ngươi đã biết thế giới của chúng ta có tổng cộng sáu đại Châu Lục, bốn Đại dương lớn có diện tích khoảng 320 triệu dặm vuông. Chỗ mà chúng ta đang sống ở chỗ này. Đây là quốc gia của chúng ta. Nhỏ xíu đúng không? Chỉ bằng một phần năm ngàn một trăm lần diện tích thế giới.

Chỗ này gọi là Thái Bình Dương, chỗ kia là Ấn Độ Dương, Đại Tây Dương và Bắc Băng Dương như đã giới thiệu. Trong sáu đại châu lục thì châu Nam cực không có ai sinh sống vì quá lạnh giá. Ít dân cư nhất là châu Đại Dương. Châu Á là nơi nhiều người sinh sống nhất, tiếp đến là châu Âu, châu Phi, châu Mỹ.

Có hàng ngàn tiểu dân tộc cùng hàng trăm đại tộc cùng phồn diễn sinh sống. Hàng năm đều có tiểu tộc tiêu vong, vài chục năm lại có đại tộc bị diệt, thay thế đó là các tiểu đại tộc mới.

Có hàng trăm tôn giáo như Phật giáo, Nho giáo, Hồi giáo, Đạo Giáo, Kito Giáo, Hỏa giáo, Hindu giáo, Inca giáo...và hàng chục nền văn minh đã được sáng lập và mất đi.

Có rất nhiều tài nguyên trên lục địa và trong lòng biển như Vàng, Bạc, Sắt, Đồng, Kim Cương, Đá Quý, Than...Hiện nay chưa từng được khai thác hoặc khai thác ở mức da lông.

So với thế giới, đất nước chúng ta quá nhỏ bé về cả diện tích, dân cư. Trình độ sản xuất và văn hóa cũng thấp không đáng kể. Nói cách khác chúng ta chỉ là tiểu tộc hạng chót. Bất cứ lúc nào cũng có thể mất nước, diệt tộc. Tên của đất nước ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị xóa trên bản đồ thế giới như đã từng 1117 năm Bắc thuộc.

Chư vị thử nói xem, còn quá nhiều đất đai, biển cả, sông ngòi cho chúng ta chiếm lĩnh khai thác sao chúng ta lại chỉ nhìn thấy một làng, một xã để rồi tranh giành, đấu đá nhau. Hợp tác với nhau để đi khai hoang có phải không hơn ư? Tham đĩa bỏ mâm không phải là cách mà những bậc trí tuệ lựa chọn. Xưa nay các cụ có câu: đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết chính là ý này. Các người xem này...”

Đinh Liễn giơ bàn tay lên: “Nếu là từng ngón tay, rất dễ bị bẻ gãy, làm cái gì cũng yếu ớt. Nhưng khi chúng ta nắm tay lại thì đã tạo lên một sức mạnh vô cùng to lớn. Nếu ba triệu dân Bách Việt đồng lòng, nếu tất cả Quân thần chúng ta đồng tâm thì địch nhân dù đông đến đâu cũng sẽ bại, mạnh đến đâu cũng thua. Cho nên lý tưởng của ta chính là xây dựng một đất nước hùng mạnh, một dân tộc văn minh.

Nhưng một mình trẫm thì không tài nào làm được bởi giới hạn sức mạnh, trí tuệ, tuổi thọ. Cho nên trẫm cần sức mạnh, trí tuệ của các ngươi, của toàn dân tộc để thực hiện. Vì mục tiêu to lớn này trẫm nguyện hy sinh cả cuộc đời để phấn đấu. Đạp mọi chông gai, chướng ngại để tiến lên phía trước. Những người đồng hành cùng chung lý tưởng với trẫm sẽ là đồng nghiệp, đồng chí, đồng đội, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vinh hoa phú quý thì cùng chia.

