Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thất chương (1)

Phiên bản Dịch · 2354 chữ

Sáng sớm hôm sau, Lan Khánh tỉnh lại, liền nhanh chóng mặc quan phục, quay ra gọi Tiểu Thất, nguyên là muốn đi làm công việc tuần thành thường lệ, nhưng Tiểu Thất đã vừa ngáp vừa nói :”Cha ngươi muốn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày..”

“…” Lan Khánh quay đầu, đưa mắt liếc Tiểu Thất.

Tiểu Thất còn chưa có tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn Lan Khánh, vốn tưởng Lan Khánh sẽ sinh khí, nào ngờ hắn lại cong miệng chạy ra ngoài sân, lúc sau từ bên ngoài liền truyền đến thanh âm như heo bị chọc tiết.

Tiểu Thất sững sờ giây lát, sau đó thì thào nói :” Thật tội nghiệp…”

Lan Khánh chắc hẳn đã đi tìm Triệu Tiểu Trư chọc cho bớt giận. Người này từ trước đến nay đều như vậy.

Bởi vì không phải làm việc, ở trong sân lại rất buồn chán, Lan Khánh liền đem Tiểu Trư cùng Hắc Hắc chạy khắp nha môn chơi, Tiểu Thất ở đằng sau vấn ngáp dài ngáp ngắn, bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đuổi theo một người một trư, lại còn có thêm con chim phía sau.

Hắc Hắc đứng trên vai Lan Khánh, Lan Khánh một thân hắc y, lại thêm một tiểu hắc điểu, nếu không chú ý kĩ thì thật không nhìn ra Hắc Hắc ở đâu.

Còn lại Tiểu Trư, nó nhanh chóng chạy tới trong viện của Nam Hương, hiếu kì chỗ này nghe nghe, chỗ kia ngửi ngửi, sau đó lại tiến lại gần phía mái hiên, chỗ có một gốc Thất Tinh Lan, cắn một cái, nhai nhai, nuốt luôn vào bụng, rồi lại giơ mũi lên “Hầu hầu” hai tiếng.

“Tê ———-” Tiểu Thất hít sâu một hơi, lập tức kéo Lan Khánh cùng với Tiểu Trư đi ra ngoài.

“Đi nhanh như vậy làm gì?” Lan Khánh không hiểu được hành động của Tiểu Thất, mở miệng hỏi.

“Thất Tinh Lan kia đã bị Tiểu Trư của ngươi ăn, chả lẽ còn ở lại đây chờ Nam tiên sinh phát hiện hay sao?” Tiểu Thất nói :”Nam tiên sinh rất yêu hoa, tựa như ta yêu Tiểu Hồng vậy, ngươi để hắn biết trư của ngươi ăn hoa của hắn, hắn còn không tức chết!”

“…” Lan Khánh nhíu mày, giọng nói mang theo ý uy hiếp :”Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem? Ngươi yêu ai cơ?”

“Ách, a, ai,…” Tiểu Thất một bên kéo Lan Khánh đi, một bên nói :”Ta yêu….cái kia…” Tiểu Thất tưởng có thể lấp liếm được bằng cách nói hắn chính là yêu Thi Tiểu Hắc, nhưng lời kia đến miệng rồi liền không thể nói ra, sau đó cả mặt không kìm được mà đỏ hồng lên.

Không thể nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, hắn một câu lấp liếm nịnh hót cũng không thể nói xong.

Lan Khánh lầm bầm hai tiếng, cuối cùng quay sang nở nụ cười :” Quên đi, Tiểu Hắc đại nhân không tính toán với ngươi !”

“Ai…Cái kia…Ai ai…” Tiểu Thất lúc này cả mặt đã đỏ ửng cả lên.

Bởi vì Thi Vấn đã có lệnh, trong khi sự việc chưa được điều tra rõ ràng, Lan Khánh không được ra khỏi nha môn, nên hắn chỉ có thể ở hậu viện chơi.

Tuy rằng không thể ra ngoài, nhưng Lan Khánh mang theo ái trư, ái kê cùng ái điểu đi loanh quanh, coi như cũng tạm hài lòng.

