Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ cửu chương (2)

Phiên bản Dịch · 2270 chữ

Tiểu Thất vừa đi tới thư phòng ở hậu đường của Thi Vấn, thì Đinh Kim Trần Báo Lý Trung cũng vừa mới đến, sau đó đột nhiên thấy một trận gió nhẹ, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn, cái người vừa đáp “Hảo” ban nãy giờ cư nhiên lại ngồi trên xà nhà, ung dung ăn hạt thông đường.

Tiểu Thất chẳng biết phải làm sao.

Thi Vấn cùng Nam Hương rất nhanh liền tới, Thi Vấn ngồi ở vị trí chủ vị, nói :”Có tra được đầu mối nào không?”

Đinh Kim Trần Báo đều lắc đầu, Lý Trung lại nói :”Tin tức về Tiểu đầu nhi thì không có, nhưng vừa rồi mới có người tới báo án, ngoài thành hai dặm có một nữ thi, Tiểu đầu nhi không ở đây, không biết phải gọi ai khám nghiệm tử thi đây.”

“Hôm qua không phải nói đi mời lão ngỗ tác trước về tiếp nhận công việc của Tiểu Hắc hay sao?” Thi Vấn hỏi.

Nam Hương thuyết :”Lão ngỗ tác niên kỷ đã quá lớn, lại vừa nhiễm lạnh, con của hắn thực sự lo lắng không muốn hắn quay về nha môn.” Tiểu Thất suy nghĩ một chút, rồi nói :”Để ta đi! Người chết thế nào, thi thể làm sao, ta đi theo sư huynh đã nhìn mấy lần, nói chung cũng có thể biết.”

“Vậy phiền tiên sinh.” Nam Hương chắp tay hướng Tiểu Thất.

“Không dám.” Tiểu Thất vội vã trả lễ. Trong nha môn ngoại trừ Lan Khánh ra, người hắn sợ nhất chính là vị sư gia này.

Sáu người đàm luận hồi lâu về vụ án của Lan Khánh, nhưng tình huống rất phức tạp, có đầy đủ nhân chứng vật chứng, thực sự khó mà lật lại.

Thi Vấn nói một lúc, thở dài, đưa tay day day trán, mệt mỏi nói:

“Bản quan vừa mới nhận được công văn, tri phủ đã biết được thông tin về cả nhà Ngự Sử đại nhân tại Quy Nghĩa huyện gặp chuyện không may, đã thượng tấu lên triều đình, đồng thời cũng sắp tới Quy Nghĩa huyện. Tri phủ là cấp trên trực tiếp của bản quan, nếu hắn tới, án kiện này toàn bộ đều phải giao cho hắn xử lý, bản quan chỉ có thể ở một bên làm phụ tá, đến lúc đó, Tiểu Hắc hài tử kia phải làm sao?”

Tiểu Thất nghe được liền cả kinh, len lén đưa mắt nhìn lên. Người nọ ngồi trên xà nhà, hai chân bắt chéo thoải mái ăn hạt thông đường, hoàn toàn mặc kệ việc của chính mình.

Nhưng những người khác thật là lo lắng không ngớt.

Nam Hương trầm ngâm nửa ngày, rồi nói :” Đại nhân có đúng hay không muốn học trò viết vài phong thư, thỉnh vài vị đại nhân trong kinh thành, dù không thể áp chế việc này, nhưng cũng là để bọn họ chú ý một chút, sau này dù làm gì cũng dễ dàng hơn?”

Thi Vấn nhẹ gật đầu. Không có cách nào khác, đành như vậy đi.

Nghe Nam Hương nói, Tiểu Thất đột nhiên nhớ tới Tần Vãn đã từng nói qua về tình thế ở vùng này, trong Phù Hoa Cung tựa hồ cũng có người ở cấp trên của Thi Vấn, hình như là tứ ngũ phẩm gì đấy, nếu như vừa vặn là ngũ phẩm tri phủ, vậy thì dễ rồi.

Tiểu Thất liền nói :”Chuyện Tri phủ này ta sẽ tìm người giúp đỡ, hẳn cũng có thể kéo dài thêm vài ngày.

Tiểu Thất vừa nói, Kim Trung Báo con mắt đều sáng lên.

Đinh Kim nói :”Vậy chúng ta mấy ngày này phải đẩy mạnh tra án, cần phải nhanh chóng rửa sạch oan khuất cho Tiểu đầu nhi!”

Mâý người lại thương thuyết một hồi, rồi Thi Vấn liền nói :”Làm phiền mọi người cố gắng vì Tiểu Hắc.” Nói rồi, mọi người đều rời thư phòng, đi làm việc của mình.

“Tha nãi nãi cá hùng, rốt cuộc là người nào không sợ chết, dám hướng Quy Nghĩa huyện nha môn mà đấu!” Tiểu Thất càng nghĩ càng tức, vừa đi vừa nói :”Không biết nha môn Quy Nghĩa huyện là nơi Tiểu Thất đại gia ta ở sao? Hơn nữa đại gia ta còn là người của Phù Hoa Cung, ai dám động vào Phù Hoa Cung, thật là không muốn sống nữa mà!”

