Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập lục chương (2)

Phiên bản Dịch · 2419 chữ

Án của Thi Tiểu Hắc thiết tại hình bộ khai đường, vào đúng ngày ba mươi tết.

Tiếng trống ầm ầm rung động, trong đại đường hình bộ, nha dịch dùng bổng kích xuống đất, cao giọng hô :”Uy vũ —-”

Trên cao đường noãn các, thất phẩm quan Thi Vấn nghênh tiếp Hoàng đế, Túc Vương cùng tam ti nhập tọa, rồi mới ngồi vào bàn xử án.

Trên đại đường, treo một bức hoành phi bốn chữ “Minh Kính Cao Huyền”, có chút loang lổ màu xanh, không biết đã dính bao nhiêu tiên huyết của những người bị tra tấn. Nha dịch hai bên khuôn mặt nghiêm túc, nội đường bầu không khí ngưng trọng. Nơi này không phải là nha môn nho nhỏ của Thi Vấn ở Quy Nghĩa huyện, mà bây giờ bên phải hắn có đương kim thiên tử, dưới có Túc Vương cùng hình bộ thượng thư, Đại Lý Tự khanh cùng Đô Sát viện tả hữu đều là ngự sử. Mặc dù biết hôm nay phần thắng không cao, nhưng thân là chủ thẩm, Thi Vấn vẫn chưng ra khuôn mặt trang nghiêm, hắc bạch song mâu đảo qua, chấn thanh nói :”Người đâu, đem Thi Tiểu Hắc lên công đường thụ thẩm —-”

Nha dịch lại một lần kích bổng, âm thanh ầm ĩ mang theo cả sự đe dọa, Lan Khánh một thân hắc sắc lên công đường.

Hắn ngưng mắt nhìn Thi Vấn một hồi, cũng không hề có động tĩnh.

Lúc này, Túc Vương mở miệng quát :”Thế nào lại không bảo hắn quỳ xuống! Phạm nhân tới hình bộ, tại sao lại không quỳ!”

Lan Khánh liếc mắt nhìn Túc Vương, nhàn nhạt nói :”Ta đời này ai cũng không quỳ, cũng chỉ lạy trời, lạy đất, lạy phụ mẫu.” Nói xong, lại quay sang nhìn Thi Vấn.

Thi Vấn đang nghĩ, nhi tử của mình tính vốn cường ngạch, bức cũng không thành, chẳng biết làm sao mới tốt, thì ngay lúc đó, đã thấy Lan Khánh vạt áo tung lên, hai đầu gối “Phanh” một tiếng rồi rơi xuống đất, hướng mình quỳ xuống.

Câu “lạy trời, lạy đất, lạy phụ mẫu” thực là suy nghĩ trong lòng Lan Khánh, khiến Thi Vân không khỏi xúc động. Mặc dù không phải thân sinh nhi tử, hài tử này ai cũng quên nhưng vẫn nhớ rõ mình, giờ đây lại đang quỳ gối, khiến Thi Vấn mắt đã đỏ ửng lên.

Túc Vương còn muốn nói, mắt Thi Vấn đã chuyển, cướp lời :”Hôm nay bản quan phụng mệnh Hoàng thượng đích thân thẩm án, những người không liên quan, thỉnh bớt lời.”

“Thi Vấn ngươi dám lớn mật nói với bản vương như thế!” Túc Vương nắm chặt tay vịn tọa ỷ, cả giận nói.

Hoàng đế ở một bên sửng sốt đôi chút, tiểu thái giám đằng sau thì thầm mấy câu, Hoàng đế liền nói :”Ai… Hoàng huynh, hiện nay xử án quan trọng hơn, trẫm cũng muốn biết ai có gan giết cả nhà Giang ái khanh cùng người ở trạm dịch. Ngươi để Thi ái khanh hảo hảo thẩm án đi!” Hoàng thượng đã cất tiếng, Túc Vương cũng đành cố cưỡng chế cơn giận, tựa lưng vào ghế.

Thi Vấn đối Hoàng thượng hành lễ, rồi quay sang Lan Khánh hỏi :

“Người dưới công đường kia là ai?”

“Quy Nghĩa huyện ngỗ tác, Thi Tiểu Hắc.” Lan Khánh thuyết.