Sắc trời dần tối xuống, bọn họ đi tới trù phòng đem cơm nước vào giữa hoa viên ăn, ăn xong Tiểu Thất đã ngủ gà ngủ gật, Lan Khánh liền đứng lên, vốn định mang Tiểu Thất về tiểu viện, nhưng ngờ đâu, trong đêm đen một tiếng thét chói tai vang lên, làm Tiểu Thất đang mơ mơ màng màng cũng nhảy dựng lên, quát :

“Chuyện gì, chuyện gì, là ai trong nha môn hét lớn như vậy! Muốn hù chết người sao?”

Sau khi bình tĩnh nhìn lại, Lan Khánh mị mị mắt. Một tên tôi tớ đang ngồi bệt dưới, chỉ liên tục kêu thảm thiết, Tiểu Thất thấy vậy cũng không hiểu gì cả.

Tiểu Thất di tới trước tên tôi tớ kia, hô to một tiếng :”Đừng có kêu nữa! Rốt cuộc có chuyện gì?”

Tên tôi tớ kia vội vã ôm chân Tiểu Thất, sợ hãi kêu lên :”Ta muốn gặp đại nhân, ta muốn gặp Thi đại nhân!”

“Muốn gặp Thi đại nhân thì đi gặp Thi đại nhân, kêu to như vậy, đại gia ta còn tưởng xảy ra thảm án nào chứ!” Tiểu Thất nói.

“Là thảm án, chính là thảm án!” Tên tôi tớ vẻ mặt kinh hãi nhìn cách đó không xa, Lan Khánh một thân hắc y theo gió tung bay, điên loạn kêu lên :”Là hắn, chính là hắn! Trạm dịch mười tám nhân mạng đều do hắn giết, hắn chính là hung thủ!”

“A?” Lan Khánh nghiêng đầu nhìn tên tôi tớ.

“Gì?” Tiểu Thất há to miệng, mắt mở to hết cỡ.

“Hung thủ giết người a ——-” Tên tôi tớ gắng sức kêu to.

Tiểu Thất vô cùng kinh ngạc, vốn muốn đưa tay bịt miệng Tân Lực, nhưng Lan Khánh đã nhàn nhạt nói :”Hắn muốn gặp cha, vậy đưa hắn đi gặp cha!”

Mọi người tụ tập trong thư phòng ở hậu đường, Thi Vấn vốn ở bên trong cùng Nam Hương, lại có thêm Kim Trung Báo Quốc cùng thương nghị về huyết án của Lan Khánh, nhưng khi Tiểu Thất mang Tân Lực lúc này vẫn đang ôm cứng lấy chân hắn vào, Thi Vấn cả mặt liền chuyển màu đen.

Tân Lực chỉ vào Lan Khánh, láp bắp nói :” Hung, hung thủ, hung thủ!”

Thi Vấn nhíu mày :”Tân Lực, ngươi nói rõ ràng xem nào! Ngày đó không phải ngươi nối chỉ thấy dáng dấp hung thủ chứ không nhìn rõ mặt hắn sao, vậy sao hôm nay lại nói Tiểu Hắc là hung thủ?”

“Hồi, hồi đại nhân…” Tân Lực run run nói :

“Ngày đó buổi tối sắc trời tuy ám, nhưng ánh trăng rất sáng, gió lại thổi mạnh…Mới vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy công tử trong hoa viên, dáng dấp giống y như khi từ trong bụi cây nhìn ra…Khi gió thổi, quan phục hắc sắc bị thổi tung, thân hình kia…thân hình kia cùng với công tử…là hoàn toàn đồng nhất, không sai được đâu a —-”

Thi Vấn ngẩng đầu, ánh mắt mang đầy hàn quang nhìn về phía Lan Khánh.

Thi Vấn đập mạnh tay xuống bàn, cả giận nói :”Bội kiếm, bình an phù, hiện giờ lại có cả nhân chứng thấy ngươi hành hung! Tiểu Hắc, ngươi nói đi, người có phải do ngươi giết không?”

