Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập thất chương (1)

Phiên bản Dịch · 3798 chữ

Túc Vương hít sâu một hơi, cười lớn nói :”Cho dù bản vương thiệp án, nhưng hôm nay thăng đường vốn để thị thẩm Thi Tiểu Hắc. Muốn xử bản vương, trước phải để bản vương thấy Thi Tiểu Hắc đầu rơi xuống đất trước đã!”

Thi Vấn sửng sốt, tam ti nghị luận xôn xao, cuối cùng hình bộ thượng thư đứng dậy nói :”Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng cho ý chỉ, để Thi đại nhân kết thúc minh bạch án của Thi Tiểu Hắc.”

“…” La Khởi nghe xong, quay đầu lại cùng tiểu thái giám phía sau nói nhỏ mấy tiếng, sau đó tiểu thái giám gật đầu. La Khởi lúc này mới nói :”Thi ái khanh, làm việc chính trước, cũng nhượng chúng ái khanh biết trẫm không thiên vị ngươi, không thiên vị bất cứ người nào, ngươi trước đem án của Thi Tiểu Hắc xử rõ ràng đi đã.”

Thi Vấn chắp tay, chậm chạp nói :”Thần, tuân chỉ…”

Thi Vấn nhắm mắt, cố gắng tĩnh tâm lại, rồi quay xuống dưới công đường, nơi Lan Khánh cùng Cổ Tam Dũng đang quỳ, nói :”Nếu Cổ Tam Dũng đã thừa nhận hắn là hung thủ của trạm dịch huyết án, mười tám mạng người kia đều do hắn giết, vậy bản quan liền trả lại sự trong sạch cho Thi Tiểu Hắc, ngươi vô tội mà lại bị người ta đổ tội, đúng là oan uổng. Nhưng mà…”

Thi Vấn dừng một chút, trong mắt tinh quanh tái lộ, vỗ đường mộc, quát :”Nhưng ngươi tự tiện xông vào hoàng thành, lại dụng độc giết mấy vạn cấm quân…”

“Chậm đã!” Tiểu thái giám ở một bên đang nghe đột nhiên ngăn Thi Vấn, rồi quay sang Hoàng đế nói mấy câu, Hoàng đế La Khởi gật gật đầu, thuyết :”Thi ái khanh, ai nói mấy vạn cấm quân hoàng thành bị độc chết? Bọn họ chỉ là bị hôn mê bất tỉnh mà thôi, thái y đã chẩn qua, không có việc gì, tất cả đều không sao.”

Thi Vấn nghe Hoàng đế nói xong, ngay lập tức sững người, Túc Vương cũng vô cùng sửng sốt, tam ti bên dưới cũng ngây ra.

Tiểu thái giám lúc này mới nói :”Cấm quân bị hạ độc tất cả đều hôn mê, nhưng qua hai ngày đã liền khôi phục khí tức, thái y chưa từng thấy qua bệnh trạng này, hơn nữa lại do phải vội vàng giúp mấy vạn cấm quân giải độc, nên đã không kịp thời thông báp lại chuyện này, nên mới khiến các vị đại nhân hiểu lầm.”

Túc Vương lửa giận càng lúc càng bốc cao, nhưng vẫn cố gắng nén xuống, không phát ra.

Thi Vấn thở ra một hơi, sau lại tiếp tục xử án. Hắn thuyết :” Thi Tiểu Hắc, ngươi cho dù ngươi không hạ độc giết hoàng thành cấm quân, nhưng ngươi xông vào cấm cung, quấy nhiễu thánh giá, tội không thể tha. Y theo vương pháp, người tự ý đột nhập hoàng cung…”

Thi Vấn dừng một chút, không thể nói tiếp.

Túc Vương hừ lạnh một tiếng :”Làm sao vậy, Thi đại nhân? Ngươi không phải luôn tự nhân mình thanh như thủy, minh như gương, không bao giờ xử oan cho người tốt, cũng không phóng túng tội phạm. Vậy sao hôm nay phải xử chính nhi tử của mình, lại không dám đưa ra phán quyết? Điều này mà truyền ra, thanh danh của ngươi chắc chắn sẽ bị hủy a!”

Lan Khánh từ đầu tới giờ, ánh mắt đều là đạm nhiên nhìn Thi Vấn ngồi trên noãn các, không hề mở miệng nói điều gì không cần thiết.

