Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thâp chương (1)

Phiên bản Dịch · 2005 chữ

Khi Tiểu Thất tỉnh lại, miệng thấy có chút khô, đưa tay sờ lên cổ họng, bên cạnh liền đưa tới một chén nước.

“Cảm tạ…” Tiểu Thất một hơi uống cạn chén nước, vừa mới quay đầu, định đem cái chén trả lại cho người kia thì, nãi nãi cá hảo đại hùng, người ngồi kia cư nhiên là Lan Khánh, sắc mặt thâm trầm giết người không dao.

Mà hắn, đã rất lâu không có nhìn thấy bộ dạng này của Lan Khánh.

“Sư, sư huynh…Làm sao vậy?” Tiểu Thất dè dặt hỏi.

“Còn dám hỏi ta làm sao vậy !” Lan Khánh ngay tức khắc vươn tay ra chộp lấy cổ Tiểu Thất, làm như muốn bóp chết hắn ngay lập tức, lay mạnh :”Ngươi tên hỗn đản này, tại sao hắn chạy ngươi cũng chạy theo? Nếu không phải trước đây ta cho ngươi ăn mật huyết của kim hoàn xà vương, nếu đối phương không hạ mê dược thay độc dược, nếu ta không nhanh tay đỡ được ngươi, con gà ngươi chết thế nào cũng không biết!”

Lan Khánh bừng bừng giận dữ :” Nếu để ngươi chết trong tay người khác, chẳng bằng Tiểu Hắc đại nhân ta hôm nay giải quyết ngươi ngay tại đây!”

Tiểu Thất bị lắc đến chóng cả mặt, lại thêm tay Lan Khánh bóp chặt đến không thể thở nổi, hắn vội vàng mở miệng nói :

“…A…Ách…Sư huynh ta biết sai rồi, ngươi đừng sinh khí a….Ách, ách a… Sẽ chết… Ta nghĩ người kia cùng án tử của ngươi có liên quan… Vội vàng đuổi theo bắt người là lỗi sao… Ngươi, ngươi tạm tha cho sư đệ ta lần này có được không… Lần sau ta sẽ cẩn thận… ”

“Thực sự sẽ cẩn thận không tùy tiện chết?” Lan Khánh hỏi, thanh âm thập phần hung ngoan.

” Khụ khụ… Ách… Vâng, vâng!” Tiểu Thất vội vàng nói :”Sẽ không tùy tiện chết!”

Lan Khánh thuyết :”Vậy ngươi phát thệ đi!”

Tiểu Thất lập tức giơ tay phải hướng lên trời nói :” Ta Trần Tiểu Kê phát thệ, sư huynh không nói Tiểu Kê chết, Tiểu Kê vô luận thế nào cũng không dám chết!”

“Nếu như làm trái thì sao?”

“Nếu ta làm trái…Ta…Vậy cha ta sẽ không được chết tử tế!” Tiểu Thất nói xong chăm chú quan sát Lan Khánh.

Đôi phượng nhãn của Lan Khánh nhìn Tiểu Thất hồi lâu, nghĩ thầm cha của Tiểu Kê, so ra với Thi Vấn không sai biệt lắm, lại thấy Tiểu Thất thành tâm thành ý, lúc này mới thu tay lại, hừ một tiếng rồi nói:

“Ta tin ngươi một lần!” Nhưng ngay lập tức lại bồi thêm :”Chỉ một lần, không có lần thứ hai!”

“Vâng vâng vâng!” Tiểu Thất vuốt vuốt cổ, thở dốc.

“Hanh!” Lan Khánh hừ ra đằng mũi.

Tiểu Thất vội vã cười cười, hỏi :” Người kia có bắt được không?”

“Chạy rồi !” Lan Khánh thuyết :”Ta bận xem ngươi trúng độc gì, tự dưng lại ngất xỉu, rồi lại hai tay ôm ngươi về, làm gì có thời giờ đi bắt người chứ! Đều tại ngươi cả!”

“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của sư đệ!” Tiểu Thất thành thật cúi đầu nhận lỗi.

Tiếp đó, Lan Khánh lại nói :” Ta đã biết trước Cổ Tam Dũng kia cổ quái, hắn lúc này lại còn dám làm hại ngươi! Đáng giận! Cứ chờ xem Tiểu Hắc đại nhân ta lúc bắt được hắn thì trừng trị thế nào!” Lan Khánh mị mắt suy nghĩ, nói :”Tiểu Hắc đại nhân tuyệt đối dụng một trăm lẻ tám loại độc lên hắn, đòi đủ những thứ hắn nợ!”

“Cổ Tam Dũng?” Tiểu Thất mở lớn măt, sửng sốt :” Sao lại liên quan đến Cổ Tam Dũng?”