“Thi Tiểu Hắc, có người nói thấy ngươi đêm mười lăm tháng mười một vừa rồi lẻn vào trạm dịch Quy Nghĩa huyện, cầm kiếm sát hại Tuần án Ngự sử Giang Li cùng Giang gia cả nhà năm mạng, thêm cả dịch thừa dịch tốt mười ba nhân, tổng cộng mười tám mạng người, ngươi có nhận tội không?” Thi Vấn hỏi.

“Không nhận.” Lan Khánh nhẹ nhàng buông hai chữ.

Túc Vương ở một bên “Hanh hanh” hai tiếng, bởi vì nghĩ đã nắm chắc phần thắng, cho nên mở miệng nói :”Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi dựa vào đâu nói không nhận!”

Thi Vấn quay sang trừng mắt nhìn Túc Vương, Túc Vương không hề yếu thế cũng trừng mắt nhìn lại. Sau cùng, Thi Vấn cũng không thèm để ý tới hắn, quay lại phía Lan Khánh nói :”Bản án này nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, người đâu, truyền phó tòng Tân Lực, đưa lên nha môn bội kiếm cùng Bình an phù.”

Phó tòng của Thi Vấn – Tân Lực rất nhanh bị dẫn lên công đường Thi Vấn hỏi Tân Lực, ngày đó có đúng hay không nhìn thấy Lan Khánh giết người, Tân Lực lập tức đáp :”Đúng vậy đúng vậy, tiểu nhân ngày đó chính xác đã nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Hắc đại nhân, y phục của hắn với quan phục của nha môn bộ khoái khác không giống nhau, gió thổi qua sẽ phiêu lên, cho nên ta tuyệt đối không có nhận sai.”

Thi Vấn sai nha dịch đem vật chứng tới trước mặt Lan Khánh, lại hỏi :”Hai vật này có phải của ngươi không?”

“Đúng.” Lan Khánh đáp.

Thi Vấn đập đường mộc, nói :”Đã như vậy, ngươi còn gì để nói!”

Lan Khánh chậm rãi thuyết :”Nhân chứng, cũng chỉ là nhìn thấy bóng lưng. Bóng lưng tương tự ta, trên thế gian không thiếu. Chỉ thấy bóng mà không thấy mặt, làm sao có thể kết luận kẻ sát nhân ngày ấy là ta? Huống chi ngày hôm trước ta thượng Thương Sơn, tới Thanh Tư hồ bơi, khi đi lên thì bội kiếm cùng bình an phù đã bị mất, chứng tỏ đã có người giá họa cho ta, thỉnh đại nhân minh xét.”

Lan Khánh vừa nói, Túc Vương ở bên cạnh không chịu nổi mà bĩu môi :”Nhưng trước hôm đó, có rất nhiều người chứng kiến ngươi cùng Giang Duyệt Thư, con trai Giang Li ở trên đường cãi nhau, ngươi thiếu chút nữa còn lấy luôn mạng hắn. Cha ngươi cùng cha hắn trước đây ở trong triều còn kết thù oán, cho nên ngươi thù cũ nợ mới, liền lẻn vào trạm dịch giết chết cả nhà hắn!”

Đương kim hoàng đế Đông Phương La Khởi ngó ra sau hướng tiểu thái giám, thấp giọng hỏi :”Hai nhà họ kết oán sao a, trẫm thế nào lại không biết?”

Tiểu thái giám nhẹ giọng nói :”Nghe nói hình như năm ấy vị thê tử chưa xuất giá của Giang Li thích Thi Vấn, nhưng Thi Vấn lại vì quá bi thương vì thê tử mới qua đời, nên vô phương tiếp nhận ý của nàng. Nữ tử kia vì không được Thi Vấn chấp nhận, nên đã từ hôn với Giang Li, rồi bỏ lên chùa xuất gia làm ni cô.”

“Chuyện này đã khiến Giang Li bị đồng sài ( bạn cùng trang lứa ) chê cười một thời gian dài, làm sau này Giang Li cũng đem Thi Vấn thành cái gai trong mắt. Tiên hoàng khi đó vì Thi Vấn xử án có khiếm khuyết, lại thêm mấy tên quan viên thượng tấu chương đòi xử lí Thi Vấn, nên Thi Vấn mới như thế bị biếm từ kinh thành về nơi thâm sơn cùng cốc!”

