Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra nước ngoài học có được hay không? 1

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

"Nơi xa ven hồ truyền đến tiếng mạt chược, hai lão liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.

""Cách nhìn của Phạm Nhàn rất chính xác, lão Nhị không có cơ hội gì, nhưng đám người trong triều lại không nhận ra điều này."" Tĩnh Vương phất tay một cái nói: ""Đứa con trai của ta không giống ta, vốn không cam lòng học cách an phận như ta, ta có chút lo lắng.""

Phạm Kiến nhìn hắn một cái, nói: ""Hoằng Thành cùng Nhị Điện hạ quả thật quá mức thân cận.""

Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, không nói tiếp đề tài này: ""Ta thấy lão Nhị đọc sách đến u mê rồi, kệ mẹ hắn , mẹ của Uyển nhi là một mụ điên, lại cùng nàng gây chuyện, sao có thể không có chuyện gì? Con ta cũng là kẻ ngu xuẩn... Kệ mẹ hắn !""

Phạm Kiến khẽ mỉm cười nói: ""Mẹ của lão Nhị ngươi không thể đụng vào, Thục quý phi chính là nữ nhân của Bệ Hạ. Về phần mẹ của Thế tử... ngươi làm gì cũng danh chánh ngôn thuận, chuyện này ta không ngăn ngươi.""

Tĩnh Vương cười lên ha hả, mắng: ""Mẹ của Hoằng Thành đã chết bao nhiêu năm rồi, nhưng ta nghĩ nàng đang ở dưới đất chờ ta... Ngươi lão tiểu tử này, rốt cục chịu thẳng thắn rồi, năm đó ngày ngày nằm trong kỹ viện, ta còn khinh thường cái dáng vẻ bây giờ của ngươi cơ.""

Hắn vỗ nhè nhẹ ghế dựa, quay đầu nhìn cảnh sắc quen thuộc bốn phía, ngược lại nói: ""Còn nhớ rõ tòa nhà này không? Năm đó Thành Vương phủ, khi còn bé ba người chúng ta đều lớn lên trong ngôi nhà này, mụ mụ nuôi lớn ca ca, vừa nuôi lớn ta, nhưng chẳng quan tâm quản con trai ruột là ngươi, khi đó trên người của ngươi dơ bẩn thành cái dạng gì .""

Phạm Kiến nhớ lại cuộc sống lúc còn nhỏ, khi đó Thành Vương chính là cha ruột của Bệ Hạ hôm nay, thật ra so với Tĩnh Vương hiện tại còn kém xa, chỉ là một tiểu vương gia không quyền thế, lại không có dã tâm. Nhà mình tuy là một chi nhỏ của Phạm thị đại tộc, nhưng mẫu thân tới Vương phủ để chăm sóc trẻ con, vẫn là chuyện mất thân phận, không biết bị bao nhiêu tộc nhân đàm tiếu.

""Không ai ngờ tình hình sau đó sẽ biến thành như vậy."" Phạm Kiến khẽ cười nói: ""Ta nghĩ, mẫu thân bây giờ ở Đạm Châu cũng có thể rất kiêu ngạo mới phải, một tay nuôi lớn mấy vị.""

""Lúc ba người chúng ta đánh nhau, ta và ngươi luôn cùng nhau đánh ca ca, nhưng luôn không đánh thắng được hắn."" Tĩnh Vương lạnh lùng nói: ""Mặc dù là chuyện hài tử, nhưng hắn hạ thủ rất các, ngươi cũng rất rõ ràng .""

Phạm Kiến không nói tiếp, Tĩnh Vương dám nói huynh trưởng của mình không phải, hắn cũng không dám nói Bệ Hạ điều gì, cười nói: ""Ai bảo khi đó Trần Bình Bình lại giúp đỡ Bệ Hạ, Bệ Hạ lớn hơn ngươi, Trần Bình Bình khí lực mạnh hơn ta, chúng ta tự nhiên đánh không lại bón hắn.""

Tĩnh Vương lắc đầu nói: ""Đúng vậy, cho nên ta vốn không muốn đánh, chỉ cầu bình an là tốt rồi, cũng cầu con cháu bình an. Giống như chuyện tra lão Nhị lần này, trong lòng Phạm Nhàn thật ra cũng rõ ràng, chẳng qua là Bệ Hạ thiếu tiền dùng, lại để cho bọn nhỏ đi đấu tranh kịch liệt, tâm cũng quá độc ác.""

Phạm Kiến thân là Hộ bộ Thượng thư, dĩ nhiên biết được tình huống trong quốc khố hôm nay, cười khổ nói: ""Không trách Bệ Hạ được, thật sự là thiếu tiền quá mức, mọi nơi đều cần tiền bạc, Thái hậu nương nương tại vị, Bệ Hạ cũng không dám ép trưởng công chúa quá mức, nếu Phạm Nhàn nguyện ý làm cây đao này, nghĩ đến hắn cũng có chút nắm chắc, Trần Bình Bình mặc dù tính tình cổ quái, nhưng cũng sẽ không để Phạm Nhàn phải thiệt thòi, chúng ta cũng đừng quản những chuyện này nữa.""

