Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật Về Drama Sơn Tinh - Thủy Tinh

Tiểu thuyết gốc · 2071 chữ

Nghe Đinh Liễn lên tiếng, hai cụ già ngừng cãi nhau, bắt đầu quan sát hắn. Lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu khiến Đinh Liễn chẳng hiểu ra làm sao. Thấy mọi người vẫn còn căng thẳng phòng thủ thì đành hỏi" Hai cụ là Sơn Tinh và Thủy Tinh trong truyền thuyết đó ư?"

"Phải"

"Không phải"

Hai ông cụ cùng đồng thanh trả lời nhưng đáp án lại trái ngược nhau. Đinh Liễn mặt mũi nghệt ra mộng bức

" Vậy, cuối cùng là phải hay không phải?" Đinh Liễn dò hỏi

" Không phải"

" Phải"

Lần này hai ông cụ lại đồng thanh đáp nhưng mỗi người vẫn trả lời trái ngược đáp án của nhau và đáp án cũ của chính mình. Đinh Liễn suýt chút nữa chửi ầm lên "Fuck cmnr" . Hắn thật muốn điên lên, gân xanh nổi đầy trán.

Thấy Đinh Liễn không nhịn được muốn nổi khùng, ông cụ tóc lam mới nhanh chóng nói "Bệ hạ chớ nóng nảy. Chúng ta đích thị là Sơn Tinh - Thủy Tinh, ta là Thủy tinh, hắn là Sơn Tinh, nhưng đây không phải là bản thể mà chỉ là hóa thân của chúng ta mà thôi. Bản thể của hắn vẫn ở núi Tản Viên, bản thể của ta vẫn ở Thủy Tinh cung ngoài Đông Hải, hiện đang bận bế quan tu luyện á"

Đinh Liễn lúc này mới hiểu câu trả lời của hai ông cụ nãy giờ. Tưởng như vô lý nhưng lại thật sự logic. Sau khi xác nhận thân phận của hai người, lại không cảm nhận được sự ác ý hay sát khí tại đây nên dl mới nhấc tay ra hiệu cho mọi người dừng tay, thu hồi pháp bảo, phép thuật và vũ khí.

Đến bay giờ, ngũ vị đại sư mới thu hồi pháp lực, phật lực và pháp bảo lại rồi đứng lui đằng sau Đinh Liễn . Mặc dù hai người này đã xưng tên nhưng ai mà biết họ nói thật hay giả. Cho nên sự phòng bị là vẫn có.

"Thiện x 3"

" Vô lượng thiên tôn x 2"

Hai cụ già lại quan sát đánh giá Đinh Liễn "Chậc chậc, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, phong phạm nhất quốc chi quân, khí vận quốc gia nội liễm, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt".

"Hai cụ đã nghe đến tên trẫm ư?" Đinh Liễn ngạc nhiên

"Một trong thất hùng đất Giao châu, cầm quân đánh trận từ nhỏ, suýt bị cha bắn chết, giết em trai cãi mệnh cha...chúng ta sao lại không nghe tới cơ chứ. Có điều, gặp mặt thì ấn tượng tốt hơn nhiều, thiếu đi sự sát phạt, thêm vào sự nội liễm, cơ thể cũng phản lão hoàn thanh, tinh thần no đủ, sáng suốt" cụ Sơn Tinh lên tiếng khen ngợi

"Hơn nữa cả thân thể và linh hồn rậm rạp dấu vết của đạo, rất thích hợp để tu hành, hay ngươi bỏ ngôi Hoàng Đế theo ta về núi tu hành."

"Ha ha. Buồn cười, theo ngươi tu hành á, đừng gây họa cho người ta. Ngươi suốt ngày lo đối phó với bà vợ của ngươi cũng đủ mệt, tâm sức đâu mà đi dạy đồ đệ. Nếu có đi tu hành, thì theo ta về Thủy tinh cung mới đúng, yên tĩnh tu hành, không làm phiền đến ai và không ai làm phiền đến mình" lão Thủy tinh cà khịa.

" Theo ngươi về Thủy tinh cung ư? Có mà khùng, ngươi có biết thể chất của hắn là gì không? Đại địa chi tử đó. Chính là phù hợp nhất để tu hành công pháp của dòng chúng ta."

" Thôi, thôi hai cụ. Trẫm tự nhận bản thân còn nợ hồng trần, không tu hành được đâu. Xin hai cụ không bàn đến chuyện này nữa" Đinh Liễn vội vàng nói gấp

"Thế các cụ đến đây gặp trẫm có việc gì sao?"