Chửi thêm vài câu, Tiểu Thất hướng phía sau nói:

“Nói Tần Vãn ngăn tên Tri phủ lại, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, trong mười ngày tới ta không muốn nghe cái gì đại quan tới Quy Nghĩa huyện, cũng không muốn Thi đại nhân gặp điều gì phiền phức!”

“Thuộc hạ đã rõ.” Phía sau không có ai, nhưng lại có âm thanh truyền đến, rồi ngay sau đó lại khôi phục im lặng, Tiểu Thất cũng coi như không có chuyện gì, tiếp tục đi ra ngoài.

Đi được vài bước, Lan Khánh liền vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Tiểu Thất, cùng hắn hướng đại môn nha môn mà đi.

“Đi xem thi thể a?” Lan Khánh đã ăn sạch hạt thông đường, ngón tay có chút dính, hắn chìa ra phía Tiểu Thất, Tiểu Thất liền lấy khăn ra, lau tay cho Lan Khánh.

“Ân, ngươi đi cùng ta.” Tiểu Thất nói.

“Tốt!” Lan Khánh đáp nhanh.

Hai người vừa đi tới đại môn, đột nhiên thấy người mới đến nha môn chưa bao lâu – Cổ Tam Dũng – trên lưng một bọc hành lý, vẻ mặt tiếc nuối cùng oa tử và cái tử nói chuyện (oa tử và cái tử ở đây không hiểu có phải tên người không, nhưng là 2 bộ khoái, chính là 2 bạn ngồi trong trù phòng ban nãy, QT đại nhân dịch là nồi & vung =.= )

Cổ Tam Dũng nói :”Thực là không nên, nha môn đang có chuyện như vậy mà ta lại phải đi.”

“Cũng không còn cách nào khác mà.” Oa tử nói :” Người đến Quy Nghĩa huyện vốn để tìm ca ca, hiện nay đã có tung tích của hắn, ngươi hẳn lad muốn đi tìm.”

Cái tử gật đầu.

Tiểu Thất đi tới, hỏi :”Có chuyện gì sao?”

Cổ Tam Dũng quay đầu lại nhìn Tiểu Thất, xấu hổ gãi đầu nói :

“Tiểu Thất ca, ngày hôm qua ta hỏi thăm, biết được ca ca ta đến Trữ Viễn huyện, cho nên ta muốn đi tìm hắn. Nương ta thân thể bất hảo, muốn gặp ca ca ta, con cái thì phải đặt hiếu đạo làm đầu, ta dù thế nào cũng phải tìm ca ca ta về cho nương nhìn mặt một lần.”

“Trữ Viễn huyện đường xá xa xôi, ngươi nên mang theo nhiều bạc một chút.” Oa tử móc từ trong ngực ra một bao bạc vụn, đưa cho Cổ Tam Dũng, nói :”Mấy huynnh đệ trong khoái ban chúng ta góp lại, tuy không được nhiều nhưng là tâm ý của anh em, ngươi hãy cầm lấy.”

Cổ Tam Dũng đầu tiên là sửng sốt, sau lại xua xua tay nói :”Không được không được! Ta ở trong nha môn đã được mấy vị chiếu cố rất nhiều, làm sao có thể lấy bạc của mọi người nữa!”

Tiểu Thất lấy túi bạc từ tay Oa tử, mở ra, cũng lấy một thỏi bạc ném vào.

Tiểu Thất nói :”Nương ngươi không phải bị bệnh sao? Bị bệnh phải tìm đại phu, tìm đại phu chắc chắn cần bạc, túi bạc này ngươi cứ cần, không phải ngại gì cả !”

Tiểu Thất đem túi bạc nhét vào trong ngực Cổ Tam Dũng, cười cười nói :” Nha môn ta là như vậy, lần trước ta mới nói chưa tới thanh lâu lần nào, bọn họ liền góp tiền đưa ta theo! Ngươi tính toán làm gì.”

Cái tử vừa cười vừa nói :”Đúng vậy đúng vậy, chỉ là sau đó chuyện mấy người chúng ta đến kỹ viện bị Tiểu đầu nhi biết, Tiểu đầu nhi liền bắt về phạt đánh bản tử, mông còn sưng đến mấy ngày.”

Nhớ lại chuyện ở thanh lâu, ba người bật cười, Cổ Tam Dũng thần sắc có chút quái dị, cúi đầu, một tay che ngực.

“…” Lan Khánh lẳng lặng nhìn Cổ Tam Dũng, thỉnh thoảng ánh mắt khẽ động, cũng chẳng nói gì.

Tiễn chân Cổ Tam Dũng xong, Tiểu Thất cùng Lan Khánh tiến ra phía ngoài thành.

Quy Nghĩa huyện là nơi hẻo lánh, ra đến ngoài thành liền thập phần hoang vắng, Tiểu Thất với Lan Khánh tìm một hồi, mới thấy nữ thi kia.

Trong bụi cỏ hoang, hai gã bộ khoái đang đứng nói chuyện phiếm, thấy Tiểu Thất cùng Lan Khánh đi tới, liền ngay lập tức nghiêm túc trở lại.