Nhưng, khi nhìn thấy Thi Vấn tay cầm đường mộc run run, viền mắt cũng đỏ lên, Lan Khánh liền nói :”Cha, ngươi đã từng dạy ta, thiên hạ đại đạo, dĩ công lý vi khu, dĩ chính nghĩa vi tiên ( theo đuổi công lý, lấy chính nghĩa làm đầu ) , bất luận ai cũng không được vi phạm, nếu có, liền phải định tội, chịu hình phạt, từ thiên tử cho tới bách tính, đều đối xử như nhau, tuyệt không làm việc vô pháp vô thiên. Hài nhi biết mình đã phạm đại tội, cha phải xử sao cứ xử, miễn là cha cảm thấy đúng, hài nhi sẽ không lời oán thán.”

“Tiểu Hắc —–” Thi Vấn nghe Lan Khánh nói, viền mắt liền nóng lên, thiếu chút nữa là rơi lệ,

“Sư huynh —–” Tiểu Thất ở bên cạnh nóng hết ruột gan. Nhưng hắn cũng sớm nghĩ đến kết quả xấu nhất, nếu Thi Vấn hạ hình phạt nặng nhất, hắn sẽ liền đem Lan Khánh bỏ chạy, rời khỏi nơi đây hoàng thành, dù gì đây cũng đâu phải lần đầu. Bất luận ra sao, hắn cũng không muốn Lan Khánh phải rơi vào hiểm cảnh.

Lan Khánh nhìn Thi Vấn, nhắm mắt. Thi Vấn là cha hắn, luôn đối hắn rất tốt, hắn biết cả. Và, hắn sẽ không để Thi Vấn phải khó xử.

Thi Vấn chộp đường mộc, nắm chặt tới mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Một âm thanh rất nhỏ vang lên, nhưng Thi Vấn không có thấy được. Bởi vì quá cố sức, nên móng tay hắn cũng bật ra, từng dòng huyết uốn lượn chảy xuống. Tiểu thái giám ở một bên thấy được, nghĩ không đành lòng, nhưng cũng vô pháp tiến đến giúp hắn cầm máu, chỉ có thể ở một bên cau mày.

Thi Vấn vỗ đường mộc, nói lớn :”Phạm nhân Thi Tiểu Hắc, ngươi đột nhập hoàng thành, kinh động thánh giá, y theo vương pháp, phải lập tức xử trảm. Ba ngày sau hành quyết, tuyệt không chậm trễ!”

Lời phán quyết vừa buông, tam ti đưa mắt nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng Túc Vương thì ngay lập tức cất tiếng cười to, tại đại đường hình bộ cao giọng hô :”Nhi a —– vi phụ rốt cuộc cũng giúp ngươi báo thù được rồi —- ngươi trên trời có linh thiêng hãy nhìn đi —- nhìn Thi Vấn chính tay xử trảm nhi tử của hắn —- cha tuyệt đối bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu, một người cũng không tha —–”

Lan Khánh quỳ xuống, hướng Thi Vấn dập đầu. Hắn nói :”Hài nhi khấu tạ cha dưỡng dục chi ân.”

Thi Vấn đưa tay che mặt, không thể che giấu bi thương.

Tiểu Thất xắn ống tay áo, đang nghĩ, cùng lắm thì hắn cướp người, đem Lan Khánh bỏ chạy. Với cước trình cùng khinh công của hắn, tuyệt nhiên ở đây không có ai truy nổi. Hơn nữa chỉ cần ly khai kinh thành, trở về Thần Tiên Cốc cùng sư phụ, hắn tin không ai có thể bắt được hai người nữa.

Mà ở bên cạnh Thi Vấn, Hoàng đế còn đang bận cùng tiểu thái giám thì thầm to nhỏ, cũng chẳng biết nói cái gì.

Cuối cùng tiểu thái giám ngẩng đầu lên, một đôi đào hoa nhi nhãn lộ ra tia sáng đầy vẻ lanh lợi, liền lon ton chạy đến trước mặt Lan Khánh, chớp chớp mắt nói :”Vị ca ca này, trước khi thẩm án ngươi có để rơi đồ ở chỗ ta mà không nhặt lại, bây giờ Tiểu Xuân Tử ta đem đến trả cho ngươi a!”

Lan Khánh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tiểu thái giám.