Ngược lại, những kẻ chống đối, phá hoại, cản bước chân trẫm đi thì sẽ là kẻ thù, kẻ phản quốc cần bị loại bỏ dù người đó bất kể là ai, bất kể thân phận nào, tuyệt không có vùng cấm. Người nào cản ta, ta diệt kẻ đó. Dòng họ nào cản ta, ta diệt dòng họ đó. Quốc gia nào cản ta, ta diệt quốc gia đấy. Cho dù...”

Nói đến đây, thiên phú cơ thể Nhập tâm phát động uy áp bao phủ cả hội trường, bờ vai của mọi người chợt chĩu nặng. Đinh Liễn quay người lại nhìn chăm chú vào chư vị Hoàng tộc.

“Nếu vợ ta không chung chí hướng với ta thì có nghĩa ta đã lấy nhầm vợ, ta cần phải điều chỉnh sai lầm của mình. Nếu các con ta không chung chí hướng với ta thì có nghĩa bọn chúng đã đầu thai nhầm gia tộc, ta là cha, phải có trách nhiệm giúp chúng đầu thai về nơi đúng chỗ.

Gia tộc này, quốc gia này, dân tộc này có thể khác biệt về cách thức, phương pháp, thủ đoạn nhưng chỉ có một lý tưởng, một mục tiêu, một chủ nghĩa. Đó là Chủ nghĩa dân tộc quốc gia Bách Việt. Đó là lý tưởng: Bách Việt vĩnh tồn, Việt Hoàng vĩnh trị. Chư vị, hãy nói cho trẫm biết ý kiến của các ngươi. Ai sẽ đồng hành cùng trẫm? Ai sẽ chiến đấu cùng trẫm? Ai sẽ cùng trẫm cùng sinh, cộng tử?”

Đinh Liễn cao giọng hô vang. Tất cả gia quyến Hoàng tộc, bách quan, cung nữ, thái giám, thiên tử quân đều cùng kích động giơ tay ủng hộ.

“Nguyện cho Bách Việt vĩnh tồn

Nguyện cho Việt Hoàng vĩnh trị

Nguyện cho Chủ nghĩa dân tộc muôn năm

Nguyện cùng Việt Hoàng đồng hành sinh tử

Muôn năm x 3 lần”

Đinh Liễn sảng khoái cười to. Để thực hiện mưu đồ này hắn quả thật đã làm rất tuyệt và trong đầu cũng diễn luyện rất nhiều lần. Xưa nay thường có câu : vua không nói chơi. Nay hắn trước mặt bách quan dám tuyên bố quân pháp bất vi thân cũng coi như tự chặt đứt đường lui của mình. Hắn muốn nói cho mọi người hiểu rằng quyết tâm của hắn là mạnh mẽ và không thể lay chuyển. Bất cứ ai cũng không thể thay đổi.

Hắn chính là chuyên quyền độc đoán. Hắn chính là độc tài. Chỉ có như vậy, sự nghiệp của hắn mới có cơ hội thành công. Xưa nay, có ông vua nào khởi sự không phải là kẻ quyết đoán, mạnh mẽ? Có CEO nào khi khởi nghiệp không độc tài? Cho dù hậu thế có đánh giá hắn là tàn bạo thì có sao? Lịch sử vốn là do kẻ chiến thắng viết. Tần Thủy Hoàng cho dù bị gọi là bạo quân nhưng vẫn có hàng tỷ người Hán tôn sùng, khen ngợi.

Ta đâu có thể làm hài lòng tất cả mọi người? Điều đó quá khó khăn và tuyệt nhiên là không thể. Thế cho nên ta chỉ có thể làm hài lòng chính mình. Còn chuyện khen chê của thiên hạ về sau thì có liên quan gì đến ta? Mặc kệ hồng thủy ngập trời, ta vẫn cười to bước tiếp.

Đinh Liễn giơ tay ra hiệu. Cả hội trường dần yên lặng: “Từ đầu buổi Triều Hội đến giờ trẫm đã đưa ra thông tin khá nhiều cần mọi người có thời gian tiêu hóa. Quân thần chúng ta đã có lý tưởng chung, mục tiêu chung. Đây là điều rất tốt. Giờ đã đến buổi trưa. Trẫm mời bách quan đi dùng bữa. Buổi chiều, bắt đầu Triều Hội giữa lúc giờ Mùi ba khắc ( 13h45). Chúng ta sẽ thảo luận về các biện pháp hiện thực hóa mục tiêu, lý tưởng. Chư vị bách quan chớ có tham dự trễ”.

