Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão bản đường Tú Thủy 1

Phiên bản Dịch · 1088 chữ

"Hai nước ngoại giao qua lại, sứ đoàn tại bắc tề thượng kinh hành trình cũng sớm được an bài rồi. Theo lý mà nói, người có thân phận như Phạm Nhàn đi lại ngoài thượng kinh, bên người nhất định sẽ có nhiều nhân viên tương ứng. Phạm Nhàn bản thân cũng rất kiêng kỵ an bài này, tuy rằng quan viên thường trú đã bắt đầu đàm phán, hắn vẫn như cũ sau khi được hoàng thất Bắc Tề cho phép, đi tới lễ bộ.

Hiệp nghị bí mật, dùng Ngôn Băng Vân đổi lấy Tiếu Ân cùng Ti Lý Lý hai người, vốn Khánh quốc bất lợi nhiều hơn, cho nên Phạm Nhàn vội vã muốn tìm người chấp hành của đối phương. Nhưng không nghĩ tới, vị lễ bộ sơ nghĩa lang trên danh nghĩa, Bắc Tề Cẩm Y Vệ phó Chiêu Phủ Sứ chân chính, vậy mà tránh né không gặp.

Xem ra đối phương muốn nhiều hơn vài ngày rồi, Phạm Nhàn giận dữ, ống tay áo phất phất rời khỏi cửa lễ bộ, cũng không thèm để ý tới quan viên của Tề quốc. Tới cửa lễ bộ, Lâm Tĩnh cũng từ Hồng Lư Tự chạy tới, lặng lẽ lắc đầu với Phạm Nhàn.

Bốn người lên xe ngựa lần nữa, Lâm Tinh mới mở miệng nói rằng:

-Vệ Hoa thiếu khanh, từ lúc ra khỏi cung cũng đã mất tích, không biết đi nơi nào.

Phạm Nhàn thở dài:

-Phỏng chừng những nơi khác cũng vậy, người Tề quốc muốn có thêm vài ngày.

-Thêm vài ngày thì có lợi gì?

Vương Khải Niên nhíu mày nói:

-Bọn họ thủy chung vẫn phải giao người ra, ta không tin bọn họ còn có thể kéo dài nữa được.

Phạm Nhàn lắc đầu:

-Chúng ta phải nhanh chóng kéo Ngôn Băng Vân ra.

-Làm thế nào?

-Đi tới nhà Vệ Hoa.

-Phủ Trường Ninh hầu?

Lâm Tĩnh có vẻ khó xử:

-Đối phương là thân huynh đệ của thái hậu, chúng ta những sứ thần ngoại quốc tùy tiện chạy tới đây, là phạm vào chuyện tối kỵ. Không hợp lễ độ, chỉ sợ nháo ra không ít chuyện.

Phạm Nhàn cười cười nói rằng:

-Hay nhất có thể làm cho đám Ngự Sử dưới quyền Bắc Tề hoàng đế, sáng mai một khi vào triều có người tham tấu Trường Ninh hầu thông đồng với nước ngoài, thì càng tốt hơn.

Định kế xong, xe ngựa rời xa nha môn lễ bộ, Ngự Lâm quân tự nhiên là đi theo bên cạnh, xa xa còn có vài mật thám nhìn như người bình thường cũng bám theo. Vương Khải Niên ngồi trong xe ngựa, nhưng thật ra có thể ngửi thấy vị đạo trên những người đó, nhẹ giọng nói với Phạm Nhàn rằng:

-Đề Ti đại nhân, hẳn là người của Cẩm y Vệ đang theo dõi chúng ta.

-Dù sao cũng có Ngự Lâm quân đi cùng, chẳng lẽ còn sợ chúng ta biến mất?

Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:

-Không cần phải để ý tới bọn họ, then chốt nhất chính là, mấy ngày nay không nên vội vã liên lạc với nhân thủ trong viện tại Bắc Tề, để cho đám thám tử này phiêu lưu mạo hiểm nhưng không được gì.

Đám mật thám Bắc Tề theo mệnh lệnh của triều đình theo dõi sứ đoàn cũng có chút kỳ quái. Những sứ thần từ nam tới sau khi rời khỏi lễ bộ, vì sao còn có hứng thú đi dạo phố, hơn nữa chính là đi dạo nơi xa hoa, xa xỉ nhất Thượng Kinh, đường Tú Thủy. Hai bên đường này bán các loại xa xỉ phẩm được chế phẩm bằng thủy tinh, căn bản bách tính bình thường không có khả năng tiêu phí vào đó được.

Một vị mật thám nhíu mày nói rằng:

-Vì sao những tên mọi rợ phương nam này muốn tới đường Tú Thủy dạo chơi?

Thuộc hạ bên người trả lời:

-Khó có được một lần xuất ngoại, đương nhiên là muốn mua thứ tốt trở về nước rồi. Những tên mọi rợ phương nam này rất có tiền, không mua thủy tinh của ta, làm sao trả lời được với người nhà?

-Ngu xuẩn! ~ Vị mật thám lúc trước mắng rằng:

-Thủy tinh trong thiên hạ hiện giờ đều là Nam khánh làm ra, bọn họ đâu cần phải tới thượng kinh của chúng ta để mua.

Người trên đường Tú Thủy này cũng không nhiều, nhưng đi lại trong đó toàn là hạng người phú quý trong nước, những phụ nhân đầu đầy châu báu ngọc ngà, vừa nhìn là biết ngân lượng trong hầu bao không nhiều lắm, nhưng ngân phiếu bên trong đó so với sách còn phải dày hơn nhiều. Cửa hàng bên đường, mỗi gian cách nhau một chút, không xa không gần, vừa đúng.

Những bảng hiệu càng dễ thấy, dựng thẳng ở mặt tiền cửa hàng. Mặt trên bôi nước sơn màu đen, có chữ vàng viết lên, chỉ là những chữ vàng này từ từ phai màu, những ông chủ có tiền nhưng dường như cũng không muốn đổi. Nhìn kỹ lạc khoản (kí tên) bên dưới, mới biết được thì ra những bảng hiệu này cũng rất có niên đại nha, người viết lên đó thường thường đều là nhất đại danh nhân trăm năm, thậm chí là hàng mấy trăm năm trước. Cho nên mặc cho chữ vàng dần dần mòn đi, những thương nhân này luôn muốn tận lực xây dụng ra một loại phong cách thật thà cổ xưa, khí tức trăm năm vẫn như một.

Duy chỉ có bảy gian cửa hàng ở giữa đường Tú Thủy cũng không giống người thường. Bảng hiệu nằm ngang, tuy rằng không phải mới tinh, nhưng so với chung quanh, có vẻ niên đại ít hơn nhiều. Những cửa hàng này có khi là bán chế phẩm thủy tinh, có khi bán xà phòng, nước hoa, vải bông, rượu, ngạc nhiên nhất là có một nhà, không ngờ chuyên môn bán đồ chơi.

Vài chiếc xe ngựa dừng lại đầu phố, có Ngự Lâm quân hộ tống, bực này chắc phải nhất đẳng vương hầu mới so sánh được. Nhưng những thương gia trên đường Tú Thủy vẫn khoe khoang như cũ, không ai thèm ra đón khách, chỉ là chờ bốn người trên xe ngựa đi xuống tự qua mà thôi."

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.