Tiểu Thất xắn xong tay áo, đang định quay sang cứu người, bỗng dưng thấy tiểu thái giám kia trông quen quen, liền tỉ mỉ nhìn lại, ách… Tiểu thái giám tên Tiểu Xuân Tử kia cũng là một hành gia, trên mặt mang nhân bì diện cụ, mà nhân bì diện cụ kia lại là do chính tay Quỷ tượng bất tri danh hắn làm ra, một khi mang vào, liền mang một diện mục bình thường đến không thể thường hơn, nhìn mười lần cũng không thể nhớ nổi, tên “Bình phàm nhân diện cụ”.

Tiểu thái giám từ trong lòng xuất ra một mảnh gì vàng óng đưa cho Lan Khánh, sau đó lui ra, trộm thấy Tiểu Thất đang nhìn mình, liền hướng Tiểu Thất cười cười, miệng mấp máy không ra tiếng, nói :”Thất sư huynh biệt lai vô dạng a!”

“A —–” Tiểu Thất quát to một tiếng, kết quả là làm kinh động tất cả mọi người, ai ai cũng quay ra nhìn hắn. Hắn vội vã che miệng, nhìn Tiểu Xuân Tử ánh mắt linh động vừa đi vừa nhảy về bên cạnh Hoàng đế.

Người này mà là thái giám cái gì, hắn chẳng phải là tên tiểu sư đệ chuyên môn đi gây sự, lão bát Triệu Tiểu Xuân đấy sao!

Tiểu Thất lầm bầm mấy tiếng. Tiểu tử này sao lại lớn như vậy? Lần trước bất quá mới chỉ là một oa nhi năm tuổi, lúc này đã là dáng dấp mười ba, mười bốn tuổi, chẳng trách hắn không nhận ra được!

Lan Khánh cầm vật Tiểu Xuân đưa cho, thấy rõ bên trên khắc mấy chữ, liền có chút ngây ngốc.

“Thi đại nhân.” Tiểu Xuân quay đầu cười cười với Thi Vấn, nói :”Ta đã đem vật Thi Tiểu Hắc làm rơi trả lại cho hắn, lúc này ngươi cũng nên xem kỹ vật kia rồi tái phán, phải nghìn vạn lần nhìn kỹ đó! Nhi tử chỉ có một, trảm là mất luôn đấy a!”

Thi Vấn hai mắt đỏ hồng, tuy có chút nghi hoặc, nhưng nhìn Hoàng đế bên cạnh Tiểu Xuân gật đầu, liền quay xuống dưới công đường, hỏi :”Thi Tiểu Hắc, ngươi đang cầm trong tay vật gì?”

Vật Lan Khánh cầm trong tay sáng lấp lánh, hỏa quang chiếu rọi, chính xác là một khối kim bài khắc kim long cửu trảo, mà ở giữa kim long còn trạm trổ bốn đại tự :”Miễn tử kim bài.”

“Miễn tử kim bài!” Thi Vấn vừa nhìn, đã hoảng hốt đứng lên.

Lan Khánh cũng thấy sự việc trở nên bất thường, từ khi nào mà hắn lại có khối kim bài này, mà lại còn để rơi ở chỗ tiểu thái giám ở bên Hoàng đế?

Tiểu Xuân ở bên cạnh hô :”Thi đại nhân, người có miễn tử kim bài, y lệ thì ra sao?”

Thi Vấn nột nột mấy tiếng, rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, vỗ mạnh đường mộc, nói to :”Thái tổ khai quốc, chế hai đạo miễn tử kim bài, truyền cho nhị vương, dụng ý muốn truyền lại cho đời sau. Chỉ cần có miễn tử kim bài, vô luận đã phạm tội gì, cho dù tội ác ngập trời, cũng được miễn tội chết, không cần xét xử.”

“Ân ân, không sai không sai!” Tiểu Thất gãi cằm, gật đầu.

“Thi Tiểu Hắc!” Thi Vấn hô to một tiếng.

“Có Tiểu Hắc.” Lan Khánh nói.

“Ngươi trong tay có miễn tử kim bài, tội nặng đến đâu cũng được miễn đi, bản quan hiện nay phán ngươi vô tội, từ nay về sau không ai có thể truy cứu việc ngươi đột nhập hoàng thành quấy nhiễu thánh giá nữa.”

Lan Khánh nắm khối kim bài, chậm rãi đứng lên. Ánh mắt hắn liếc qua tiểu thái giám bên cạnh La Khởi, chăm chú một lúc, tựa hồ cũng đã đoán được là ai có bản lĩnh này.