"Đương nhiên là có việc chúng ta mới đến tìm ngươi rồi. Nhưng trước khi chúng ta nói đó là chuyện gì, ngươi có thể nói ra xem ngươi đã nghe truyền thuyết gì về chúng ta?" cụ Sơn Tinh ranh mãnh cười

Cụ Thủy tinh mặt đen lại, cái lão già mất nết, lại tìm cơ bôi đen ta đây mà. Hư hừ.

Quả nhiên, Đinh Liễn cũng thành thật nói: "Trẫm quả nhiên có nghe về truyền thuyết của các cụ, câu chuyện đó như sau:

Phía Nam kinh đô nước Việt. có một dãy núi cao ngất trời, chân núi rộng tỏa ra đến mấy vung. Đỉnh núi cao nhất tròn như cái tán, cho nên người đời gọi là Tản Viên. Tương truyền vị thần cai quản dãy núi đó là Sơn Tinh.

Thuở ấy, vua Hùng thứ mười tám có một người con gái tên là Mị Nương, sắc đẹp tuyệt trần. Vua nước Thục sai sứ sang hỏi mấy lần, nhưng Hùng Vương còn ngập ngừng chưa gả, chờ chọn cho được rể hiền.

Bỗng một hôm Sơn Tinh tới ra mắt vua, nhưng tình cờ cũng gặp Thủy Tinh đến cầu hôn. Thấy hai thần đến cùng một lúc, Hùng Vương lấy làm khó xử, bèn bảo cả hai bên thi tài, để vua kén rể. Vua nói chưa dứt lời, Sơn Tinh đã hóa phép dời núi, đổ cây, phá rừng, vung đất; còn Thủy Tinh thì hóa phép nhả mây, tuôn gió, nổi sóng, phun mưa. Tất cả làm cho một vùng Phong Châu rung chuyển: bụi mịt mù, đất đá tóe tung, thật là rùng rợn! Thấy hai thần đều giỏi, vua mới phán rằng:

“Hai vị đều tài giỏi, mà ta chỉ có một người con gái. Vậy thì rạng ngày mai, hễ ai mang được của lạ vật quý đến trước làm lễ, ta sẽ gả con gái cho”.

Tờ mờ sáng hôm sau, Sơn Tinh đã cho người đến dâng vua Hùng nào là bạc vàng, châu báu, nào thú lạ, vật quý như: voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, v.v… Hùng vương cả mừng và nhận lời, cho Sơn Tinh đón dâu về núi Tản Viên.

Thủy Tinh cũng cho đưa đến hàng trăm thứ trân châu, đồi mồi, san hô cùng các giống tôm cá đặc biệt, nhưng vì chậm chân một chút mà bị mất Mị Nương. Thủy Tinh nổi giận, sai khắp các loài thủy tộc, dâng nước bao vây núi Tản Viên, quyết đánh Sơn Tinh để trả thù.

Suốt mấy ngày mấy đêm, đất trời đen tối, mưa gió mịt mùng, đồng ruộng nước băng như biển cả. Thần Tản Viên cùng bộ hạ vẫn vững lòng chống đỡ. Nước dâng bao nhiêu thì thần lại nâng núi lên cao bấy nhiêu. Dân chúng ở chân núi đóng một dãy cọc để chắn nước, đánh trống, gõ cối reo hò để làm hậu thuẫn cho Sơn Tinh.

Quân của Sơn Tinh hăng hái ném đá hoặc bắn nỏ vào những chỗ nào nghi ngờ có quân của Thủy Tinh ẩn náu. Qua mấy ngày đêm giao tranh, quân của Thủy Tinh chết rất nhiều. Người ta thấy xác ba ba và thuồng luồng nổi lên đầy cả lòng sông.

Thủy Tinh đánh mãi không thắng được Sơn Tinh nên rút quân về. Sơn Tinh lại sống một cuộc đời hạnh phúc với Mị Nương trên núi Tản Viên.

Tuy vậy, Thủy Tinh vẫn không quên mối thù xưa, nên hàng năm, vào khoảng tháng bảy, tháng tám lại dâng nước đánh Sơn Tinh. Ở những vùng quanh núi, thường có mưa to, gió lớn gây thiệt hại cho nhân dân. Người ta nói rằng đó là lúc Thủy Tinh đánh Sơn Tinh để giành lại Mị Nương".

Cụ Thủy Tinh trợn mắt. "Đó, lão Sơn Tinh, ngươi đã nghe thấy chưa, cả ngàn năm nay ngươi ở vai chính diện còn ta thì ở vai phản diện, ngươi còn chưa hài lòng?"

Cụ Sơn Tinh mặc kệ cụ Thủy Tinh và hỏi tiếp Đinh Liễn : "Thế bệ hạ suy nghĩ gì về câu chuyện trên, ngươi có tin hay không?"