Tĩnh Vương nhìn hắn một cái, một hồi lâu sau mới thở hổn hển nói: ""Ngươi a, vẫn giống như trước đây, tâm tư gì cũng giấu kín, đối với ta cũng không chịu nói thật sự.""

Phạm Kiến cười cười, không nói gì.

Sau khi thọ yến Tĩnh Vương chấm dứt, người Phạm gia phân ra ngồi mấy chiếc xe ngựa trở về trong phủ. Phạm Nhàn dẫn lão bà muội muội đi về phía nhà mình, trong lòng có chút căm tức: ""Hắn lại chạy đi đâu rồi? Các ngươi là chị dâu tỷ tỷ , có thể để ý nhiều một chút hay không?""

Lâm Uyển Nhi lè lưỡi, muốn nàng cùng Phạm Tư Triệt nghiên cứu mạt chược một chút, nàng rất vui lòng , muốn nàng đi trông hài tử ư? Chính nàng vẫn chưa hoàn toàn bỏ cái tính trẻ con nữa là. Bất quá nghe Phạm Nhàn nói , nàng không nhịn được lặng lẽ vuốt ve bụng, nghĩ thầm tại sao lâu như thế rồi, vẫn không có động tĩnh chứ?

Nhược Nhược còn nhỏ hơn Uyển nhi hai tháng, nhưng mặt mày tính tình ngược lại trầm ổn hơn chút ít, quản giáo Phạm Tư Triệt cũng là việc của nàng, chẳng qua là mấy tháng trước trong cung truyền ra tin tức chỉ hôn, trái tim của nàng bắt đầu như con nai con nhảy nhót trước cung tên, khẩn trương quá mức, làm gì còn tâm chí quản chuyện nhà . Nàng lúc này nghe giọng nói huynh trưởng có chút không vui, biết là đang nói mình, không khỏi ủy khuất đáp: ""Vâng.""

Phạm Nhàn cũng cảm giác mình nổi giận vô lý, lấy đâu ra lý lẽ bắt tiểu cô nương mười sáu tuổi ngày ngày phải làm bảo mẫu, vội vàng an ủi: ""Đừng giận, ta cũng chỉ bực mình nói mà thôi.""

Ba người vào phòng, tiểu nha hoàn vội vàng dâng trà, Phạm Nhàn chọn lấy một chén uống, tò mò hỏi: ""Tư Tư cùng Tứ Kỳ đâu?""

Uyển nhi cười nói: ""Các nàng hai người cùng chúng ta đi Vương phủ, dù sao cũng phải để cho các nàng nghỉ ngơi một chút.""

Phạm Nhàn cười nói: ""Rốt cuộc là đại nha hoàn, so với đại tiểu thư bình thường còn tự phụ hơn chút ít.""

Uyển nhi nghe lời này của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến một xuân chuyện, ngây thơ hỏi: ""Tập Nhân kia... Là Tư Tư sao?"" (Tập Nhân là nhân vật trong Hồng Lâu Mộng)

Phạm Nhàn phun một ngụm trà ra ngoài, liên tục khoát tay: ""Trùng hợp trùng hợp thôi.""

Nhược Nhược ở bên nhíu mày nghĩ tới: ""Tư Tư tính tình giống Tình Văn, nhanh nhẹn tinh ranh làm người ta yêu thích.""

Phạm Nhàn trầm mặc không nói, nghĩ thầm may còn không sao chép Hồng Lâu Mộng Hồi 77, Tình Văn không có kết quả tốt . Thật ra về vấn đề Tư Tư cùng Tứ Kỳ, hắn cũng rất khó khăn —— theo lý nói, Tư Tư nên sớm thu vào trong phòng mới đúng, hắn cùng Tư Tư thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng so sánh chủ tớ bình thường thâm hậu hơn chút ít —— chẳng qua là muốn thu Tư Tư, Uyển nhi mang tới đại nha đầu Tứ Kỳ cũng phải thu, đây là chuyện mà Uyển nhi kiên trì!

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Phạm Nhàn không khỏi có chút cảm giác phiền não.

Nhưng... hắn cùng với Tư Tư có lẽ còn có chút tình cảm, cùng Tứ Kỳ... Mẹ ơi, cũng chính là ban đầu lẻn vào biệt viện, giao tình ngày ngày hạ mê hương, làm sao cũng rất khó tưởng tượng cùng nha đầu kia nằm trên cùng một cái giường.

Chẳng qua Tư Tư năm nay tuổi tác đã lớn, nếu không đưa ra quyết định, tương lai chỉ sợ cũng không dễ lập gia đình.

Nhìn Lâm Uyển Nhi vẻ mặt mơ hồ, Phạm Nhàn đau lòng siết chặt gương mặt của nàng, tay cảm giác mềm nhũn vô cùng tốt. Trước không suy nghĩ chuyện này, đối với nàng đánh mắt một cái, Uyển nhi hội ý, biết huynh muội bọn họ hai người có một số việc muốn nói, cho nên đứng dậy rời phòng.

..."

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 283

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.