Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc lối

Tiểu thuyết gốc · 2054 chữ

Chương 71 Lạc lối

Bị tách ra khỏi nhóm ba người còn lại, ngay lúc mà con cá sấu tính dùng đuôi đập thẳng xuống mặt đất thì Thiên Tâm đã đề phòng rồi, anh cảm thấy nguy hiểm đang ập đến rất gần, dù có làm thế nào thì các nguyên tố vẫn không trả lời nên anh đành phải tranh thủ kéo Bạch Lan trốn vào một trong hai cái hang động

Phía dưới mặt đất vốn dĩ không hề có tiếng động, ngay cả bên trên cũng không, chúng cứ như những con rối đang được điều khiển không có sinh mạng mà đột ngột xuất hiện

Bời vì không có hơi thở, bởi vì chúng không phải là tự nhiên vậy nên khả năng của anh bị hạn chế sao ? cảm thấy thật khó chịu

“ Tiểu Lan, theo mình”

Không thể quay ngược lại tập trung vô nhóm Lâm Vũ, đối phương cũng đang bị chặn lại bởi một con quái thú cấp sáu, còn xung quanh bọn anh thì lại có rất nhiều những con quái kỳ lạ đang bao quanh

Chạy không được, đánh cũng không xong, bây giờ chỉ có được chui đại vào một trong hai cái hang ở phía trước mặt bọn anh, dù không biết bên trong ra sao nhưng mà so sánh với việc đứng yên chịu chết thì

“ Được, tớ tin cậu”

Cả hai đánh liều lao vào bên trong cái hang đen phía bên phải, nơi mà từ đầu đến giờ chưa xuất hiện động tĩnh nào, phía bên trái thì con cá sấu cấp sáu vừa lao ra nên khả năng cao bên trong còn có nhiều thứ đáng sợ hơn

Chạy thật vội bỏ trốn vào một nơi mình không biết, không thấy cũng không thể cảm nhận được gì, cứ như bị khóa chặt lại tất cả các giác quan vậy, hơn nữa bọn anh còn phải cảnh giác đám quái ở sau lưng

Sau lưng ….

“ Bọn chúng không đuổi theo ?”

Thiên Tâm ngạc nhiên trừng mắt thấy kỳ lạ, điều quái quỷ gì thế này, tại sao đám quái đột ngột xuất hiện bao vậy bọn anh lại không đuổi theo cơ chứ, điều này là không bình thường, quá mức không bình thường

Đứng ở bên cạnh anh Bạch Lan thì lại hồn nhiên vô tư cảm thấy vui mừng, cô chỉ biết rằng bọn chúng không đuổi theo thì tạm thời bọn cô được an toàn rồi

“ Quá tốt rồi, vậy chúng ta mau mau tiến vào trong …”

Đang nói thì Bạch Lan nhìn thấy thái độ lo lắng của Thiên Tâm, có vẻ như cậu đang suy nghĩ điều gì đó, cô không hiểu rõ lắm, không phải bây giờ tình huống đang rất tốt sao ?

“ Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu, rõ ràng là không có một kết giới nào được dựng lên giữa bên trong và bên ngoài cánh cửa, đáng lý ra bọn chúng hoàn toàn có thể đuổi theo

Vậy nói cách khác, ở trong đây có một thứ gì đó khiến cho bọn chúng lo sợ, thậm chí bỏ qua những con mồi, hoặc là chúng ta đã rơi vào cái bẫy gì đó, hoặc là chúng ta đang tiến vào một nơi còn đáng sợ hơn lúc nãy

Có suy nghĩ thế nào thì khả năng chúng ta có thể lạc quan là rất thấp, bình tĩnh và suy nghĩ lại đi, Tiểu Lan, tớ biết sau hôm nay mọi người sẽ tách ra, nhưng cậu không nên mất kiểm soát như vậy

Lần ra ngoài này chúng ta đã đánh cược cả sinh mệnh, vậy nên, vì cậu, cũng vì cả tớ, chúng ta nên cẩn thận hơn”

Nói chuyện một cách từ từ giải thích cho Bạch Lan hiểu, đối phương vốn dĩ là một người thông minh, anh biết chắc điều đó

