Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngài muốn phát tài không? 2

Phiên bản Dịch · 953 chữ

"-Phạm đại nhân, ngươi cuối cùng là muốn làm gì?

Vệ Hoa cắn răng, đè thấp thanh âm, quay mặt về cửa sổ xe Phạm Nhàn nói rằng.

Phạm Nhàn uống một ngụm rượu, mùi chua thối làm cho Vệ Hoa phải bịt mũi. Chính hắn lấy tay phẩy phẩy lên không khí, giải thích nói:

-Ta cùng với lệnh tôn là bạn rượu năm rồi, hôm nay tới Thượng Kinh, đương nhiên phải tới bái phỏng một chút rồi.

Vệ Hoa tức giận nói:

-Ngài là sứ thần một nước, nói và làm đều bị người khác chú ý, nếu như muốn thật sự tới thăm hỏi, cũng phải chờ khi quốc sự chấm dứt, do Hồng Lư Tự của ta an bài, được ý chỉ của trong cung thông qua lễ bộ. Ngài đột nhiên tới, nếu như rơi vào trong mắt quần thần, thì cha ta ngày mai làm sao mà trả lời với trong cung được.

Phạm Nhàn buồn cười nói rằng:

-Hầu gia là người một đời hào hiệp, hắn không thèm để ý tới mấy cái này. Thiếu khanh đại nhân phong thái kém xa lệnh tôn à.

Vệ Hoa mạnh mẽ đè nén tực giận trong lòng mình xuống, nén giận nói rằng:

-Gia phụ thích rượu, thế nhân đều biết… Phạm đại nhân, ngài cuối cùng là muốn gì đây?

Phạm Nhàn ánh mắt nguội lạnh vô cùng, lãnh tĩnh nhìn Vệ Hoa, con mắt đạm mạc khiến cho Vệ Hoa cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ nghe hắn trầm giọng nói rằng:

-Ta muốn làm cái gì? Ta nghĩ muốn buôn bán với lệnh tôn một chút.

Vệ Hoa không biết hắn nói có ý gì, nhưng trực giác phát hiện ra chuyện này cực kỳ hung hiểm, đưa tay vươn tới cửa sổ xe ngựa Phạm Nhàn, nhíu mày nói rằng:

-Phạm đại nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng.

-Ta hôm nay tìm được ngươi rồi, ngươi ẩn núp cũng kín a.

Phạm Nhàn cười như không cười nhìn hắn:

-Ta muốn tìm vị phó chiêu an sứ, kết quả hắn không có ở Lễ bộ, ta ngược lại muốn hỏi một chút, ta cuối cùng là muốn đi tìm ai đây?

Vệ Hoa có chút xấu hổ trả lời:

-Tất cả vì công việc, không phải sứ thần quý quốc đang cùng lễ bộ bàn bạc công việc sao?

-Vẽ địa giới đang làm, đổi người cũng đang làm.

Hai mắt Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn nói rằng:

-Nhưng chuyện ta làm, ngươi thân là Hồng Lư Tự thiếu khanh tất hiểu rõ ràng, không nên muốn vòng vo nữa, trong vòng ngày mai, ta phải nhìn thấy người.

Vệ Hoa mạnh mẽ nói rằng:

-Thủ tục rườm ra, vị đại nhân muốn thấy không thể nhất thời mà thấy được?

-Vậy à, ngày mai ta sẽ tiếp tục tới gặp lệnh tôn.

Phạm nhàn cười nói:

-Uống chút rượu, nói chuyện tâm tình, thương lượng chuyện buôn bán, cuộc sống đi sứ như vậy, coi như là khoái hoạt đi.

Vừa nói xong, xe ngựa liền đi lên, dưới hộ vệ của quân đội Bắc Tề, vô cùng khoái hoạt đi tới nơi dừng chân.

Vệ Hoa căm tức ném roi ngựa cho gia đinh, chạy vào trong phủ, một đường hỏi thăm Phạm Nhàn tới đây lúc nào, đã làm ra chuyện gì, đợi khi nghe thấy Ngụy Thống Lĩnh nói như vậy, trong lòng hắn mới chút chút yên tâm, nghĩ tới đám thần tử của bệ hạ rất khó mượn việc này làm ra chuyện gì.

Vào phòng khách, nhìn Trường Ninh hầu vẫn ngồi một chỗ uống rượu, Vệ Ha mạnh mẽ áp chế buồn bực trong lòng, cung kính đi tới thi lễ.

Nhìn nhi tử tiền đồ nhất nhà mình trở về, Trường Ninh hầu mồm miệng mở ra nói:

-Tới tới tới, hôm nay nhà ta có khách tới, cái tên Phạm Nhàn ta thường hay nhắc tới đó, hắc, tiểu tử này, không ngờ mang tới cho ta rượu mạnh mà mấy tên chết tiệt ở đường Tú Thủy cứ giấu như gia bảo.

Vệ Hoa rốt cuộc không nhịn được rồi, thở dài khuyên bảo nói:

-Phụ thân, đối phương dù sao cũng là sứ thần địch quốc, hôm nay trong triều có bao nhiêu người đang nhìn vào hai nhà Trường Ninh, Trường An chúng ta, ngài có thể hay không…

Nói còn chưa hết, Trường Ninh hầu đã cắt lời:

-Thế thì sao? Ta là thân huynh đệ của thái hậu, tiếp khách ở trong nhà mình, lẽ nào cũng không được?

-Đó không phải là khách nhân bình thường đó là sứ thần Khánh quốc!

Thanh âm Vệ Hoa cũng lớn lên

-Nguyên nhân chính là vì nhà của chúng ta không giống với người khác, cho dù là nể mặt cô mẫu, ngài cũng không nên để cho Phạm Nhàn tiến vào nhà.

Chẳng hiểu vì sao, Vệ Hoa hung lên, Trường Ninh hầu lại mềm xuống, ôm chén rượu, trên mặt đau khổ, ngữ điệu mang theo một chút nức nở:

-Cái gì mà nể mặt với không nể mặt, cô cô người khi vào cung, phụ thân người đã không có mặt mũi gì rồi! Ta là người thế nào? Là học sinh của Trang Mặc Hàn! Nhưng trong mắt những người ngoài ta là cái gì? Ngươi ở trong kinh thành nhiều năm như vậy rồi, ngươi xem có đại thần trong triều nào nguyện ý tới xem ta không? Tới bái phỏng ta, chỉ là một vài tên mặt mũi không ra gì, ta xem chỉ phát ghét. "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 270

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.