Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 3552 chữ

Hai ngày sau Jewel đứng dưới chân khung giường sắthoen rỉ, vừa cắn môi dưới vừa nhìn cha Simon, người linh mục già lang thang vàotận sâu những khu ổ chuột của Whitechapel để tìm kiếm những linh hồn cần cứu rỗi,tiến hành những nghi thức cuối cùng với chàng thanh niên tóc vàng hoe đang hấphối. Tái nhợt như bức tượng sáp, quầng đen bao quanh cặp mắt trũng sâu, hơi thởkhò khè rít lên qua đôi môi bợt bạt, trông anh ta không còn giống một gã nhàgiàu nữa. Anh ta trông chỉ tầm mười sáu tuổi, và mắt Jewel bỏng rát khi cô nhìnlinh mục thực hiện các nghi lễ.

Cái chết không có gì mới mẻ đối với cô; cô đã từngtrông thất nó, lúc mới lên bảy cô đã ôm thi hài lạnh ngắt và bất động của mẹtrong tay, chết vì kiệt sức và uống quá nhiều rượu; còn hiện tại cô thườngxuyên thấy những kẻ nghiện rượu già nua nằm co ro trong rãnh nước cho đến lúcchết. Nhưng người này – người thanh niên khỏe mạnh đang chết dần mà trách nhiệmmột phần do cô – lại khác. Mặc dù cô tự nhủ rằng cô chẳng quan tâm gì đến anhta, cô nhận ra cho dù thế nào thì trái tim cô vẫn chưa tàn nhẫn được như thế.

Căn hộ họ đang trú ngụ thuộc về Willy Tilden. Cômang người thanh niên tới đây bởi vì nó kín đáo, và vì cô nghĩ Willy có thể dámđương đầu với Jem và giúp cô. Nếu Willy không đồng ý cho cô ẩn nấu thì cô cũngkhông biết mình sẽ phải làm gì. Cô mừng vì lão đã đồng ý, dù cô chẳng chút nghingờ rằng ruốt cuộc Willy sẽ đợi được trả công. Suốt hai ngày qua lão quan sátcô với phần nào thích thú, và chẳng cần thiên tài cũng đoán ra cái gì đang ởtrong đầu lão. Với Willy, nó có vẻ là điều tự nhiên nhất trên đời khi cô phảitrả công cho lão vì đã đẩy lão ra khỏi giường của mình để thế chỗ cô vào. Đó làmột vấn đề cô sẽ phải giải quyết một khi người thanh niên này qua

Ban đầu cô nghĩ mình có thể quay lại kho hàng ngaykhi gã này chết đi. Nhưng trong khoảng thời gian cô kéo anh ta ra khỏi con hẻm,cô đã dần nhận ra là quay về với băng của Jem sau chuyện này có lẽ không phảilà điều khôn ngoan nhất; cô sẽ là nhân chứng của một vụ giết người khi ngườithanh niên chết đi, và Mick sẽ chẳng vui vẻ gì khi biết rằng một ai đó có thểlàm chứng chống lại hắn nếu hắn bị đưa ra trước tòa đại hình Old Bailey. Giờnày chắc Mick đang đứng ngồi không yên, tự hỏi chuyện gì đã xảy đến với cô vàgã nhà giàu. Có lẽ hắn đang ẩn mình, tránh xa đường phố phòng trường hợp nhữngthám tử Bow Street truy tìm hắn nếu Jewel bị cảnh sát bắt và khai ra. Biết rõMick, nên cô không chắc hắn sẽ không nghĩ đến việc giết thêm người nữa – là cô.Và có thể cả Jem. Người ta sẽ chẳng bao giờ biết được con người Jem. Nhưng côbiết cô là mối đe dọa cho sự an toàn của bọn họ, và họ không thích bất kỳ kiểuđe dọa nào. Và nhận thức đó làm cô sợ hãi.