Tiểu Xuân cười, nhìn đại sư huynh nhà hắn.

Không ngờ tới sự việc đột nhiên chuyển biến, tiếng kinh hô của mọi người đã làm Túc Vương Đông Phương Chiên sực tỉnh, hổn hển hô :”Hoàng thượng, đây là chuyện gì!”

La Khởi vội vã lắc đầu :”Trẫm cái gì cũng không biết!”

Đông Phương Chiên đi tới trước mặt La Khởi, khuôn mặt vì hận ý mà trở nên méo mó khó coi, La Khởi vừa thấy hắn, cả người liền co rúm lại. Đông Phương Chiên nói :”Thần rõ ràng thấy Hoàng thượng cùng tiểu thái giám đằng sau bày mưu tính kế, đem miễn tử kim bài cho Thi Tiểu Hắc. Hoàng thượng, Thi Tiểu Hắc đáng chết, vì sao ngươi không để ý tình thân trong hoàng gia, mà lại đi thiên vị ngoại nhân? Thi Tiểu Hắc tuyệt đối không thể tha! Hoàng thượng, thần thỉnh Hoàng thượng thu hồi miễn tử kim bài, phán trảm Thi Tiểu Hắc! Hoàng thượng!”

La Khởi vội vã nói :”Kim bài đó là do Thi Tiểu Hắc làm rơi tại chỗ Tiểu Xuân Tử, sau đó Tiểu Xuân Tử hoàn lại đấy chứ. Huống chi, hoàng huynh, là người nên khoan dung độ lượng, trẫm ở ngoài xem, rõ ràng là ngươi không đúng, vì sao còn muốn gây sự, bắt Thi Vấn tự tay xử trảm nhi tử của mình chứ!”

“Không sai!” Tiểu Xuân nói :”Tội của nhi tử ngươi đúng là đáng chém, ngươi không thể bắt người vô tội cùng chết với con trai ngươi. Nhi tử ngươi là người, vậy nhi tử của người khác không phải là người sao? Huống chi đại sư… À không, huống chi Thi Tiểu Hắc trong người có bệnh, khi bị kích thích sẽ không thể khống chế được chính mình.Hắn lúc trước đột nhập hoàng thành phạm vào tử tội cũng là do ngươi, hiện giờ mọi tội lỗi của ngươi đã bị vạch trần, còn muốn thế nào? Thân là vương gia, cũng không thể đổi trắng thay đen, lấy việc công để trả thù tư!”

“Tiểu thái giám ngươi có tư cách gì mà dám bình luận bản vương!” Đông Phương Chiên bị Tiểu Xuân khiêu khích, liền nổi giận không thể kiềm chế.

Đông Phương Chiên phẫn nộ, rút chủy thủ giấu trong áo ra, đánh về phía Tiểu Xuân. La Khởi đang ngồi trên ghế cũng cả kinh, vội vàng xuất thủ ngăn Đông Phương Chiên lại, không cho làm bị thương bảo bối nhi tử. Đông Phương Chiên bị chặn lại, liền thầm tính toán, tay trái đưa nhanh ra ôm lấy cổ La Khởi, kẹp chặt lấy cả người hắn, xoay lại đối mặt với mọi người, giận dữ hét :

“Thi Vấn, ta muốn ngươi hạ lệnh ngay bây giờ xử trảm Thi Tiểu Hắc! Nếu ngươi không tuân, ta liền giết tên cẩu hoàng đế này của ngươi, rồi giết tất cả các ngươi, cho chôn cùng con trai ta!” Đông Phương Chiên vừa dứt lời, từ bên ngoài bỗng xông vào vô số tinh binh dũng mãnh, vây quanh đại đường.

Đông Phương Chiên hô to :”Bản vương đã sai người vây chặt nơi đây, đến một con kiến cũng không thể thoát! Thi Vấn, còn không mau hạ lệnh!”

“Cha a ——” Tiểu Xuân hô to.

“Tiểu Xuân a ——” La Khởi sợ hãi kêu.

Hình bộ thượng thư cùng với Đại Lý tự khanh, Đô Sát viện ngự sử khiếp sợ đứng dậy.

Hình bộ thượng thư quát :”Đông Phương Chiên, ngươi dám vô lễ với Hoàng thượng!”

