Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ lục chương (2)

Phiên bản Dịch · 2194 chữ

Lan Khánh ngủ thẳng hai ngày nên Tiểu Thất cũng nhàn nhã vô cùng. Hắn hết đi tưới hoa trong tiểu viện, lại đi làm cỏ, uy uy trư, đậu đậu điểu.

Tiểu điểu con Tiểu Hồng với Hắc Hắc giờ đã sắp được hai tháng, vẫn còn nhỏ xíu, điểu mao bông xù, mỗi khi đói thì sẽ kêu chiêm chiếp loạn lên, vô cùng đáng yêu.

Tiểu Thất luôn đem tiểu điểu nhi thả ở trên người, cứ một con, một con mà cho ăn, lâu sau thì bọn chúng liền nhận chủ. Tiểu Thất được nghỉ ngơi hai ngày, tiểu điểu cùng đại điểu cứ thế mà nhảy qua nhảy lại trên người hắn.

Hắn đi mao xí cũng đi theo, đi ngủ cũng làm ổ ngay bên cạnh.

Lan Khánh sau hai ngày ngủ say, khi tỉnh dậy liền thấy cảnh tượng thế này.

Lục tiểu điểu cùng lưỡng đại điểu trên người Tiểu Thất vô tư nhảy lên nhảy xuống, còn nhân vật chính thì vẫn đang ngồi trên ghế lê hoa cạnh giường, ngủ say sưa.

Trước đây, Lan Khánh thấy người này rất ồn ào, nhưng không hiểu sao gần đây càng nhìn lại càng thấy thuận mắt, tìm thế nào cũng không ra một điểm làm người ta chán ghét.

Lan Khánh nghiêng đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của Tiểu Thất, sau đó đưa tay tóm lên một túm hắc đầu hồng thân – chính là một tiểu điểu nhi, nhìn một chút, đang định bỏ vào miệng, nhưng lại đột nhiên nhớ lại Tiểu Thất đã từng nói tiểu oa điểu này chính là cháu hắn, nếu dám ăn, Tiểu Thất sẽ liều mạng.

Rốt cục, Lan Khánh khẽ hừ một tiếng, rồi đem cả tám con điểu lớn nhỏ kia bắt lại, ném ra ngoài sân.

Lan Khánh vừa mới bắt điểu ném ra ngoài xong, Tiểu Thất liền tỉnh dậy.

Lan Khánh chỉ chừa lại ái điểu Hắc Hắc của mình cho đậu trên vai, khi hắn cùng Hắc Hắc vừa quay vào, Tiểu Thất cũng dụi dụi mắt, từ trên ghế đứng lên.

“Sư huynh.”

Lan Khánh nhìn hắn một chút, đột nhiên nở nụ cười. “Ngươi ngày hôm qua vì sao lại hôn ta?”

Tiểu Thất thoáng sửng sốt, Lan Khánh nói không sai, chỉ là đấy không phải ngày hôm qua, mà là hai ngày trước, vì vậy, Tiểu Thất cứ ấp úng mãi không nói được câu nào.

Lúc này lão bà của Hắc Hắc – chính là Tiểu Hồng – từ ngoài cửa sổ bay vào, líu lo mấy tiếng, đậu ngay trên vai Tiểu Thất, tuy vậy nhưng ánh nhìn vẫn hướng về tướng công đang trên vai Lan Khánh. Lan Khánh một tay cầm Hắc Hắc ném ra, Tiểu Hồng ngay lập tức liền bay theo, cùng Hắc Hắc bay một vòng, sau đó nhất tề đậu xuống tiểu trà kỷ mà tình thương mến thương.

Lan Khánh lại quay lại nhìn Tiểu Thất, hắn hôm nay ngủ dậy tâm tình đặc biệt hảo, cũng đã quên hết vì sao hôm trước mình lại nhủ thiếp đi.

