Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

“Mẹ nghĩ con đã nhận ra con vừa hủy hoại tất cả chúng ta chỉvì con bé lăng loàn kia.”

Đã hơn hai giờ kể từ lúc các vị khách bị trục xuất kiên quyếtbởi Sebastian về hết trong sự xôn xao. Những câu hỏi kinh ngạc và những lời cảmthán tế nhị sau sự kiện Julia bỏ đi đã tạm thời bị dập tắt bằng mệnh lệnh lạnhlùng của anh. Nhưng dù đã tự nhốt mình trong văn phòng khi ngôi nhà trở nên vắngvẻ, anh vẫn không được yên thân vì giờ đây mẹ anh lại chất vấn anh ngay ngưỡngcửa sau khi thô bạo mở toang nó. Và anh lạnh nhạt nhìn lại bà.

“Con tin chắc mẹ hiểu nếu con nói rằng con chẳng quan tâm đếnchuyện đó.”

Bá tước phu nhân, vẫn mặc chiếc áo dạ tiệc kim tuyến màu oảihương nhạt, bước vào phòng và đi tới chiếc ghế da trước bàn làm việc củaSebastian. Anh đang nằm ườn ra ghế, đã tháo áo ngoài và cà vạt. Đôi chân đigiày vắt chéo nơi mắt cá và gác lên mép bàn, miệng ngậm một điếu xì gà và tay cầmcốc rượu.

“Nhìn con thật ghê tởm,” bà n

“Con cũng cảm thấy ghê tởm,” giọng anh đều đều. Anh bỏ điếuxì gà ra khỏi miệng để uống một ngụm whiskey Scotch. “Nên con đoán mẹ sẽ để conmột mình.”

Bá tước phu nhân rít lên. “Lạy chúa, Sebastian, con khôngđau khổ vì con bé lẳng lơ đó chứ? Sau cái cách nó đối xử với Carlyle – cách nóphản bội con?”

“Mẹ đã bỏ rất nhiều công sức để làm con chú ý, thưa mẹ. Giờcon bắt đầu tự hỏi, vì sao vậy?”

“Tất nhiên ta cảm thấy con nên biết bản chất của cô ta. Bấtcứ người đàn ông có lý trí nào cũng sẽ thừa nhận là cô ta thiếu đạo đức, nhưngchúng ta đều biết con chưa bao giờ là người hiểu lý lẽ. Ta cứ tưởng con sẽ biếtơn ta vì đã làm con sáng mắt ra.”

“Mẹ biết không, thưa mẹ, con không cảm

thấy thế. Con cũng tin rằng mẹ hành động vì căm ghét – convà Julia.”

“Con không đổ lỗi cho ta đấy chứ!”

Mắt Sebastian lóe lên. “Phải, thưa mẹ, con đổ lỗi ẹ đấy.Con đổ lỗi ẹ rất nhiều việc. Không hẳn vì thất bại tối nay, nhưng chắc chắnlà vì bao nhiêu năm mẹ bỏ bê và lạnh nhạt với con. Giờ con ẹ cơ hội cuối đểtự giải thích. Tại sao?”

Nữ bá tước lưỡng lự, gương mặt vẫn còn nét đẹp hằn lên nhữngnếp nhăn khi bà cau mày nhìn xuống con trai. Nụ cười lạnh giá rất đỗi giống anhlàm nhếch hai khóe miệng bà, và đôi mắt xanh cũng giống hệt.

“Vậy là con muốn biết vì sao ta chưa bao giờ thích con hả,Sebastian? Được thôi, ta sẽ nói. Nếu con không thích những gì được nghe, thìhãy tự trách mình.”

Nụ cười biến mất và gương mặt bà méo mó vì cay đắng. Nhìnbà, Sebastian nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy mẹ mình gần như xấuxí.