Vậy nên cô đã ở lại căn hộ một buồng của Willy, mắckẹt với người thanh niên hấp hối đã thành công trong việc làm cô suýt khóc lầnđầu tiên trong nhiều năm trời. cha Simon, người có chút ít kinh nghiệm với nhữngvết thương hồi còn là một y tá trẻ ở Waterloo khoảng hai bảy năm trước, nói rằnganh ta sẽ không sống lâu nữa. có thể chưa đầy một ngày nữa người thanh niên sẽchết. Và Jewel bị bỏ lại không tiền bạc, không nhà để về, không bạn bè để tin cậy.Cô sẽ phải biến mất – một khi cô không biết mình sẽ đi về đâu.

Chốn thị thành là nơi hoang vắng và lạnh lung khingười ta không tiền bạc và không bạn bè.

Người thanh niên rên rỉ từng cơn kể từ khi cô lôianh ta ra khỏi cái áo khoác và đôi giày, băng bó cho ta và đặt anh ta vào giường.Đôi mắt anh ta hé mở, và dò dẫm nhìn quanh căn phòng. Hai mắt anh ta sưng phồngdo cú đấm của Mick và có một vết thâm tím ngắt chỗ quai hàm bên phải. Trừ dải băngtạm bợ nhuộm máu cô quấn cho anh ta từ một trong những chiếc áo sơ mi củaWilly, thì anh ta ở trần đến tận eo. Làn da anh ta, ngoại trừ những sợi lông nhạtmàu lác đác, thì trắng và mềm gần như da cô. Rõ ràng anh ta được nâng niu chiềuchuộng từ bé đến giờ.

Lúc này khi Jewel nhìn anh ta, anh ta đang cáu kỉnhđạp tấm chăn mỏng bựa ghét phủ trên người, lẩm bẩm gì đó, rồi lại nhắm mắt. Anhta đã mất hết ý thức kể từ lúc bất tỉnh ngay sau khi bị đâm. Nhưng cha Simonkhông biết rằng hai ngày qua người thanh niên này chốc chốc lại lảm nhảm, nênông cúi xuống anh ta, hỏi, “Gì vậy, con trai?” Anh ta không có phản ứng nào,như Jewel đ đoán trước. Cô lắc đầu, và đi tới cạnh giường, chạm vào tay áo đencủa vị linh mục.

“Anh ta không nghe được Cha đâu, thưa Cha.”

“Ừ,” vị linh mục thở dài, quay lại nhìn cô bằng đôimắt vằn đỏ. Nghiện rượu là một thói xấu của Cha Simon, và những hậu quả của nóhiện ra trên làn da ửng đỏ và cặp mắt đỏ ngầu của ông. Nhưng đôi tay mà ôngdùng để ban phước lại vững vàng, khi nào ông không ba hoa về lửa địa ngục và kiếpđọa đày thì ông có thể tử tế.

“Cậu ta là ai? Cậu ta có gia đình để báo tin không?”

“Con… con không biếc,” Jewel lo lắng trả lời, nhìnxuống bệnh nhân khi anh ta trở mình trên giường. “Như con đã lói với cha, con, ờ,con thấy anh ta như thế lày, nằm trên đường phố. Con… con chỉ không thể bỏ mặcanh ta được. Nhưng anh ta không có ví… à, không phải con muống tìm nó đâu, chẳngqua chỉ nà tìm một thứ gì đó để nhận dạng anh ta.”

Cha Simon khịt mũi. “Bị cướp rồi, không còn nghi ngờgì. Chà, rất có khả năng sẽ có người tìm kiếm cậu ta. Nếu ta đoán không nhầmthì cậu ta thuộc giới quyền quý.” Mắt ông nheo lại trên người Jewel một cách trầmngâm. “Cầu Chúa phù hộ cho con, vì chăm lo cho cậu ta thế này.”

Jewel nhún vai, cẩn thận không nhìn vào mắt vị linhmục. “Con đã lói, con không thể bỏ anh ta lằm nại đó.”