Lan Khánh nói :”Ngươi có đúng hay không đã thay đổi chủ ý, bất đồng với cha, muốn cùng ta ở một chỗ rồi?”

Tiểu Thất buồn bực nói :”Ta lúc nào nói ta đồng với Thi đại nhân?”

“Còn nói không phải!” Lan Khánh hừ một tiếng, nói :” Cha muốn ngươi không ở cùng một chỗ với ta, ngươi liền sẽ không ở, ta ngày ấy đã nói, nếu ngươi không cùng ta hảo mà muốn cùng cha ta hảo, ta liền không thích ngươi nữa! Hơn nữa, ” Lan Khánh tiếp nói, có phần không bằng lòng :”Hơn nữa, ngày đó khi ta chạy đi rồi, ngươi cũng không đuổi theo, làm ta phải chờ rất lâu!”

“Oan uổng a đại nhân, ” Tiểu Thất đưa ra vẻ mặt đầy oan khuất :”Ta lúc đó còn chưa nói xong ngươi đã co chân bỏ đi rồi, làm ta phải chạy đôn chạy đáo trong thành tìm ngươi, ai mà biết ngươi chạy lên Thương Sơn trảo ngư chứ! Hơn nữa ta đã cho ngươi xem rồi mà, ta chạy đi tìm ngươi tới nỗi hai chân đều phồng rộp lên!”

Mắt Lan Khánh phút chốc liền sáng lên :”Vậy là ngươi nói sẽ không ly khai ta nữa?”

“A…Ân…” Tiểu Thất gãi gãi đầu, cười cười.

Lan Khánh lại nói :”Sở dĩ ngươi hôm qua hôn ta, là vì ngươi thích ta đúng không! ” Cặp mắt kia lóe ra tia sáng, song nhãn trông như hai vì tinh tú, chân mày cũng giãn ra, khiến khuôn mặt thêm vạn phần rạng rỡ, càng khiến người ta không dứt ra được.

“…” Tiểu Thất há miệng, hai má dần đỏ ửng lên. Hắn rất ít khi thấy vẻ mặt Lan Khánh như vậy , cứ y như mang theo xuân phong cùng tiếu ý, lại thêm thần tình nhu nhuyễn, càng làm người ta mất hồn.

Nhìn một chút nữa, mặt Tiểu Thất đều đỏ bừng lên.

“Cái này phải nói thế nào a…Ta cũng không biết nữa!” Tiểu Thất lại gãi đầu.

“Cái kia…Cái kia…” Tiểu Thất đột nhiên nói :” Thi đại nhân gọi ta, ta đi trước, sư huynh ngươi cứ chậm rãi nghỉ ngơi, ngủ tiếp chút nữa đi a!”

Tiểu Thất vội vội vàng vàng tránh sang một bên, định chạy đi, nhưng Lan Khánh làm sao có thể để hắn làm vây.

Tiểu Thất lúc đi qua bên người Lan Khánh, đột nhiên cả người bị ôm lấy, cả người đều bị kéo vào lòng Lan Khánh.

Mặt đối mặt, chóp mũi gần như chạm vào nhau, Lan Khánh trên mặt vẫn đang cười cười, nhưng Tiểu Thất sớm cả mặt cả cổ đều đỏ như trái cà chua.

“Ngươi thế nào mà không thể nói, thế nào mà lại không biết?” Lan Khánh nhẹ giọng hỏi.

Âm thanh dịu dàng trầm thấp thổi thẳng vào tai Tiểu Thất, làm hắn nổi một trận da gà, hai người dựa sát vào nhau như vậy, Lan Khánh cả người tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, làm mỗi lần Tiểu Thất hít vào, mùi hương kia lại tràn ngập trong lòng ngực, làm tim hắn như muốn nhảy cả ra ngoài.