“Hắn không phải hung thủ của trạm dịch huyết án sao!” Lan Khánh quay sang nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt hiện lên ý :”Ngươi thế nào mà lại ngu ngốc như vậy?”

“A?” Tiểu Thất vẫn không hiểu.

Lan Khánh thở dài một hơi, lắc đầu, thầm nghĩ, con gà của hắn thực sự rất ngu ngốc a !

Lan Khánh nói :”Ta vẫn nghĩ người kia rất kỳ quái, không lúc nào dám nhìn thẳng người khác. Giống mấy tên tiểu tặc ta vẫn bắt, mắt lúc nào cũng dán lên đất, không dám nhìn ta!”

“Gì nữa?” Tiểu Thất hỏi.

Lan Khánh suy nghĩ một chút, rồi nói :” Vị đạo trên người hắn cũng rất kỳ quái, ta đã nghĩ rất lâu, rồi mới nhớ ra đó là vị đạo của khư độc thảo, Người dụng độc trường kỳ đụng chạm kịch độc, luôn cần khư độc thảo để giải độc, nếu không chính mình cũng sẽ bị độc chết.”

Tiểu Thất ngẩn người :”Ta thấy người kia rất thành thật đấy chứ… Có khi nào sư huynh ngươi nhầm rồi không?”

“Ngươi dám hoài nghi Tiểu Hắc đại nhân ta!” Lan Khánh ánh mắt bốc hỏa.

Tiểu Thất lập tức nói :”Không dám không dám!”

Lan Khánh thuyết :” Trong lúc ngươi ngủ ta có đến lục bộ tra qua, nguyên lai căn bản không có địa phương tên Tuyền Thủy thôn, nhưng lại có một nơi tên Tuyền Châu. Cổ gia Tuyền Châu thiện dùng độc có tiếng trên giang hồ, cả “Thiên ky khiên” cùng “Thập nhật tán” đều là độc dược của Cổ gia Tuyền Châu.”

“Di?” Tiểu Thất sợ hãi kêu lên.

Hắn “Di” không phải do hôm nay sư huynh đầu óc thanh tỉnh, lại còn biết cân nhắc xử án, mà là từ khi người này mất trí nhớ, xa nhất cũng chỉ đi Thanh Châu mà thôi, vậy làm sao biết được chuyện nơi khác, lại còn biết “Thiên ky khiên” cùng “Thập nhật tán” là độc dược của Cổ gia Tuyền Châu?

Không phải là… Không phải là… Dược của Tiểu Xuân đã phát huy hiệu quả… Đầu óc sư huynh đã khôi phục như cũ… Bắt đầu nhớ lại sự tình trước kia đấy chứ?

Tiểu Thất nhãn thần chợt lóe, trong lòng có chút lo sợ.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất không đáp lại, trong lòng có chút buồn bực nhưng vẫn tiếp tục nói :

“Cho nên ta mới nói ta bị giá họa, hung thủ chính là dùng “Thiên ky khiên”, mới nãy phát hiện ra nữ thi kia cùng ta vóc dáng không sai biệt lắm, chỉ có eo mảnh hơn một chút, ngực thì nhiều hơn hai khối thịt mà thôi, vả lại nàng còn trúng “Thập nhật tán”, “Thập nhật tán” cùng “Thiên ky khiên” đều xuất phát từ Tuyền Châu Cổ gia.”

Tiểu Thất rất nhanh phục hồi tinh thần, chăm chú nghe Lan Khánh nói.

Hắn nghiêm mặt, nói :”Kỳ thực trước đây ta cũng đã hoài nghi, làm sao tin tức trong nha môn nhanh vậy lại lộ ra ngoài. Rõ ràng trong lúc thẩm vấn thì trong thư phòng chỉ toàn người trong nhà. Lúc này ngẫm lại, trước nha môn tuyển người, Cổ Tam Dũng là do Trần Báo An Quốc nhặt được giữa đường, đúng là có khả năng bọn họ nhặt trúng gián điệp, nhưng lại không hay biết.”

Lan Khánh gật đầu, phi thường đồng ý với Tiểu Thất.