Nhưng mà vì tuổi tác còn nhỏ và có nhiều thứ mà cô chưa từng phải đối mặt, vậy nên có lẽ Bạch Lan chưa thật sự nắm chắc được tình huống mình đang phải đối diện, nó có thể sẽ là cái chết đau đớn hoặc là sự nuối tiếc đấy

“ Chuyện này …. Mình .. hiểu rồi”

Nắm chặt hai bàn tay lại chầm chậm trả lời, cô cúi đầu xuống vì biết rằng bản thân mình cũng có lỗi, nếu như ngay từ lúc đầu cô mà nghe lời của mọi người, cùng với Thiên Tâm nhắm thẳng vào lối đi vào mà bỏ chạy thì mọi chuyện đã không như vậy

Bây giờ rơi vào một nơi kỳ lạ và có thể xuất hiện nguy hiểm mọi lúc mọi nơi, nếu như cô còn tự nhiên và ngây ngô nữa, vậy thì chỉ có tai ương đập tới bọn họ mà thôi

“ Tốt, vậy thì trước tiên, đi thăm dò phía trước nào, lối vào,.. đã biến mất rồi”

Nhìn khuôn mặt hối lỗi của đối phương anh thở dài một hơi, thật là mừng vì đối phương ít nhất cũng có thể lắng nghe, bởi vì nếu không thì anh đành phải sử dụng biện pháp mạnh để đối phó

Ba người nhóm Tần Dương hẳn là rất lo cho bọn anh, bọn họ mất đi những chướng ngại vật là bọn anh thì khả năng chiến đấu sẽ tăng cao thôi, đối với đám thú trong căn phòng lúc nãy không thể giữ được bọn họ lâu

Bọn họ cần phải đuổi theo, bất quá có tới hai cánh cổng một lúc, khả năng cao là nhóm ba người đó sẽ tách ra để tiến vào cả hai, không biết rằng ai sẽ đi vào cánh cửa của bọn anh

“ Ừm, ở lại đây cũng không phải là cách giải quyết, bất quá mình cảm giác không thấy đường, hoặc là nói, nơi này, có phải là hơi tối quá không ?”

Gật đầu chấp nhận ý kiến của đối phương, vì là người có lỗi nên cô rất nhanh chấp nhận những gì Thiên Tâm nói, bất quá, tình hình của bọn họ có phần không ổn

Mọi thứ dường như bị nhấn chìm vào trong đêm tối, không còn nhìn thấy lối đi cả phía trước lẫn phía sau, cả cánh cổng cũng không thể nhìn thấy, hình dáng của người con trai trước mặt cũng dần mờ đi

Không ổn, bây giờ Thiên Tâm là trụ cột tinh thần của cô, nếu như mất đi hình bóng của cậu ta thì không phải là … chỉ có một mình cô ở trong đây thôi sao ? một nơi mất đi tất cả chức năng của các giác quan … cô không muốn

“ Cầm lấy”

Tại giữa bóng tối bao phủ, không hề có một tia sáng, cả hai mất đi tầm nhìn, Thiên Tâm đánh bạo sử dụng phát thuật hệ lửa để thắp sáng con đường nhưng rất tiếc, các nguyên tố không được triệu hồi

Đây là một nơi cấm sử dụng pháp thuật và nguyên tố, nói cách khác ở tại đây anh và cô bé bên cạnh không khác gì những kẻ trần mắt thịt không thể làm được cái gì, vô lực đi tìm kiếm lối thoát thôi sao ?

“ Đây là … vâng”

Run sợ, mọi thứ gần như mất hết đi, cô có nghe thấy âm thanh của đối phương, nhưng mà nó lại nhỏ đến gần như tan biến, chỉ còn lại cành cây tinh linh thụ là vẫn tỏa sáng một cách khác thường

Nắm lấy nó mọi sự sợ hãi của Bạch Lan gần như tan biến, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy con đường phía trước ra sao

Bước đi chậm rãi về phía trước, nhất quyết không muốn rời xa hình bóng bên cạnh, nhưng lại sợ hãi không dám chạm vào đối phương

Kể từ lúc này trở đi, không còn một âm thanh nào có thể vang tới tai cô nữa, mọi thứ đều hoàn toàn mất đi, kể cả những gì vừa xảy ra, cũng như lý do vì sao cô lại lạc ở trong này đều biến mất

“ Vì sao .. mà mình lại tiếp tục bước … nhỉ ?”