“Thì ra là thế.” La Khởi gật đầu.

Thi Vấn nói :”Vì hôm trước ngươi cãi nhau với Giang Duyệt Thư, lòng sinh uất hận, nên đêm mười lăm tháng mười một mới lẻn vào trạm dịch giết hết bọn họ, Thi Tiểu Hắc, bản quan nói có đúng không?”

Lan Khánh khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ. “Sai.” Hắn bình thản thuyết.

Tất cả mọi người trong công đường, kể cả La Khởi và Thi Vấn, đều bị nụ cười kia làm cho ngơ ngẩn, tâm thần nhộn nhạo, trên dưới lặng ngắt như tờ, chỉ có thể ngây người mà thưởng thức khuôn mặt mỹ lệ của Lan Khánh, không nói nổi câu nào.

Lan Khánh chậm rãi nói :”Còn có một người có thể làm chứng chứng minh cho sự trong sạch của ra. Đại nhân, thỉnh truyền hung thủ của trạm dịch huyết án, Cổ Tam Dũng.”

“Hung thủ của trạm dịch huyết án?” Chúng quan ngồi nghe thẩm án ở một bên khi nghe đã tìm được hung thủ, hơn nữa lại đang ở bên ngoài chờ truyền, đã xôn xao cả lên.

“Sao có thể như vậy!” Túc Vương vừa nghe Lan Khánh nói, đã trở nên kinh hãi cực độ. “Ngươi làm sao lại có thể khiến Cổ Tam Dũng làm chứng cho ngươi! Hắn làm thế nào có khả năng giúp ngươi chứ!”

“Không có gì là không thể.” Lan Khánh nhàn nhạt nói. “Sự tại nhân vi.” (chuyện là do người)

Chính là khi Tiểu Thất dùng một viên dược sâm cứu được đại tẩu của Cổ Tam Dũng cùng hài tử trong bụng, rồi lại sai người hộ tống Cổ gia quay về Tuyền Châu, ý nguyện của Cổ Tam Dũng đã hoàn thành, và cũng biết là mình trốn không thoát, nên trong đầu đã không còn ý niệm trốn chạy, tình nguyện quay về nhận tội.

Thi Vấn vỗ đường mộc :”Truyền Cổ Tam Dũng —-”

“Truyền Cổ Tam Dũng —-” Nha dịch truyền lệnh.

Cổ Tam Dũng bị Tiểu Thất giải vào, quỳ xuống nói :”Hồi đại nhân, trạm dịch huyết án tại Quy Nghĩa huyện là do tiểu nhân gây ra, tiểu nhân bị người ta sai khiến, trước tiên lấy trộm bội kiếm cùng bình an phù của Thi Tiểu Hắc, rồi lại tìm một nữ tử dáng dấp tương tự Thi Tiểu Hắc, cho mặc quan phục, phẫn thành y, tựa như vừa giết người. Tiểu nhân lúc phạm án, đã dùng Cổ gia độc dược là “Thiên Ky Khiên”, đầu độc tất cả mọi người trong trạm dịch, khiến bọn họ không thể kháng cự, rồi sát hại. Nữ tử kia sau cũng bị tiểu nhân thủ tiêu, tổng cộng là mười chín nhân mạng.”

Mọi người ngồi trong công đường vừa nghe, đã liền cả kinh, Ngự sử ngồi bên cạnh vừa rì rầm bàn tán, trong lòng quả thực bội phục Thi Vấn cư nhiên như vậy dễ dàng tìm ra hung thủ. Bọn họ vẫn tưởng, vì huyết án của Giang Li, mà Thi Tiểu Hắc sẽ phải đền mạng, hơn nữa còn là bị chính cha mình xử chém.

Thi Vấn chắp tay hướng La Khởi nói:

“Bẩm Hoàng thượng, hạ quan đã tìm ngỗ tác lần thứ hai xét nghiệm lại, cũng được kết luận rằng những người này bị độc rồi mới giết, trong đó còn biết được trong độc dược có một vị là mặc liên, đó là Tuyền Châu thịnh sản. Mà Cổ Tam Dũng là người của Tuyền Châu Cổ gia, lời khai của hắn với những điều mà ngỗ tác đưa ra thật rất trùng khớp.”