Lan Khánh đi qua nhìn một chút, hai người kia chưa từng thấy qua Lan Khánh, thần tình có chút nghi hoặc, Tiểu Thất liền nói :”Hắn gọi là Tiểu Lan, vừa mới tới, trong nha môn không có ai nên ta gọi hắn đi giúp ta.”

Hai gã bộ khoái gật đầu, vốn định quay qua bắt chuyện cùng Lan Khánh, ngờ đâu Lan Khánh chẳng thèm để bọn họ vào mắt, đứng dậy đi tìm cành cây, chọc chọc thi thể.

“…” Hai gã bộ khoái quay sang nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt khó hiểu.

Tiểu Thất đành phải nói :”Cha hắn trước đây từng làm ngỗ tác, hắn khám nghiệm cũng biết một chút, nên ta mới để hắn đi theo.”

Lan Khánh nhíu nhíu mày, quay đầu lại hướng Tiểu Thất, vốn định nói :” Cha ngươi trước đây mới đi làm ngỗ tác!” nhưng hắn chưa kịp mở lời Tiểu Thất đã nhép miệng nói không ra âm :”Ngươi đừng có nói gì hết!”

Lan Khánh hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn thi thể kia.

Bởi trong nha môn có rất nhiều việc, hai gã bộ khoái thấy Tiểu Thất đến, liền bàn giao lại công việc, trở về nha môn.

Tiểu Thất đi tới bên cạnh Lan Khánh, tay chống hông, nói :”Thế nào, có phát hiện gì không? Chết ra sao?”

Lan Khánh lầm bầm nói :”Ngươi nghĩ không có gì thì tại sao ta lại lấy cành cây?”

Tiểu Thất cả kinh :”Là trúng độc chết sao?”

Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất, chỉ là lật qua lật lại thi thể một hồi rồi nói :” Nhưng độc có chút kì quặc.”

“Là sao?”

Lan Khánh mở miệng người chết, đè lưỡi xuống, nói :” Phía cuối lưỡi có màu đen.”

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, khiếp sợ nói :”Mấy thi thể ở trạm dịch lưỡi cũng có màu đen, trước ngươi nói đó là gì ấy nhỉ? Cái gì khiên?”

“Thiên ky khiên.” Lan Khánh nhàn nhạt nói :”Như nhau, nhưng lại cũng không giống. Độc này bên trong có một vị là mặc liên, mặc liên làm cho người ta hôn mê chí tử, hai loại này chỉ là đều có mặc liên, còn lại thì đều là khác.” Hắn nói tiếp :”Độc này tên là “Thập nhật tán”, trúng độc thì sau mười ngày sẽ mất mạng, “Thập nhật tán” cùng “Thiên ky khiên” theo ta biết thì xuất phát từ cùng một nơi, cho nên dược tính na ná nhau, nhưng lại cũng có chút bất đồng.”

“Là nơi nào?” Tiểu Thất hỏi.

“Tuyền Châu Cổ gia.”

Lan Khánh vừa nói, từ phía rừng cây phát ra một tiếng động nhỏ.

Nhưng, âm thanh nhỏ đó cũng không thoát được tai Tiểu Thất, lập tức hô :”Là ai?”

Rừng cây liền một trận rung động. một bóng đen lao ra, bỏ chạy. Tiểu Thất lập tức đuổi theo, Lan Khánh cũng ném cành cây, chạy theo Tiểu Thất.

Hắc y nhân kia ban ngày còn che mặt, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt đẹp, Tiểu Thất hướng phía sau, hô :”Sư huynh, người này chắc chắn có quan hệ với vụ án, ngàn vạn lần không thể để hắn chạy thoát !”

Ba người thân thủ đều không phải loại xoàng, chạy đuổi thoăn thoắt trong rừng cây. Tiểu Thất nghĩ thầm, người này chắc chắn có quan hệ với án tử của Lan Khánh, trong lúc sốt ruột, xuất nội lực hướng người kia đánh tới.

Người nọ quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Thất quyết tâm bắt bằng được hắn, trong tay liền vung ra một nắm bột phấn, thuận gió tán ra, bay thẳng vào mặt Tiểu Thất.

“Ách a —- ” Tiểu Thất kêu to một tiếng.

“Tiểu Kê!” Lan Khánh cả kinh, chạy tới đỡ được Tiểu Thất, sau đó cả người vững vàng giữ lấy hắn.

“Sư…sư huynh…mau đuổi theo…” Tiểu Thất nói mấy tiếng với Lan Khánh, rồi gục xuống ngất đi.

“…” Lan Khánh lại càng giữ chặt lấy Tiểu Thất, chỉ sau khi xác định bột phấn kia không phải độc dược, chỉ là mê hồn tán, lúc này mới thở ra, cả giận nói :

“Truy cái gì mà truy, đây là phá án, nếu mà chết thì làm sao !”

Lan Khánh giận vô cùng, liền đưa tay véo khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Thất một cái thật mạnh.

“Ách…” Tiểu Thất đang hôn mê rốt cục cũng vì đau mà run lên một chút.

“Ngươi thật hỗn trướng!” Lan Khánh nói.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.