Bách quan đồng thanh hành lễ: “Tạ ơn Việt Hoàng. Cung thỉnh Việt Hoàng di giá”.

Đinh Liễn gật đầu. Thái Hậu, Hoàng hậu, Phi Tử cùng chư vị hoàng tử, công chúa theo sau Đinh Liễn rời khỏi Điện Thái Hòa.

Bách quan trật tự theo các vị thái giám hướng dẫn đi tới nhà ăn. Trong khi đi, mọi người nhỏ giọng bàn luận. Ngoài một số nhân vật trọng yếu đã biết trước nội dung thì ai cũng có cảm giác không hiện thực. Nếu trước giờ tham dự Triều Hội họ có bao nhiêu lo lắng, băn khoăn, áp lực thì nay cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nội tâm vui vẻ, phấn khởi. Nhìn đối thủ cũ cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều. Trước kia Văn Võ gặp nhau là hừ lạnh không ưa. Nay thì tay bắt, mặt mừng, bàn luận rôm rả. Cứ như lâu lắm không gặp bạn hiền.

Thái Úy Trịnh Tú nói với Định Quốc Công Đinh Điền: “Bệ hạ khác xưa quá nhiều. Sau một khi khởi tử hồi sinh lại càng trở nên thông thái, quyết đoán lạ thường. Tôi đến giờ vẫn không thể tin nổi”.

Đinh Điền cũng đáp: “Trải qua kiếp nạn sống chết như vậy, ai mà không thay đổi cơ chứ. Ở gần nhà tôi kia kìa, có ông rượu chè bê tha, đánh vợ hành con, khổ không thể tả. Ấy thế mà một ngày bà vợ chết đi, ông ta liền tỉnh ngộ tu chí làm ăn, yêu thương con cái. Trường hợp như thế không phải là hiếm. Bệ hạ thay đổi, tôi thấy theo hướng tốt mà. Có dũng, có mưu, có trí lại quyết đoán. Bụng dạ rộng lớn, tầm nhìn vĩ đại. Đi theo một vị minh quân như vậy là phúc ba đời nhà chúng ta. Ở bệ hạ, tôi nhìn thấy một tương lai huy hoàng”.

Lúc này, thái sư Nguyễn Bặc cũng nói chen vào:

“Định Quốc Công nói có lý. Theo sau bệ hạ là không sai. Chúng ta tính ra cùng tuổi với Tiên Đế. Thời đại này cũng coi như đã già. Ban đầu tôi tính làm thêm mấy năm phụ tá bệ hạ ổn định triều cương rồi công thành lui trại. Nhưng giờ đây, tôi lại nghĩ khác, chỉ cần bệ hạ một ngày còn cần đến thân già này thì tôi còn cống hiến. Đến chết mới dừng. Bệ hạ có nói một câu khiến tôi rất tâm đắc. Chỉ cần ngươi muốn làm ngươi sẽ nghĩ cách. Phen này về nhà tôi cũng phải khuyên bảo con cháu mình. Chỉ cho phép nói một tiếng nói chung. Chớ có đi ngược lại để rồi gây họa”.

Thái phó Lưu Cơ cũng gật gù:

“Ông nói rất đúng. Trước đây khi theo Tiên Đế dẹp loạn 12 sứ quân, trở thành công thần, được Tiên Đế trọng dụng tôi đã cảm thấy mình rất vĩ đại nên có phần kiêu ngạo. Hôm nay được bệ hạ khai thị tầm nhìn mới thấy bản thân quả là thiển cận, ngu đần. Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Mọi tranh giành lục đục trước kia đã tan thành mây khói. Thế giới rộng lớn vẫn cần chúng ta đi khám phá chinh phục kia mà...”

“Ha ha ha…”

------

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.