“Người cha mà con nghĩ rằng rất tuyệt vời đối với ta lại làmột con quỷ. Edward được hình thành trong vòng hai tuần sau đám cưới, và lúc taphát hiện ra mình cóta chưa bao giờ chân thành tạ ơn trời đất như thế. Ta đãlàm tròn bổn phận. Ta đã cho ông ta một người thừa kế. Ta không bao giờ muốn cóthêm đứa con nào nữa, nhưng ông ta thì muốn. Ông ta cưỡng bức ta hết lần này đếnlần khác để thụ thai, và ta chưa bao giờ có thể nhìn con mà không nhớ tới sựthô bạo trong lúc con được hình thành. Giờ con biết hết chuyện rồi đấy. Con hàilòng chưa?”

Sebastian nhìn mẹ mình, nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lẽo vàbàng hoàng tự hỏi liệu bà có nói thật. Tất nhiên anh không thể nhớ cha đã từngngược đãi mẹ, vì cha anh bệnh suốt từ năm anh lên sáu. Nếu đúng vậy, thì mọichuyện khác hẳn. Có lẽ mẹ anh có lý do để ghét anh. Sebastian nghĩ đến mình vàElizabeth. Như thể anh và cha anh cùng lâm vào một tình huống với những người vợ,nhưng cách họ xử sự hoàn toàn khác nhau. Sebastian tự hỏi nếu Elizabeth còn sống,rốt cuộc anh có cưỡng hiếp cô? Và đứa con thứ hai của anh có phải trải qua thờithơ ấu khổ sở như anh?

“Con xin lỗi, thưa mẹ. Con không hề biết.” Giọng Sebastiannhẹ nhàng, mắt anh xanh ngắt khi nhìn vào đôi mắt sáng rực của mẹ anh.

Bà nhìn anh chằm chằm một lúc, mắt thù địch và môi mím chặt.Rồi bà dường như kiệt sức, và ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc củaanh.

“Con không biết.” Giọng bà khàn khàn khi ném những từ nàyvào anh. Mắt anh long lên và môi run run, “tất nhiên là con không biết. Làm saocon biết được? Con không thể biết mình ra đời như thế nào. Ta luôn nhắc nhởmình rằng con chỉ là một đứa bé, nhưng nó chẳng thay đổi được gì – và đến giờ vẫnvậy. Ngay từ giây phút đầu tiên cảm thấy con cựa quậy trong bụng mình, ta chỉbiết con là đứa trẻ mà ông ra đã cưỡng ép ta. Ta căm ghét ông ta vì điều đó,nhưng ông ta chẳng màng. Vì thế ta ghét con.” Nữ bá tước ngẩng nhìn anh, môimím lại để khỏi run rẩy. Giọng bà chỉ vừa đủ nghe khi bà nói tiếp. “Ta gần nhưkhông thể chịu được việc nhìn thấy con. Đứa con trai của ta. Và ta cũng căm thùông ta vì chuyện đó.”

Sebastian đăm đăm nhìn mẹ mình một lúc lâu. Bao nhiêu nămqua anh đã chịu đựng sự bạc đãi của bà, nhưng dường như bà cũng phải chịu đựng.Anh luôn nghĩ rằng có lẽ mình có tính xấu nào đó mà chỉ mẹ anh mới thấy, và sựxấu xa khiến anh không được yêu thương. Nhưng giờ anh nhận ra mình đã bị sămsoi qua một tấm gương méo mó ngay từ lúc chào đời – và tấm gương đó vừa bị vỡthành triệu mảnh. Anh không phải người mẹ anh căm ghét…

Nhưng đã quá muộn để thay đổi. Anh không còn cần mẹ anh cũngnhư tình yêu của bà nữa. Giờ anh đã là người đàn ông trưởng thành, và cậu bé côđộc, chán nản trong anh lâu nay cuối cùng đã có thể ngủ yên. Chỉ riêng chuyệnđó cũng khiến anh vui mừng rồi. Anh đặt chân xuống sàn, đứng lên, dập tắt điếuthuốc và đặt cốc rượu lên bàn với một tiếng lanh canh.

“Con rất tiếc vì những gì mẹ phải gánh chịu, thưa mẹ.” Anh lẳnglặng nói.

