Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dùng võ không luận văn 2

Phiên bản Dịch · 1101 chữ

"Đàm Võ là một người thẳng tính, nghe lời nói ôn nhu ý tứ của hắn, sắc mặt cũng nguôi giận, nhưng tính tình cố chấp, hai tay vẫn giơ giữa không trung.

Phạm Nhàn thở dài lắc đầu, sau đó từ phía sau, có một giọng nói nhẹ nhàng:

-Xin chỉ điểm.

Chậm rãi bước lên nhặt con dao vứt trên mặt đất, đi xuống thềm đá, đến trước mặt vị tướng quân nổi danh dũng mãnh của Bắc Tề này, đĩnh đĩnh vươn tay phải làm một tư thế mời

Đàm Võ nheo hai mắt lại, xem tên thị vệ đi theo người này đã cảm giác được một tia nguy hiểm trong không khí, biết đối phương thực sự là cao thủ, Nam Khánh để cho hắn ra đây luận võ với mình cũng không làm nhục mình. Vì vậy khẽ thở sâu một hơi, song chưởng cũng vung, tiến tới tấn công.

Chưởng ảnh khẽ động, một tiếng kêu đau đớn vang lên, kình lực cuốn theo một mảng bụi, bụi tan đi, chỉ thấy trên ngực phải trúng một chưởng, khóe môi rỉ máu, mà cánh tay phải lạnh lẽo kia cũng đã đặt trên yết hầu Đàm Võ. Nhiều năm qua bàn tay hắn luyện đao đã chai đi, chạm trên da Đàm Võ khiến vị tướng quân Bắc Tề chưa bao giờ biết sợ hãi này cũng thấy lạnh.

Phạm Nhàn chậm rãi lui về, hạ tay phải.

Đàm Võ nhìn vị cao thủ không biết tên này, trong lòng kinh sợ, trong sứ đoàn đối phương vậy mà có thể tùy tiện phái ra một vị có thể khiến cho mình không thể đánh trả một chút! Lúc nãy, trong nháy mắt, hắn chém trúng xương ngực đối phương, không nhìn rõ, không biết cái tay kia làm sao vung tới trước mình. Hắn biết, nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, chính mình cũng đã vỡ cổ họng!

Đàm Võ cũng rõ ràng, nếu là chém giết thật sự,vị này rõ ràng là cao thủ dùng đao, nhất định sẽ không để cho đối phương có cơ hội chạm vào người mình. Hắn quay lại thi lễ thật sâu với vị cao thủ đó, lại thi lễ với Phạm Nhàn, chịu thua rời cửa sử đoàn, đầu cũng không ngoảnh lại.

Bất qua một chiêu lúc đó vẫn kinh tâm động phách.

Xe ngựa chạy tới Lễ bộ, bốn phía xe có Ngự lâm quân canh phòng cẩn thận, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tiếp cận Nam Khánh sử đoàn. Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa lim dim mắt, hỏi Cao Đạt bên cạnh:

-Vì sao lại đánh một chưởng?

Ho khan hai tiếng,Cao Đạt giải thích:

-Đối phương là quân nhân,nên thuộc hạ nguyện ý tiếp một chút. Hơn nữa, thuộc hạ không muốn thi triển tất cả thực lực của mình.

Hắn liếc Phạm Nhàn, cúi đầu:

-Hơn nữa dường như công tử muốn kết giao với người này, nên thuộc hạ nghĩ hắn là một người tốt.

Hổ vệ tuy là lực lượng bảo vệ bí mật của Bệ hạ, nhưng dù sao cũng là do Ti Nam Bá tước Phạm Kiến bồi dưỡng nhiều năm, nên Phạm Nhàn đối đãi với bảy tên hổ vệ cùng mình thượng bắc cũng như đối đãi với Vương Khải Niên và những hạ nhân trong nhà, thân thiết nhưng nghiêm khắc. Hắn lạnh lùng liếc Cao Đạt mắng:

-Ngay cả Đàm Võ kia có mấy cánh tay ta cũng không biết, kết giao cái rắm! Hôm nay cho dù là nhiều kỳ nhân dị sĩ đi nữa, đừng nói là Đàm Võ hắn ngoại trừ là quân nhân dũng mãnh, căn bản không có một chút ngạc nhiên. Nếu hắn là kỳ nhân dị sĩ, lẽ nào ta đều muốn kết giao hết ư? Ta đây không phải vội muốn chết. Ngươi không cho ta ăn cơm? Không cho ta chơi?

Cap Đạt sửng sốt, nghĩ thầm, kết giao cao nhân không phải điều mỗi vị thế gia đệ tử đều thích sao? Lẽ nào mình làm sai? Vấn đề này thế nào lại liên quan đến ăn và chơi?

Phạm Nhàn móc móc trong ngực nửa ngày lôi ra được một viên thuốc ném cho hắn,nói ăn xong đi xuống dưới.

Vương Khải Niên ở bên cạnh thì thầm:

-Lẽ nào là Trần Bì?

Phạm Nhàn tức giận:

-Đây là thuốc trị thương!

Cao Đạt nhận viên thuốc, nhưng vẫn không rõ lắm:

-Không phải nói chỉ là chỉ một chút thôi sao?

Phạm Nhàn cười mắng:

-Cái ngón tay ngươi điểm lên trên người Đàm Võ rồi?

Cao Đạt im re.

-Không biết là ai đưa ra chủ ý để tiểu công tử Trường An hầu đến làm loạn?

Tâm tư Vương Khải Niên vẫn băn khoăn việc lúc nãy

-Theo lý mà nói, hoàng đế Bắc Tề đồng ý thực hiện hiệp nghị lần này, hơn nữa rất thích Đề Ti đại nhân, để cho Ngự Lâm quân tới bảo vệ cho sự an toàn của sử đoàn chúng ta. Điều này đủ để tỏ thái độ với các vương công quý tộc trong kinh hiểu được. Cư nhiên lại có người đến làm loạn, chuyện này cũng lạ.

-Chớ quên, ngay cả hiệp nghị hai nước cũng đã bị tiết lộ ra ngoài.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, bên ngoài có lính canh của Bắc Tề, nên tiếng nói cực thấp:

-Xem ra Bắc Tề còn loạn hơn phía nam chúng ta. Vị hoàng đế trẻ tuổi kia xem chừng quyền lực còn chưa vững.

-Chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta là được.

Hôm nay hắn khá vội vàng, sáng sớm vào cung nói chuyện phiếm với vị Hoàng đế trẻ tuổi kia, cùng đi với Hải Đường, về đến sứ đoàn đã bị chửi. Mới ở Bắc Tề một ngày đúng là bận rộn thật! Ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn, trong bụng chỉ có chén nước trà Hoàng đế Bắc Tề ban cho.

Chẳng ngoan chút nào, vừa nghĩ đến ăn bao tử đã thầm thì kêu gào, Phạm Nhàn cười tự giễu, nghĩ thầm mình thực là vất vả a – Hôm nay vất vả như thế cũng vì Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm, phải bắt được Ngôn Băng Vân trong đại lao sâm nghiêm của Bắc Tề thật nhanh, nếu không mình cứ ở ngoài ăn uống , chỉ sợ ăn cũng không ngon. "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 310

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.