“Hmmm.” Jewel không chắc nó có nghĩa là gì, và cônghĩ tốt hơn là đừng hỏi. Nhưng Cha Simon tiếp tục. “Có tin đồn là con vừa rờibăng Jemmy. Và có tin đồn là ông ta đang kiếm con.”

“Sao ạ?” Giờ thì Jewel ngước nhìn vị linh mục, mắt mởto. Điều cô trông thấy làm cô bớt căng thẳng. Ông có vẻ lo lắng cho cô, và cônhớ ra là hình như ông luôn quý cô. Nhưng cô cũng nhớ rằng, những chuyện đóluôn không giống như vẻ bề ngoài. Cô không chắc công việc của ông là gì, nhưngcô chắc chắn một điều là cô sẽ không đi tới chỗ ủy mị và mếu máo rồi thổ lộ nhữngrắc rối của mình cho ông nghe. Nếu ông biết, ông có thể tới gặp các thám tử củaBow Street – hoặc thậm chí là Jem hay Mick – và giao nộp cô. Và rồi cô sẽ rasao? Nhưng trước khi cô có thể nghĩ ra một câu trả lời hợp lý, người thanh niênlại mở miệng rên rỉ, và linh mục quay lại với anh

“Ông là tên quái nào thế?” anh ta hỏi bằng giọng thìthào vừa đủ nghe rõ, vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào vị linh mục. Đôi mắt xanh nhạtcủa anh ta nom tỉnh táo và minh mẫn mặc dù đầy vẻ đau đớn. Đối tượng được hỏitrả lời một cách nhẹ nhàng rằng ông là linh mục.

“Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đang ở đâu đây?” Có vẻkhông còn chút nghi ngờ nào là người thanh niên cuối cùng đã lấy lại ý thức.Jewel đi vòng qua bên kia giường mắt mở to và tim nện thình thịch vào lồng ngực.Anh ta có nhớ ra cô không? Anh ta có đoán được vai trò của cô trong ta nạn xảyđến với mình không?

Đôi mắt anh ta quay sang cô. Đôi mắt màu hổ phác củaJewel bắt gặp ánh nhìn chằm chằm xanh ngắt, và bị khóa chặt. Hình như anh tađang cố nhớ… Cô điên cuồng cầu cho anh ta lại bị bất tỉnh khi cặp mắt anh tatrượt trên mái tóc đen xõa mượt, gương mặt tái mét của cô, và rồi lướt xuốngthân hình mảnh mai, vẫn trong chiếc váy lụa đỏ cổ sâu. Rồi anh ta lại nhìn vàomắt cô.

“À, đúng rồi,” anh ta nói, vẫn giọng thì thầm khànkhàn. “Tôi nhớ ra cô. Cái người bám dai như đỉa, ờ, quý cô trẻ tôi gặp trên đườngngay trước khi bị tấn công bởi lũ cướp khốn nạn. Cô đã chăm sóc tôi phảikhông?”

Jewel lẳng lặng gật đầu. Dường như anh ta không nghĩcô có liên quan với những kẻ tấn công anh ta – vẫn chưa. Đôi mắt anh ta nặng dần.Trông như thể anh ta sẽ chìm vào hôn mê bất cứ lúc nào.

“Tên con là gì? Con có người thân nào để chúng ta cóthể liên lạc không?” Sự hối thúc trong giọng nói của Cha Simon có vẻ đã khiếnngười thanh niên tỉnh lại lần nữa.

“Tôi tên Stratham. Timothy Stratham.” Anh ta nở ra nụcười yếu ớt, một vẻ cay đắng làm nhếch khóe miệng. “Còn về gia đình, tin tôiđi, họ không muốn nghe bất cứ tin tức gì về tôi.”

“Vô lý, con trai. Tất nhiên là họ muốn biết chuyệngì đã xảy đến với con. