Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn Phạm Nhàn làm chuyện gì? 1

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

"Thật vất vả lắm mới có một sứ thần tới thăm ta.

Trường Ninh hầu thanh âm run run nói rằng:

-Con à, đừng xem phụ thân là thân huynh đệ của thái hậu, nhưng Phạm Nhàn này, nhất đại thi tiên Phạm Nhàn à, lão phụ trên mặt cũng vinh quang!

Vệ Hoa trong lòng cũng dần dần cảm thấy chua xót, biết nhà mình tuy rằng cẩm y ngọc thực, có chút quyền thế, nhưng trong mắt quân dân Bắc Tề nặng về danh tiếng này, từ trước tới nay là cực kỳ kém. Bản thân mình là Thiếu Khanh Hồng Lư Tự rồi, rốt cuộc cũng ngăn chặn được một ít miệng người đời, nhưng người ta vẫn như cũ cho rằng, đây là thái hậu trong cung ban ân cho người thân.

Hắn thở dài, biết phụ thân năm đó học ở trường của Trang Mặc Hàn, cũng là chuẩn bị làm chuyện to lớn trong thiên hạ, chỉ là bởi vì chuyện của cô mẫu, chỉ có thể làm một hầu gia nhàn tản, ứ đọng quá nhiều năm rồi, cũng chỉ mượn rượu giải sầu mà thôi. Cho nên hắn cũng không nói gì nữa, thế nhưng nghĩ tới những lời Phạm Nhàn nói trước khi đi, hắn vẫn mơ hồ có chút sợ hãi, dò hỏi:

-Phạm Nhàn vừa nói muốn cùng ngài làm chuyện buôn bán gì? Hắn là đề ti giám sát viện nam triều, có thể làm ăn sao được? Có cái gì mà cần ngài phải ra mặt?

Trường Ninh Hầu đáp:

-Ta chỉ là người trung gian, hắn chân chính cần là Trầm đại nhân.

-Trầm thúc thúc?

-Không sai, phụ thân Phạm Nhàn là hộ bộ thượng thư Nam Triều, hắn lại có thân phận phò mã quận chúa, tương lai nắm giữ nội khố của trưởng công chúa nam triều. Theo ý tứ của hắn, là chuẩn bị làm một chút chuyện. Một đường tới bắc, nếu như không có Trầm thúc của ngươi hộ tống, vậy buôn bán cũng không thể nào dài được.

Vệ Hoa nghe thấy lời của phụ thân thì khiếp sợ, há miệng nói to:

-Lẽ nào hắn chuẩn bị …buôn lậu!

-Đây là cái tròng!

Phản ứng đầu tiên của Vệ Hoa là như thế này.

-Hắn không uy hiếp ta bất cứ cái gì.

Trường Ninh Hầu không tán thành lắc đầu nói.

Vệ Hoa gấp lên:

-Ngài không biết, lần này hai quốc gia hiệp nghị, Phạm Nhàn chính là đang sốt ruột, mà ý tứ của bệ hạ chính là, có thể kéo dài thêm vài ngày nữa, kéo dài làm cho sứ đoàn Nam Khánh sốt ruột. Ngài làm như vậy, không phải làm cho việc này không xảy ra được, nếu như thật sự an bài cho hắn cùng Trầm đại nhân gặp mặt, chúng ta cũng không thoát thân được, Phạm Nhàn muốn ta tìm người, ta làm thế nào?

-Bệ hạ nói tha sẽ tha sao?

Trường Ninh hầu liếc mắt nhìn nhi tử mình:

-Ngược lại nếu người kia phải thả ra, như vậy nếu có thể giúp đỡ Phạm Nhàn một tay thì có nhiều chỗ tốt hơn, sợ cái gì chứ? Ngược lại cô mẫu của ngươi vẫn còn ở trong cung.

Vệ Hoa thở dài, không biết nói cái gì. Một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi:

-Người xem Phạm Nhàn nói chính là thật sao? Nhi tử không rõ lắm, hắn vì sao phải mạo hiểm lớn như vậy, tới tận bắc Tề chúng ta buôn hàng lậu.

-Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong! (Người vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà tiêu!)

Trường Ninh hầu cảm giác hơi say tự cho rằng mình nhìn thấu nhân tâm thế gian, chế nhạo nói rằng:

-Nội khố? Quy mô thật to đó, đáng tiếc chung quy cũng không phải của Phạm gia hắn! Cho dù phụ thân hắn là hộ bộ thượng thư của Khánh quốc thì có thể lấy được lợi ích gì của quốc khố, có thể được bao nhiêu? Nếu như Phạm Nhàn có thể lấy hàng hóa trong nội khố đưa tới phương Bắc bán lấy tiền lời, ngươi biết con số này là bao nhiêu không?

Vệ Hoa vốn thông minh cơ trí, hơi chau mày một chút, đánh giá đại khái con số. Vài chục năm gần đây tất cả chi phí của Khánh quốc trên cơ bản đều là do sản nghiệp của Diệp gia chống lưng, đồng thời cũng từ những địa phương khác trên thiên hạ kiếm đẫy bạc. Nếu như Phạm Nhàn có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa này, lợi ích thu hoạch được… thật là đáng sợ.

-Phạm Nhàn…muốn tiền ư?

Vệ Hoa dường như rất khó tin Phạm đại tài tử mà thiên hạ vẫn đồn lại là loại người tham tiền tới như vậy.

Trường Ninh hầu mặt méo xệch, cầm lấy chén rượu, gõ nhẹ một cái, nói rằng:

-Ngươi cho là sao? Phải biết rằng, thi nhân cũng phải ăn đó.

Nói xong, vị tài tử một thời của Bắc Tề, hôm nay là sâu mọt của Bắc Tề nặng nề ngủ phục trên bàn, rượu ngon đầy người, nhưng cũng không phải là mùi vị tốt đẹp gì.

Trên xe ngựa, Vương Khải Niên nhìn Lâm Tĩnh giả bộ ngủ bên cạnh, đối với Phạm Nhàn lộ ra thần sắc không tán thành, dường như là nghĩ đề ti đại nhân, cũng không nên trước mặt đại thần địch quốc lại gan lớn mà nói ra chuyện buôn lậu như vậy.

Phạm Nhàn cười cười, nói rằng:

-Ngươi không tin thật chứ?

Vương Khải Niên là tin thật, Cao Đạt cũng tin. Thử hỏi nếu ai có thể năm toàn bộ nội khố trong tay, nhìn vào cửa hàng bán thủy tinh, vừa chuyển chủ có thể lãi ra được một món tiền kếch sù, thật không động tâm sao? Phạm Nhàn không động tâm, bởi vì đối với trưởng công chúa mà nói, nội khố là triều đình. Mà đối với Phạm Nhàn mà nói, nội khố là Diệp gia, là của mình, chí ít một ngày nào đó sẽ biến nó hoàn toàn thành của mình."

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 297

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.