Lan Khánh nhìn thẳng vào Thi Vấn , ánh mắt kiên định :” Ta đã nói không phải ta làm, ngươi tại sao hỏi nhiều như vậy! Tiểu Hắc đại nhân dám làm dám chịu, nếu như ta giết người, tuyệt đối sẽ không chối cãi!”

Lan Khánh tuy nói vậy, nhưng Tiểu Thất biết, người kia vốn làm mà không nhận.

Nhưng sự tình này liên quan đến mười tám mạng người, mặc dù Lan Khánh tính tình như vậy, nhưng lúc này Tiểu Thất cũng không tin Lan Khánh lại làm việc đó.

“Chuyện tới như vậy mà còn không thừa nhận, cha dạy ngươi thế này sao?” Thi Vấn nhìn chằm chằm Lan Khánh, nói :”Thiên hạ đại đạo, dĩ công lý vi khu, dĩ chính nghĩa vi tiên ( theo đuổi công lý, lấy chính nghĩa làm đầu ) , bất luận ai cũng không được vi phạm, nếu có, liền phải định tội, chịu hình phạt, từ thiên tử cho tới bách tính, đều đối xử như nhau, tuyệt không làm việc vô pháp vô thiên! Tiểu Hắc, cha hỏi lại ngươi một lần, huyết án mười tám mạng người kia, ngươi có nhận hay không?”

“Không nhận!” Tiểu Hắc đại nhân dứt khoát đáp.

“Nghiệt tử a —-” Thi Vấn một chưởng đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ nói :”Kim Trung Báo Quốc, đem Thi Tiểu Hắc xuống dưới, tống vào trong đại lao, trước khi vụ án tìm được manh mối, không cho phép phóng xuất hắn nửa bước!”

Thi Vấn làm việc cho tới giờ vẫn luôn theo lẽ công bằng, lúc này nhân chứng vật chứng đầy đủ, đương nhiên phải tống Lan Khánh vào trong đại lao, đây chính là luật lệ đương triều.

Tiểu Thất vội vàng nói :”Đại nhân, dáng dấp, dáng dấp, chỉ là dáng dấp thôi a! Tân Lực chỉ nhìn thấy dáng dấp tên hung thủ thôi! Ngài ngàn vạn lần đừng vì một lúc kích động mà đem sư huynh tống giam a!”

Tiểu Thất đã từng ở trong đại lao Quy Nghĩa huyện, cũng đã biết đó không phải nơi tốt đẹp gì.

Nam Hương thấp giọng nói :”…Đại nhân, việc này phải bàn bạc cho kỹ đã, ngài trước mắt không nên nóng giận.”

Thi Vấn hít sâu mấy hơi, cường áp tức giận nói :” Tân Lực là nhân chứng!”

Kim Trung Báo Quốc lúc này cũng vội vã lên tiếng.

“Đại nhân minh xét, tiểu đầu nhi bản tính thiện lương, chắc chắn không có làm ra những chuyện như vậy đâu!”

“Chắc chắn có hiểu lầm!”

“Nói không chừng là Tân Lực hoa mắt nhìn lầm đó thôi!”

“Chỉ là dáng dấp, dáng dấp thôi!”

Mọi người trong phòng đều cầu đến rát cả miệng, Tiểu Thất còn bồi thêm : Nếu không hãy mang Tân Lực đến trạm dịch, diễn lại cảnh tối hôm đó một lần, rồi hãy phán xét.

Thi Vấn nghe theo, liền không bắt giam Lan Khánh, đem Lan Khánh trở lại tại tiểu viện chờ xử lý sau.

Tiểu Thất nghe xong liền nhanh nhanh chóng chóng đưa Lan Khánh trở về tiểu viện. Thái độ của Thi Vấn với Lan Khánh vẫn còn rất xấu, tuyệt không thể để hai bọn họ giáp mặt thêm nữa. Cho nên khi vừa về trong viện tử, Tiểu Thất đã phải giở tất cả mọi kĩ năng thủ đoạn dỗ Lan Khánh đi ngủ, rồi tiếp đến phân phó mấy thị vệ ở lại coi chừng Lan Khánh, có động tĩnh gì lập tức phải thông báo ngay. Sắp xếp xong xuôi, lúc này mới mang theo Tân Lực cùng đến trạm dịch.