Đinh Liễn thật thà trả lời: "Câu chuyện truyền thuyết mà thôi, còn sự thật thì khó mà nói. Trẻ con chắc chắn sẽ tin tưởng không nghi ngờ, nhưng người lớn thì luôn có góc nhìn khác về các câu chuyện này"

"Ồ, vậy góc nhìn của ngươi ra sao?"

Đinh Liễn chần chừ không muốn nói, cụ Thủy Tinh thúc giục. "Ngươi cứ nói đi thôi. chỉ là câu chuyện xưa, chúng ta sẽ không vì thế mà oán giận ngươi".

"Trẫm mà tin được các ngươi ư?" Đinh Liễn nghĩ như vậy nhưng vẫn khẳng khái đáp"

"Theo lẽ thường tình, người phàm là bởi trong tâm quá nhiều thất tình, lục dục, tâm phàm quá nặng cho nên không thể tu được thành thần tiên? Hai cụ lại là những bậc đại năng thì càng không có chuyện ham mê chuyện trần thế, si mê chuyện luyến ái nam nữ, vậy mà không những một người mà có tới hai người cùng động phàm tâm, đây là chuyện đùa hay thật?"

"Hai bậc thần tiên xưa nay trẫm chỉ nghe đánh nhau vì công pháp, đánh nhau vì tài nguyên, đánh nhau vì sĩ diện chứ chưa bao giờ nghe chuyện vì gái mà đánh nhau. Ai chẳng biết hồng phấn khô lâu, dù người phụ nữ ấy có xinh đẹp đến mấy thì qua một vài chục năm cũng hoa tàn ít bướm, chết đi để lại đống xương khô. Chẳng lẽ hai vị đại năng ấy lại không hiểu điều này, ngu xuẩn, ấu trĩ đến nỗi đánh nhau cả ngàn năm?"

"Hai vị là đại năng, tuổi thọ có thể tới mấy ngàn vạn, thậm chí mấy triệu năm, trong khi phàm nhân chỉ có đâu đó mấy chục tuổi, các vị nhắm mắt bế quan có khi mất hàng ngàn năm, vậy mà vì một phàm nhân mà đánh nhau sống chết. Đầu óc bế quan quá lâu bị hỏng hay sao?"

"Vô lí nhất là ai ai cũng đều hiểu vua Hùng vương thứ 18, bày ra trò này, thiên vị với cụ Sơn Tinh tức nhắm ác ý với cụ Thủy Tinh hoặc có âm mưu với cụ Sơn Tinh nên mới yêu cầu lễ vật kiểu đó. Như vậy chẳng khác nào gieo mâu thuẫn và hận thù giữa hai cụ, hay nói cách khác trận cầu hôn và đánh nhau năm đó đều một tay vua Hùng Vương thúc đẩy. Và nếu dân chúng bị vạ lây thì đó là do vua Hùng gây họa chứ chẳng phải tự nhiên mà có.

Câu chuyện người phàm có thể tính toán mưu hại thần linh liệu có thật hay không khi năng lực cảm ứng, khả năng nhìn nhận bản chất, bản năng cảm nhận nguy hiểm, tốc độ suy nghĩ của thần linh cao hơn người phàm cả trăm triệu lần? Như vậy, vua Hùng Vương mạnh hơn hẳn thần linh ư?

Nếu mạnh hơn sao lại để rơi vào tình trạng mất nước vì bị Thục Phán An Dương Vương bức tử? Hai vị đại năng không thể phát hiện ra âm mưu đó hay sao? Các vị đang cùng nhau diễn kịch hay các vị thật sự thiểu năng, mất trí? Quá vô lí đúng hay không?"

Rồi cụ Thủy tinh, cụ mới gặp Mị Nương có một lần mà yêu say đắm đến nỗi mặt dày vô sỉ, người ta đã theo chồng bỏ cuộc chơi mà ngài vẫn nhớ mãi không quên cả ngàn năm ư? Chuyện thật hay bịa vậy?

Theo như tính toán, một người nếu có ý định tự tử mà không biến nó thành hành động trong vòng 3 tháng sẽ tự động từ bỏ ý nghĩ đó. Người nào thất tình cũng cần nhiều nhất 3 - 6 tháng để nguôi ngoai, đấy là người phàm, họ không khống chế nổi dục vọng nên mới kéo dài lâu như vậy.

Còn cụ là thần mà, sao cả ngàn năm vẫn chưa quên? Các cụ thậm chí có phép chặt đứt hay xóa bỏ trí nhớ mà, sao không sử dụng mà cứ để bụng mãi?"

--------

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.