Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêu a diêu 2

Phiên bản Dịch · 1156 chữ

"Phạm Nhàn không đáp ứng ngay lập tức, chỉ cảm thấy hơi khổ não, đường đường là một quốc gia thiên tử, đến tột cùng là muốn mình giúp cái gì? Lẽ nào thực sự là Ti Lý Lý? Nhưng mình ở Bắc Tề lại là người muốn người không người, muốn thế không thế, có thể làm được cái gì?

-Lý Lý là một cô nương tốt, rất đáng thương.

Hai tay Hải Đường vẫn đút trong cái túi to

- Phạm công tử nên giúp đỡ một chút.

Đang nghĩ tới đủ thứ xe ngựa, một chút thất thần, hắn không biết trả lời thế nào, vì vậy hai người lại chìm trong tĩnh lặng thong thả bước đi, trên đầu, ánh mặt trời lọt qua kẽ lá rơi trên vai áo trường sam thanh sắc và vải hoa thô.

Bỗng hắn bước nhanh lên vài bước, cùng đi song song với Hải Đường cô nương. Hải Đường nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Dần dần hắn cũng thả lỏng tâm tình, học tư thế của thôn cô bên cạnh, hơi đánh cằm, ánh mắt hơi lười nhác nhìn quanh, bộ trường sam xanh trên người không có túi tiền nên không thể đút tay vào đó, đành bắt chước các cụ bắt sau lưng, thả lòng từng cm trên cơ thể, đôi chân tùy ý lười nhác nặng nề kéo như muốn rời khỏi thân thể, trên con đường đá lười biếng mà bước đi.

Lần thứ hai Hải Đường nghiêng đầu nhìn hắn, dường như không hiểu vì sao hắn lại muốn bắt chước cái dáng đi đã thành thói quen của mình, ánh mắt có chút phức tạp.

Trên mặt Phạm Nhàn vẫn tươi cười ôn hòa như không thấy ánh mắt của nàng cứ song song lười biếng đi tới. Hải Đường cũng lười xen vào kẻ vô lại này, hơi giật giật cổ có vẻ rất thoải mái, Phạm Nhàn cũng duỗi lưng một cái lười biếng.

Lúc này đã là giữa ngày, ánh mặt trời rừng rực cháy.

Tiếng hai đôi chân kéo lê trên mặt đất dần dần hòa với nhau làm một, không lý do gây cho người ta thấy buồn ngủ. Hai người cứ kéo bước chân lê trong Hoàng cung, nhìn qua thực giống một đôi vợ chồng nhà quê từ ngoài ruộng vội về cho kịp giấc ngủ trưa.

Một giọt mồ hôi xuất hiện trên chóp mũi Hải Đường, trên dung nhan bình thường kia lại có một mị lực đặc biệt.

-Lần trước ngươi cho giải dược, Trần Bì (vỏ quýt) quá dày, ăn thật khó.

Hải Đường cô nương đang say sưa hưởng thụ ánh mặt trời.

Phạm Nhàn cười, biết nàng đã nhìn ra cái trá của mình khi đó, nhẹ giọng nói:

-Ta là Đề Ti Giám Sát Viện, không phải cao nhân cầu thiên đạo. Dùng chút thủ đoạn là chuyện thường, cô nương không nên để ý, đương nhiên nếu cô nương thực sự để ý, cũng có thể hạ dược ta.

Lời này khá là ngả ngớn, Hải Đường cũng không giống mấy cô gái kia đỏ mặt xấu hổ, chỉ nhàn nhạt nói:

-Nếu có cơ hội tất nhiên sẽ dùng.

Phạm Nhàn toát mồ hôi, sau lại nghe nàng nói:

-Ngươi là Đề Ti Giám Sát Viện, là người sống trong bóng tối, vì sao từ Đạm Châu đi Kinh đô Khánh quốc lại cứ tỏa sáng trắng trợn như thế? Hệt như hôm nay ngươi đang đi dưới ánh mặt trời vậy.

-Đêm tối cho ta con mắt đen, nhưng ta cần nó để tìm ánh sáng.

Phạm Nhàn lại mượn một câu nói đặc sắc để đời của cậu bạn, tuy người bạn này đã bị chết thực uất ức, rất vớ vẩn. Quả nhiên, Hải Đường nao nao nghiêng đầu nhìn hắn một lần nữa, chắc hẳn cái nhìn của nàng đối với Phạm Nhàn có chút biến hóa.

Phạm Nhàn cười, nói tiếp:

-Đương nhiên, đêm tối cho ta con mắt đen, ta càng có nhiều cơ hội, chỉ dùng nó để đối lại cái mắt trời trắng của thế gian.

Sau cùng Hải Đường cô nương nở nụ cười, chính là thản nhiên cười giữa trúc, hải đường khắp núi dù sao cũng có vẻ thô tục, nếu nhìn kỹ trúc nơi tường cung, hà tất phải sợ phàm nhân có ý thô tục?

---

Ra khỏi hoàng cung, nói với Vương Khải Niên đã bày ra bộ mặt lo lắng từ lúc nào mấy câu, dưới sự hộ tống của Ngự Lâm quân Bắc Tề, vị chính sử Nam Khánh Phạm Nhàn ngồi xe ngựa về tới biệt viện. Vừa xuống xe đã thấy một đống hỗn loạn mà giật mình.

Đi thêm hai bước về phía cửa chính biệt viện, thấy rõ ràng chuyện xảy ra, hắn cảm thấy khiếp sợ.

Trước cửa có rất nhiều nha dịch và thị vệ Bắc Tề đang ngồi chồm hỗm ở đó, trên mặt đất đầy những thứ trời đất, mỗi người đều kéo theo một cái bao tải to, thỉnh thoảng lấy ra một thứ ném vào trong, xem bộ dáng kéo kéo của họ, có vẻ như những thứ đó khá nặng. Phạm Nhàn cảm thấy hiếu kỳ, hỏi Vương Khải Niên ở cạnh:

-Chuyện gì thế này?

Vương Khải Niên cũng chịu không giải thích được.

Mọi người đi lên phía trước, mới phát hiện ra, thì ra trên một khoảnh sân trống trước cửa biệt viện lại có một đống tiểu đao đủ loại kiểu dáng, có cả khảm lục bảo, có cả kiểu cổ, có cả tân kỳ, đương nhiên nhiều hơn cả là tiểu loan đao người Bắc Tề hay mang theo người.

Phạm Nhàn hít một hơi:

-Nhanh cướp mấy cái bao tải này. Nếu đã ném tới trước cửa nhà chúng ta thì cho dù là thứ đồng nát cũng phải thu về.

Hôm nay trong cung cùng đi cùng chuyện phiếm, lại học dáng đi của thôn cô, tâm tình của hắn cực kỳ thoải mái, nên lời nói lúc này lên tiếng châm biếm, lạ mang vài phần phong cách của Phạm Tư Triệt.

Vương Khải Niên cười khổ:

-Đại nhân đã nhìn thấy tình cảnh trước mắt còn có thể nói đùa như thế.

Phạm Nhàn bất đắc dĩ cười khổ:

-Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mỗi đao ném tới lại ra đỡ?

Từ khi ở kinh đô suýt nữa bị con gái của kinh đô thủ bị Diệp Linh Nhi một đao chém trúng mũi, Phạm Nhàn đã rõ ràng cái luật quyết đầu võ ở thế giới này – đối phương ném đao dưới chân, nếu ứng chiến sẽ nhặt lấy con dao nhỏ.

-Có điều mới có nửa ngày thế nào lại nháo lên đến thế này? "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.