Kim Trung Báo Quốc đều bận bù đầu, Tiểu Thất không muốn làm phiền họ.

Vừa ra đến cửa, ngẩng đầu lên thấy ngay Cổ Tam Dũng đang quay về nha môn, hắn thấy Cổ Tam Dũng vẻ mặt chất phác thiện lương, lại đang không bận gì, liền kéo hắn theo, ba người cùng đi ra.

Tới trạm dịch, thi thể tuy đã được dọn sạch, nhưng máu của mười tám người đó không phải một sớm một chiều có thể tẩy sạch. Trải qua mấy ngày phơi nắng, khắp nơi vẫn nồng đậm lên mùi máu tươi, Cổ Tam Dũng vừa tiến vào đông sương phòng, thấy vũng máu đã khô trên mặt đất, trong không khí lại toàn huyết vị, liền không chịu nổi mà xông ra ngoài, cúi đầu nôn mửa.

Tiểu Thất nói :” Niên khinh nhân ( người trẻ tuổi ), thật là, ngươi trông cường tráng khỏe mạnh thế này, sao lại cứ nôn liên tục như vậy? Bộ khoái Quy Nghĩa huyện không thể yếu ớt như vậy được đâu, ngươi còn phải rèn luyện nhiều!”

Cổ Tam Dũng cười gượng :” Ta từ nhỏ chỉ cần nhìn thấy máu là sẽ bị nôn, thực xin lỗi.”

Tiểu Thất vỗ vỗ vai hắn, nói :” Sao rồi, còn nôn nữa không? Nếu không chịu được thì ngươi về nha môn đi, kêu người khác tới đây.”

“Không sao, ta chịu được.” Cổ Tam Dũng yếu ớt nói.

Tiểu Thất thở dài, nhưng cũng không muốn dừng lại, nên tiếp tục đem Cổ Tam Dũng sắc mặt còn đang tái nhợt vào bên trong.

Hắn cùng Tân Lực đi lại lộ tuyến của hắn tối hôm đó một lần, rồi bảo Cổ Tam Dũng đứng ở vị trí của hắc y nhân.

Tiểu Thất làm theo Tân Lực đi một vòng, rồi chui vào trong bụi cây, nhìn qua khe lá.

Đêm nay cùng đêm mười lăm hôm đó có điểm tương đồng, đều có gió thổi mạnh. Cổ Tam Dũng mặc quan phục nha môn, thân hình khôi ngô cường tráng.

Nhìn đi nhìn lại vài lần, đến khi thấy rõ, Tiểu Thất mới ngồi xổm xuống, gãi cằm, suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với Tân Lực đang ngồi chồm hỗm bên cạnh :” Ngươi nói thấy y phục của Tiểu đầu nhi bị gió thổi bay đúng không? Dáng dấp tương tự như Cổ Tam Dũng như vậy hả?”

Tân Lực sợ hãi nõ :” Cũng không giống, ngày đó y phục người kia phiêu phiêu, bị gió thổi qua thì liền bay tung lên, ngày hôm nay y phục kia có vẻ không giống, gió có thổi qua cũng không bay được như vậy.”

“Chết…” Tiểu Thất nhắm mắt, vỗ vỗ trán.

Lan Khánh lần này quả thực có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy hết oan ức.

Y phục trên người Lan Khánh là do Nam Hương đặt riêng cho hắn, vừa mỏng vừa nhẹ, nhưng lại ấm áp vô cùng, không giống như quan phục triều đình phát xuông, vừa thô cứng, lại không đủ ấm cho mùa đông.

Thảo nào Tân Lực lại nhận ra đó là Lan Khánh.

Nhưng, nếu như việc này không phải Lan Khánh làm, thì đối phương có thể là ai, cư nhiên hạ độc thủ diệt mười tám nhân mạng, lại còn chuẩn bị hiện trường, tất cả chỉ để giá họa cho Lan Khánh.

“Nãi nãi cá hùng…” Tiểu Thất nghĩ đau cả đầu.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.