Lần đầu tiên trong đời anh có thể nhìn bà mà không cảm thấycay đắng. Anh chợt nhận ra bà bé nhỏ, ốm yếu – và già nua. Bà thực sự được gì vớitất cả tiền tài vật chất, tước hiệu, địa vị xã hội hiện có? Một người chồng chếttrong sự cay đắng ghẻ lạnh của bà; đứa con trai yêu dấu của bà cũng đã chết. Bàchỉ con lại đứa con khinh miệt bà vì bị bà hắt hủi và xem thường từ lúc mớisinh. Bà chỉ là một bà già bất hạnh, cần anh nhiều hơn anh cần bà, dù bà có chịuthừa nhận hay không.

Và bà là mẹ anh. Bất kể bà làm gì hay là người như thế nào,thì quan hệ máu mủ vẫn buộc chặt anh với bà. Và, anh nhìn thấy tuổi già củamình, cô đơn và lạnh lẽo. Anh run rẩy, nhận thức này khiến anh đủ can đảm vượtqua rào chắn giữa họ và vươn tay ra với bà.

“Có lẽ chúng ta nên ình cơ hội thứ hai, thưa mẹ.”

Đôi mắt giống anh đong đưa đầy nước mắt khi bà nhìn anh. Bàntay bà đưa lên, và trong một thoáng anh nghĩ bà sẽ nắm lấy tay anh. Nhưng thóiquen từ bao năm qua đã thắng thế, và bà rụt tay lại. Bà chớp chớp mắt để gạt nhữnggiọt lệ, rồi ngẩng đầu lên theo cung cách kiêu hãnh thường ngày.

“Ta e rằng đã quá… quá muộn cho chuyện đó rồi,” bà nói.Sebastian thấy bà đã rút vào cái vỏ lạnh lùng của mình ngay cả khi anh nhìn bànài nỉ.

Một tiếng gõ vang lên ngoài cánh cửa khép hờ. Trước tiếngnói cộc cằn của Sebastian “Chuyện gì?” Cánh cửa mở hẳn ra. Sebastian rời mắt khỏigương mặt đã bình tĩnh lại của mẹ anh để nhìn Smathers, vẫn chỉnh chu không chêvào đâu được bất chấp giờ giấc đã muộn và cả tối tất bật. Lão mang vẻ hối lỗivì đã cắt ngang, nhưng Sebastian ra hiệu cho lão nói.

“Có người muốn gặp ngài, thưa đức ngài. Ông ta xưng làBates.”

“Bates!” Là một trong những thám tử của Bow Street màSebastian thuê để điều tra những kẻ sát hại Timothy. Không chắc, nhưngSebastian nghĩ Bates là một trong hai gã to con đã xuống White Friars vài thángtrước với thông tin Julia có dính dáng đến vụ cướp và cái chết của Timothy.Bates cũng xác nhận việc Julia đã săn sóc cho Tymothy trên giường bệnh. Thôngtin đó, cùng với việc Sebastian bắt đầu chú ý đến cô gái, đã khiến anh thêm yêuthích Julia, nhất là từ khi Bates khẳng định rằng vụ giết người không hề đượclên kế hoạch trước mà chỉ xảy ra trong lúc hoảng loạn.

“Anh ta ở đâu?”

“Dưới sảnh, thưa ngài.”

Không nói thêm lời nào Sebastian sải bước ra ngoài để gặp vịkhách. Bates đúng là người đã xuống White Friars báo tin. Anh ta bồn chồn đứngđợi cạnh cái bình sứ Meissen và chiếc ghế thời Louis XIV mà Julia có lần dọa đậpvỡ. Nghĩ tới Julia càng thêm đau đớn, nên anh cô gạt cô ra khỏi đầu. Nhưng anhkhông thể quên cô đã phản bội anh ra sao, hay giờ đây cô chỉ có một mình giữađêm ngoài đường phố London. Sebastian cắn răng. Mặc cho gã này có muốn gì, anhcũng chỉ cho gã vài phút thôi.

“Anh muốn gặp tôi à, Bates?” Giọng anh cộc lốc, ánh mắt lạnhnhạt. Dù gã này có nói gì, anh cũng không muốn nghe. Không phải bây giờ. Nó chẳngthể thay đổi được gì, vì Julia đã rời xa anh rồi.