Lan Khánh bất quá chỉ nói ý đầu, Tiểu Thất vòng vo mấy cái, liền đem tất cả sự kiện xâu chuỗi lại với nhau, nói tiếp:

“Cổ Tam Dũng trà trộn vào nha môn, đầu tiên thấy ngươi cãi cọ một trận với Thi đại nhân rồi bỏ đi, liền đi theo ngươi, thấy ngươi ra tay với Giang Duyệt Thư, lại biết cha hai ngươi từng có hiềm khích, cho nên tới lúc ngươi xuống hồ trảo ngư, lấy trộm bội kiếm với bình an phù. Ngươi thỉnh thoảng vẫn hay hồ đồ, đồ đạc vứt bừa bãi… Ách…”

Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất ngay lập tức liền đổi giọng :” Không, là ta nói mấy thứ đồ đó tự dưng chạy mất, nhưng sư huynh ngươi lại không biết…”

Tiểu Thất lại nói tiếp :” Buổi tối hôm sau, hắn trước tiên hạ độc ở trạm dịch, tìm một người có vóc dáng tương tự ngươi, cho mặc quan phục, rồi lại cố tình cho tên tôi tớ của nha môn nhìn thấy bóng lưng, tiếp đó lại lưu lại bội kiếm cùng bình an phù, đem tất cả giá họa lên đầu ngươi.”

Lan Khánh gật đầu. “Cuối cùng thì dùng độc hạ sát người kia, sau đó nàng liền biến thành nữ thi mà chúng ta tìm thấy.”

“Ai…” Tiểu Thất nói :” Nhưng Cổ Tam Dũng kia là sao, hắn bị ngươi giết toàn gia hay sao mà tự dưng giết nhiều người như vậy rồi giá họa lên đầu ngươi?”

“Ta đâu phải Cổ Tam Dũng, làm sao mà ta biết được !” Lan Khánh nhàn nhạt nói.

Tiểu Thất cũng thấy không xong. Hắn nói :” Lúc này điều quan trọng nhất, là đi tìm Cổ Tam Dũng về, đưa tới trước mặt Thi đại nhân chứng minh ngươi trong sạch, rồi thỉnh Thi đại nhân tái thẩm án, đem tất cả tra ra một cách minh bạch.” Bằng không sự tình để càng lâu, sẽ lại càng phức tạp.

“Thế nhưng bởi vì có người ngủ thật lâu, nên Cổ Tam Dũng đã cao chạy xa bay mất rồi.” Lan Khánh hừ một tiếng. “Hiện nay làm sao tìm được đây, ngươi tìm đi, tìm cho ta xem!”

Tiểu Thất đưa mắt nhìn Lan Khánh, đột nhiên mặt giãn ra, lộ ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt, nói :

“Không phải còn có bảo bối của sư huynh ngài hay sao? Bảo bối của ngài từ thi thể cho tới nương người ta đều tìm ra được, không phải sao? Cầu sưu huynh cho ái trư, thần trư, thiên hạ vô địch Triệu Tiểu Trư ra tay, kiểu gì chẳng tìm được…”

“Hanh hanh!” Lan Khánh hừ ra đằng mũi.

Tiểu Thất mơ hồ nghĩ Lan Khánh có dấu hiệu khôi phục lại bình thường, nhưng lại không xác định được người kia có khôi phục hoàn toàn hay không.

Bởi ngay cả Thần y Triệu Tiểu Xuân còn không dám chắc chắn, thì Bách Lý Thất hắn làm sao mà biết được.

Chỉ là suy nghĩ một chút, Tiểu Thất thắc mắc không hiểu Lan Khánh dù khôi phục trí nhớ thì có hay không nhớ hắn, nếu nhớ tới hắn thì sẽ đối xử với hắn thế nào, cũng không phải sẽ trở mặt luôn chứ.

Bởi vì Bách Lý Thất hắn quá là may mắn, trong cuộc đời này lại được Lan đại giáo chủ ưu ái, chỉ cần như thế, hắn đã nghĩ là quá đủ rồi.

Việc này không nên chậm trễ, án tử của Lan Khánh không nên để lâu thêm nữa.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh đi tới phòng chung của nha dịch, đem chăn đệm của Cổ Tam Dũng đã dùng qua chưa đem đi giặt cho thần trư của Lan Khánh ngửi.

Tiểu sơn trư giương cao cái mũi, “Hầu hầu” hai tiếng.

Lan Khánh hỏi: “Xong? Xong thì đi thôi!”

Tiểu Thất lại thêm một lần kinh ngạc không thôi. Một người một trư, vậy mà cũng nói chuyện được với nhau sao? Trong lúc Tiểu Thất còn đang ngơ ngẩn, Tiểu Trư đã chạy quanh hai vòng, rồi hướng cửa trước chạy ra ngoài.

Lan Khánh dắt Tiểu Trư, trên mặt có chút đắc ý, lúc này, tiểu hắc điểu cũng theo bọn họ bay từ trong viện ra, đậu trên vai Lan Khánh.

Lan Khánh lấy chút kiền quả uy điểu, rồi mang cả Hắc Hắc cùng đi.

Tiểu Trư chạy thẳng theo hướng bắc, dù sao cũng phải vừa chạy vừa ngửi, nên chạy cũng không được nhanh.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.