“Sư, sư huynh…”

“Tiểu Thất…” Lan Khánh chỉ có những lúc thế này, mới có thể như vậy gọi đúng tên Tiểu Thất :” Ngươi thích ta đúng hay không?” Tiếng nói ôn nhu mang theo chút vị đạo cổ hoặc nhân tâm ( mị dân =)) )

Tiểu Thất hoảng hốt, đôi môi cứ khép khép mở mở, không nói ra lời, chỉ có thể nhìn Lan Khánh nói ra ái ngữ.

“Ngươi thích ta đúng hay không?” Lan Khánh hỏi lại.

“Ta…Ta không biết…” Tiểu Thất tuy rằng cho tới bây giờ vô pháp chống cự Lan Khánh, hơn nữa hôn cũng đã hôn qua, cái không nên làm cũng đã làm rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút nghi hoặc.

Thủa nhỏ lưu lạc tại ngoại, làm một tên tiểu khất cái, đã cảm thụ được lãnh noãn ( ấm lạnh ) của thế gian, tiếp theo lại bị cha cầm tù trong thâm cung, thiếu chút nữa đã bỏ mạng, rồi lại được sư phụ cứu ra, mang đến Thần Tiên Cốc, sau đó lại một lần nữa ly khai, lưu lạc trong giang hồ, lấy bốn bể làm nhà.

Hắn đã thấy qua nhiều lắm nào ái tình sâu sắc, yêu không thể kiềm chế, cũng đã thấy qua không biết bao nhiêu hận thù thống khổ, nhưng có lẽ bởi vì thấy quá nhiều, nên tự dưng đối với cảm tình, ái tình, hắn luôn luôn nghi hoặc.

Đó là loại tình cảm gì, mà lại khiến cho người ta trong lòng không yên, ngày nhớ đêm mong, còn có thể nguyện ý đồng sinh đồng tử?

Thứ tình cảm như vậy, hắn cho rằng chính mình sẽ không bao giờ có.

Hắn Bách Lý Thất cái gì cũng chưa từng, cái gì cũng không muốn, cho tới giờ vẫn lẻ loi một mình, và hắn cho rằng đến khi chết vẫn vậy.

Nhưng hôm nay đã có người hỏi hắn một điều như vậy.

Yêu? Không yêu?

Thích? Không thích?

Đối với hắn mà nói, hắn chưa bao giờ nghĩ sự tình này sẽ phát sinh với mình.

Nhất là khi hắn còn đang đối mặt với người bị chính cha hắn làm tổn thương, lại còn là tổn thương sâu sắc.

“Ta thực sự không biết…” Tiểu Thất thần tình có chút mê võng, vẻ mặt này Lan Khánh chưa từng thấy qua, có chút hoang mang, lại có chút yếu đuối.

“Vì sao lại không biết, sự tình rõ ràng đơn giản như vậy cơ mà?” Lan Khánh nói.

Hắn vuốt mặt Tiểu Thất, đây chính là khuôn mặt thật của hắn không hề qua dịch dung. Tiếp theo lại đưa bàn tay lướt qua cằm, trượt xuống cổ, rồi dừng lại trước ngực Tiểu Thất, nói:

“Hỏi chính lòng của ngươi đó!”

“Ngươi nghe kỹ đi!” Lan Khánh nói :”Tim của ngươi đập nhanh như vậy, thình thịch, thình thịch, thình thịch, không phải là đang nói thích, thích, ngươi thích ta sao?”

Tiểu Thất mặt càng lúc càng đỏ, tim cũng kích động đến mức muốn từ lồng ngực nhảy thẳng ra ngoài.

Lan đại giáo chủ cho tới bây giờ vẫn luôn yêu mị hoặc nhân, nhưng hôm nay cũng mang một vẻ thuần khiết thuần túy, một điểm câu nhân, một điểm quyến rũ, lại còn có phần hoàn toàn thực tâm.

Tiểu Thất từ khi sinh ra tới giờ hai mươi mấy năm, chưa bao giờ thấy xúc động như lúc này.