La Khởi gật đầu :”Thi ái khanh tiếp tục đi.”

Túc Vương thần sắc thoáng ngưng trọng.

Thi Vấn tiếp tục nói :”Cổ Tam Dũng, ngươi nói ngươi bị người ta sai khiến, giá họa cho Thi Tiểu Hắc, như vậy, người sai sử ngươi, rốt cuộc là ai?”

Cổ Tam Dũng đưa mắt nhìn Túc Vương, đáp :”Đó chính là Túc Vương Đông Phương Chiên!”

“Ngươi nói bậy !” Túc Vương đập mạnh tay vào ghế, phẫn nộ đứng lên.

“Túc Vương bình tĩnh, chớ nóng giận.” Thi Vấn nói :”Cổ Tam Dũng, Túc Vương thân là nhất quốc phiên vương, hắn tại sao lại phải sai khiến ngươi giá họa cho Thi Tiểu Hắc?”

Cổ Tam Dũng thuyết :”Túc Vương dung túng nhi tử làm bậy, Đông Phương Lôi Dẫn dâm uế Thanh Châu, cưỡng bắt dân nam dân nữ, sau đó nổi lên chuyện xác một thiếu niên trôi theo sông về Quy Nghĩa huyện, nửa đêm, oan hồn bất tán mà tới huyện nha cáo quan. Huyện lệnh Quy Nghĩa huyện yêu dân như con, quyết định tra án, rồi đã tìm ra chứng cứ vô cùng xác thực mà bắt Đông Phương Lôi Dẫn, đưa về Quy Nghĩa huyện xử trảm. Việc kinh thiên động địa này khắp thiên hạ, ai ai cũng biết.”

La Khởi nói khẽ với tiểu thái giám đứng đằng sau :”Việc này ta cũng biết, rất nổi a !”

Tiểu thái giám gật đầu.

Cổ Tam Dũng tiếp tục nói :”Đệ đệ của tiểu nhân vì đắc tội với Kính Vương, khiến cả nhà bị giam cầm, ta vì cứu người nhà nên đã đi thỉnh Túc Vương giúp đỡ, vì Cổ gia cùng Túc Vương trước cũng có chút giao tình. Nhưng ai biết Túc Vương lại muốn tiểu nhân làm theo cục diện y đã săp xếp, giết hơn mười nhân mạng đổ tội cho Thi Tiểu Hắc, như vậy mới chịu cứu cả nhà tiểu nhân thoát khỏi hiểm cảnh. Cổ Tam Dũng ngu muội, vì một lòng muốn cứu cả nhà mà đã y lệnh hành sự. Túc Vương từng nói, hắn muốn cho Thi Vấn chịu nỗi đau mất nhi tử, hơn nữa còn muốn ngài tự tay chém con trai mình, rồi tiếp theo dùng máu của trên dưới nha môn Quy Nghĩa huyện, tế cho con trai hắn.”

“Cổ Tam Dũng, ngươi có biết ô miệt ( nói xấu ) hoàng thân quốc thích chính là tử tội? Những lời này ngươi nói, có phải là sự thật?” Thi Vấn mặt tối sầm, phẫn nộ đập đường mộc.

“Hồi đại nhân, tất cả những gì tiểu nhân nói đều là sự thực.”

Cổ Tam Dũng quỳ phục xuống đất, bình tĩnh nói :”Tiểu nhân vì muốn bảo vệ người nhà, đã liên tiếp giết mười chín người. Tiểu nhân tự biết mình tội lớn tày trời, cam nguyện đền tội. Túc Vương tâm địa ác độc, tiểu nhân nợ ơn hai vị bộ khoái Quy Nghĩa huyện là Trần Thất cùng Thi Tiểu Hắc, nên cùng hai vị ấy về đây, là chính để vạch trần điều này, cũng là để hoàn trả ân tình. Thỉnh đại nhân minh xét, trả lại sự trong sạch cho Thi Tiểu Hắc.”

“Đông Phương Chiên!” Thi Vấn song nhãn hắc bạch phân minh, sắc bén như ưng, lạnh lùng như băng, nhìn thẳng Túc Vương :”Tới lúc này, ngươi còn có gì để nói!”

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.