“Là về cô gái trung lưu mà ngài đã phái tôi đi điều tra,thưa ngài.”

Sebastian đoán “cô gái trung lưu” chắc là tiếng lóng ám chỉphụ nữ của đàn ông. Mắt anh tỏa ra một sự kiêu ngạo lạnh lùng khiến người đànông kia tỏ vẻ e sợ.

“Tôi đã biết mọi điều cần biết về, ờ, ‘cô gái trung lưu’ đórồi, cảm ơn anh.” Mắt Sebastian nheo lại như chợt nghĩ ra gì đó. “Mà này, chẳngphải đã hơi muộn để bàn công việc hay sao?”

Bates gật đầu, gương mặt hơi xệ của anh ta rầu rĩ. “À, thưangài, quả là thế, nhưng tôi vừa thoáng nhìn thấy cô ấy và coi bộ cô ấy đang gặprắc rối. Cho nên tôi tự nhủ là mình nên chạy đến nhà ngài và nói cho ngài biếtcái tôi nhìn thấy. Vì tôi không muốn thấy cô ấy bị hại, thưa ngài.”

“Anh nhìn thấy gì?” Giọng Sebastian khàn đi. Bates lắc đầuchán nản.

“Thằng cha đã thọc dao vào em ngài bắt được cô gái rồi, nếutôi là hắn và đang sợ treo cổ thì tôi muốn chắc chắn rằng cô ta sẽ không chỉ điểmtôi. Đương nhiên, vì cô ấy là một tạo vật nhỏ bé xinh xắn, nên có vẻ hắn sẽ tốnthêm ít thời gian rồi mới thực hiện cái việc kia. Cho nên có vẻ chúng ta vẫncòn đến kịp, thưa ngài.”

Sebastian cảm thấy tim mình đập thình thịch khi nghe tính mạngJulia đang bị đe dọa bởi kẻ đã giết Tymothy vì hắn sợ bị treo cổ nếu cô ra làmchứng. Tên phàm phu ấy có thể giết cô mà chẳng chùn tay – nhưng trước tiên hắnsẽ hưởng thụ cơ thể cô đã.

Sebastian cảm thấy một cơn đau nhói chưa từng có cắt ngangtrái tim mình. Nếu cô chết, anh sẽ chẳng thiết sống nữa. Anh sẽ giết tên cụcsúc kia nếu một sợi tóc trên đầu cô bị tổn hại.

Nhưng tất nhiên, anh mới là người phải chịu hoàn toàn tráchnhiệm. Bởi vì anh đã không tin cô, để cô giải thích về chuyện Carlyle. Và bỗngdưng anh biết chắc rằng có lý do nào đấy. Anh đã bị lòng ghen tuông của mình vàác ý ngấm ngầm của mẹ anh đầu độc. Chỉ đến giờ, khi tính mạng Julia gặp nguy hiểm,anh mới suy nghĩ sáng suốt. Cô yêu anh, đó là sự thật, và anh gần như đã némtình yêu ấy đi. Anh thực sự là một thằng ngốc như cô nói. Nhưng không còn thờigian để nhận tội và ăn năn nữa. Những cái đó có thể để sau. Việc quan trọng làanh phải cứu Julia ngay.

“Smathers, gọi George với Rudy và trang bị cho họ bất cứ vũkhí gì ông tìm được. Và chuẩn bị xe ngựa. Ngay lập tức, rõ chưa?”

"Vâng, thưa ngài!”

Sebastian biến mất trong văn phòng, rồi vài phút sau lại xuấthiện với hai khẩu súng lục giắt ở thắt lưng.

“Con định đi đâu với mấy thứ đó?” Mẹ anh đang đứng trong sảnhnhìn anh chằm chằm, nét mặt không biểu lộ cám xúc nào. Anh nhìn bà mà tâm trí đểở chỗ khác.

“Tất nhiên là con đi cứu Julia rồi. M tránh đường cho con.Đi thôi; Bates.”

Bạn đang đọc Julia Yêu Dấu của Karen Robards
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.