Một câu “Thích, thích, thích a —-” tựa hồ liền thốt ra, như thừa nhận nỗi lòng, lại không hề hối hận.

Môi Lan Khánh nhẹ nhàng tiến lạ gần, Tiểu Thất lui một chút, Lan Khánh lần thứ hai tiến tới, thoáng cái liền đem môi Tiểu Thất chế trụ, làm hắn có trốn cũng không thoát.

Thứ tình cảm này thật lạ. Nó nhẹ nhàng giống như ôn thủy, chảy róc rách qua tâm hồn khô cằn của Tiểu Thất, từ từ thấm ướt làm dịu trái tim trước nay vốn lãnh đạm của hắn.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi giao triền, trong lúc Tiểu Thất vẫn còn mờ mịt, Lan Khánh đã đưa tay từ trên ngực Tiểu Thất trượt xuống chế trụ bên eo, sau đó nhanh chóng xả khai đai lưng hắn, khiến Tiểu Thất càng thêm hoảng sợ.

“Sư, sư huynh…”

Đai lưng bị tháo bỏ, nên quần của Tiểu Thất cũng bị kéo xuống rất dễ dàng. Lan Khánh nở nụ cười tà mị, đáy mắt lộ ra xuân quang, túy nhân tiếu ý ( làm say lòng người ).

Tiểu Thất còn muốn giãy dụa, nhưng nằm trong tay Lan Khánh, cũng tựa như Tôn Ngộ Không nẳm trong bàn tay phật tổ Như Lai, có cố gắng thế nào cũng không thể chạy thoát.

Lan Khánh đem Tiểu Thất đến bên giường, nằm đè lên trên, bàn tay cũng nhanh chóng thâm nhập bên trong tiết khố Tiểu Thất mà loạn động.

Tiểu Thất giờ này đã không còn tỉnh táo, với hành động của Lan Khánh cũng không kháng cự. Bàn tay Lan Khánh khéo léo dùng chút lực, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát phân thân kia, rồi đôi lúc lại vuốt mạnh một cái, nhượng Tiểu Thất không chịu nổi mà thở dốc.

Thanh âm của Tiểu Thất bật ra lúc này có chút ẩn nhẫn, lại hơi khàn khàn, cứ thế rót vào tai Lan Khánh, không khác nào một thứ chất kích thích, khiến Lan Khánh thần hồn điên đảo, không bao giờ muốn buông người này ra nữa.

“Tiểu Thất…cũng vuốt ve ta…” Lan Khánh tại bên tai Tiểu Thất, thấp giọng nói, rồi nhanh chóng cầm lấy tay Tiểu Thất đặt lên dục vọng không nhịn được mà đang bừng bừng phấn chấn của mình.

Tay Tiểu Thất có chút run rẩy, nhưng vẫn cầm lấy phân thân nóng rực của Lan Khánh.

Lan Khánh bên tai Tiểu Thất thoải mái rên lên một tiếng, Tiểu Thất liền một trận giật mình, tiết ra vài điểm trọc dịch.

Lan Khánh cúi đầu cười, cắn nhẹ vành tai Tiểu Thất, tay vẫn không ngừng xoa nắn, thẳng đên khi Tiểu Thất không còn chịu nổi kích thích, run run rên lên “Ân” một tiếng, rồi tiết ra trên tay Lan Khánh.

Lan Khánh tiếp đó nhanh chóng áp sát cả người vào Tiểu Thất, nắm bàn tay Tiểu Thất gắt gao bao lấy phân thân của mình, không chút che giấu dục vọng trong mắt, rồi sau đó tại Tiểu Thất vẻ mặt đỏ bừng, mắt vẫn đang nhắm lại, liền phát tiết ra, một luồng nhiệt lưu nóng bỏng nhanh chóng tràn phía trên bụng Tiểu Thất.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.