Có chút thắc mắc lý do, Bạch Lan không biết rằng bản thân đang đi về đâu, cũng không hề biết tại sao mình lại vẫn cứ tiến bước mặc dù không rõ đích đến

Cô đã đi như vậy từ bao giờ thế ? Aaaaa ~ chân cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn ngủ một giấc cho thoải mái, cả cơ thể cô chưa bao giờ lại cảm thấy yếu đuối đến mức này, muốn buông bỏ hết tất cả quá

“ Cái này … là gì .. ?”

Nhìn vào cành cây duy nhất còn đang tỏa sáng , đôi mắt vô hồn của Bạch Lan đang tự hỏi, rốt cuộc là cô nắm nhánh cây này từ bao giờ

Rõ ràng là cô chỉ cầm nhẹ nó từ một đầu thôi, người thật sự đang cầm lấy nhánh cây không phải là cô, mà cô đang liên kết với một ai đó thông qua nhánh cây này

“ Có ai đó … ở bên cạnh ta ư ?”

Ngưỡng đầu lên, cô nhìn thấy vô số thứ lướt qua trong đầu, những hình tượng đang hiện lên một cách bất ngờ, mọi thứ thật sự rất là chân thật

Bàn tay của Bạch Lan run lên muốn bỏ lại cành cây mà đuổi về phía trước, nhưng cô vẫn nắm lấy nó thật chặt, bất kể thứ gì tới hay đi, hình ảnh kia có như thế nào thì cô cứ cầm thật chắc nhánh cây này như cọng cỏ cứu mạng

Đây là thứ duy nhất giúp cô còn nhớ về một điều đó là, cô còn sống, và cô vẫn còn một mục tiêu nào đó, vậy nên cô không thể bỏ hết mọi thứ được

“ Tiểu Lan ….”

“ Tiểu Lan ……..”

“ TIỂU LAN ƠI, NGHE NÀY, CON ĐANG LÀM GÌ NGOÀI NÀY VẬY ?”

Âm thanh to lớn đột ngột đập vào đầu cô một cách thân thuộc, người đàn bà trưởng thành kia đang chăm sóc cô một cách cẩn thận, bà ấy mang đôi găng tay thật dày được làm bằng kim loại, rất là lạnh, rất là đau

Kể cả những cái xoa đầu và lời nói an ủi đều thật là máy móc, không hề ấm áp và không có một chút tình thương, những người xung quanh đều cảm thấy sợ hãi và tôn kính khi nhìn vào cô

Đôi mắt màu đen và vẻ mặt trẻ trung của đối phương, thật kỳ lạ, sao mà cô biết đối phương là một người lớn tuổi nhỉ ? trông kiểu gì thì bà ta cũng chỉ như là chị của cô mà thôi

“ Tiểu Lan, con làm sao vậy, mau mau lại đây chào phụ thân con một tiếng đi”

Người phụ nữ vui mừng dắt tay cô đi tới trước mặt một người đàn ông to lớn đầy nghiêm túc, bộ trang phục nghiêm trang và khuôn mặt hung dữ, với diện mạo hao hao giống bản thân, mái tóc bạc và đôi mắt đỏ như thú hoang khát máu, rõ ràng đây chính là phụ thân của cô, không thể nhầm lẫn được

Khuôn mặt Bạch Lan trở nên sợ hãi nhưng theo bản năng cô cắn răng dấu kín nó, cố gắng nặn ra một nụ cười thật là tươi và nói

“ Phụ thân tốt …”

Đúng rồi a, nơi này chính là, gia tộc của cô, người đàn bà lạnh lùng với nụ cười giả tạo kia chính là mẹ mình, còn tên đàn ông to lớn này chính là phụ thân của mình

Được sinh ra với đủ mọi thứ trên đời nhưng mắc một lời nguyền không thể chữa khỏi, cô là thứ công cụ của người đàn bà đó, và là con gái của gia tộc Bạch gia đời đời vinh dự này, kể cả khi cô chỉ là đứa con hoang, nhưng cô là con gái của người đó

Bạn đang đọc Khảo Cổ Sư sáng tác bởi VioletFlower98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VioletFlower98
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.