Đại Lý tự khanh vội vàng hô :”Túc Vương gia, ngài mau thả Hoàng thượng ra!”

Tả hữu đô Ngự sử kêu to :”Đây là tử tội a!”

Trong công đường lập tức trở nên hỗn loạn, lại thêm những người mà Đông Phương Chiên đã sắp đặt, lại càng khiến nhân tâm hoảng loạn, người người bất an.

“Thi Vấn, bản vương muốn ngươi lập tức chém Thi Tiểu Hắc! Ngươi dám bất tuân!”

Đông Phương Chiên vừa đe dọa tiếng thứ hai, chủy thủ trên tay đã ép vào cổ La Khởi, làm một dòng huyết đỏ tươi khẽ chảy ra. Tiểu Xuân lập tức hét to :”Đừng có làm cha ta bị thương!”

Tiếng Tiểu Xuân vừa vang lên, đã làm đầu Lan Khánh trở đau dữ dội. Đông Phương Chiên vội đưa chủy thủ ra, không áp sát vào cổ La Khởi nữa. La Khởi lúc này mới đảo đảo con mắt trắng dã, tựa như vừa từ cõi chết trở về.

Trong nháy mắt, Lan Khánh đưa tay lên, rút xuống mộc trâm trên đầu. Vung tay một cái, mộc trâm tựa như tên nhọn bắn ra, găm vào giữa trán Đông Phương Chiên.

Bốn bề im lặng, chỉ còn tiếng ồn từ ngoài vọng vào.

“…” Mọi người đứng sững sờ một chỗ, trong lúc hỗn loạn xảy ra chuyện gì, cũng không ai thấy rõ.

“A…” Tiểu Thất kêu nhỏ một tiếng.

Chủy thủ trên tay Đông Phương Chiên dần hạ xuống, sau đó thân thể mềm nhũn, trợn mắt ngã xuống đất, khí tuyệt tại chỗ.

“Cha a —–” Tiểu Xuân vội vàng chạy tới chỗ La Khởi – lúc này có vẻ như cũng sắp chết đến nơi, luống cuống tay chân móc từ trong lòng ra kim sang dược bôi lên, nhượng vết thương của La Khởi lập tức cầm máu.

Lan Khánh nhãn thần băng lãnh nhìn Đông Phương Chiên ngã xuống, rồi cũng dần trở lại bình thường. Hắn nhìn tay mình, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Xuân hai mắt đỏ hoe ôm lấy La Khởi.

Một hồi lâu sau, Lan Khánh mới thấp giọng nói :”Ngươi là cha của Tiểu Xuân… Nên ta mới cứu ngươi…”

Không còn mộc trâm, khiến tóc Lan Khánh thả dài xuống, bay toán loạn. Nhưng, lúc này khuôn mặt Lan Khánh lại chìm trong mê võng, thần tình lại có thêm chút ôn nhu.

Tiểu Thất thấy vậy, hơi hoảng hốt, nhưng cũng cảm thấy có chút an ủi. Lan Khánh đã nhớ lại Tiểu Xuân, nhớ lại tên tiểu sư đệ mà mình đã từng rất mực yêu thương.

Cũng chỉ khi quay lại là mình lúc trước, Lan Khánh mới có thể có vẻ mặt như vậy.

Nhu nhuyễn, ôn hòa, nhưng lại có thể khiến nhân tâm hoảng sợ.

Trạm dịch huyết án của Quy Nghĩa huyện, khi thăng đường, Túc Vương ở bên cạnh muốn một tay thay đổi cục diện, cưỡng ép thánh thượng, nhưng rốt cục không có kết quả. Trong lúc giằng co, không ngờ đã đả thương thánh thượng, mà lúc ấy, nhi tử của Thi Vấn là Thi Tiểu Hắc đã anh dũng quả cảm ra tay cứu giá, giết chết Đông Phương Chiên. Chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn, chấn động triều đình.

Thánh thượng chấn kinh, lại thêm thụ thương, Kính Vương Đông Phương Tề Vũ lấy quyền Nhiếp chính vương ra tay quản chính sự, quét sạch tàn đảng của Túc Vương, đem một phần quan viên trong triều thái cựu hoán tân ( nói chung là thanh lý rồi tìm mới ), cũng làm cho tình hình một phen đổi khác.

Trên triều đình phong vân biến hoán, nhưng bên dưới, có mấy đương sự đối với việc thay đổi này không hề có cảm giác.

Vẫn y như trước, người ngoạn điểu vẫn ngoạn điểu, người đờ ra vẫn đờ ra, chỉ có một sự thay đổi, đó là đại niên mùng một, ở Kính Vương phủ, Thi Vấn bị một hàng dài quan viên xếp rồng rắn tiến vào bái phỏng, khiến hắn choáng váng một hồi, nào là “Xử án như thần”, nào là “Thanh thiên tái hiện”, mấy bức hoành cứ như thế xếp chật cả sân, ngay cả đại môn cũng thiếu chút nữa là cũng bị san bằng.

Sau Tiểu Thất lại nhận được tin tức, mới biết được lý do trước kia vì sao Lan Khánh tại trạm dịch mang bùa đi tới đi lui mà không gặp bất luận ma quỷ gì. Đó là vì Túc Vương trước đó đã thỉnh một đạo sĩ tới làm phép, đem tất cả oan hồn dã quỷ ở trạm dịch bắt đi. Tiểu Thất biết được liền cho người đi tìm đạo sĩ kia, khiến hắn đem tất cả thả ra, mặt khác xuất ngân lượng lập tràng pháp hội, đưa tiễn tất cả oan hồn kia.

Mà Cổ Tam Dũng, thấy người này thực sự ăn năn, hơn nữa việc hắn làm đều là do bị Túc Vương hiếp bức, nên Tiểu Thất liền nhắn nhủ một chút, cho Cổ Tam Dũng một con đường sống, dùng một người tử tù thay hắn lãnh án trảm, nhượng hắn quay về Tuyền Châu hảo hảo sống.

Xử lý xong xuôi hết mọi chuyện, liền không có gì làm nữa, Tiểu Thất lúc này thật trở nên rất nhàn rỗi.

Trước đây ở trong giang hồ, có thời gian rỗi thì thường ngủ, nhưng lúc này không có việc gì làm, thật cũng có chút hoảng.

Trong tâm đang trống rỗng, trong đầu cũng không có chủ ý gì hết.

Ngày hôm đó, Tiểu Thất nằm trên mái nhà hưởng chút nắng hiếm hoi. Tiểu Xuân từ trong cung chạy tới, nhìn thấy thất sư huynh như vậy, liền cười cười. Chà… thất sư huynh nhà hắn đang nằm ngây ngốc trên nóc nhà, mặt đờ ra, hai mắt vô thần…

“Thất sư huynh!” Tiểu Xuân cầm thang trèo lên nóc nhà, hô to một tiếng.

Tiểu Thất giương mắt, thấy Tiểu Xuân, chỉ buông một câu :”Ngươi lại tới…”

“Hôm nay khí trời tốt như vậy, sư huynh sao không ra ngoài một chút?” Tiểu Xuân đi tới bên người Tiểu Thất, ngồi xuống.

Tiểu Thất nằm hai chân bắt chéo, thuyết :”Đại gia ta đâu cũng không muốn đi, ta phơi nắng một chút rồi sẽ quay về phòng ngủ.”

“Ai…” Tiểu Xuân nhìn quanh, hỏi :”Đại sư huynh đâu, không ở cùng ngươi sao? Các ngươi trước nay không phải luôn dính với nhau như sam đấy ư?”

Tiểu Thất nói lại :”Câu này ta trả cho ngươi với Vân Khuynh tiểu tâm can!”

Tiểu Xuân ha ha cười một tiếng :”Ta vội tới bắt mạch cho đại sư huynh, thất sư huynh ngươi không mang ta đi tìm hắn sao?”

Tiểu Thất dừng một chút rồi nói :”… Hắn nếu không phải ở trong sân đậu điểu, thì ở trong phòng khách bồi cha hắn xã giao với mấy đại quan. Tự ngươi đi tìm đi, ta không đi cùng.”

Tiểu Xuân nhìn Tiểu Thất, thấy có chút kỳ quái. Thất sư huynh không phải luôn quan tâm đến đại sư huynh nhất sao? Vậy sao giờ lạ vậy?

Tiểu Xuân nghĩ một chút, cũng không nói thêm gì, liền gật đầu leo xuống. Bởi vì nội thương của hắn chưa khỏi hẳn, nên không được dùng nội lực. Chính vì thế, hắn mới phải dùng cách leo thang phức tạp này.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.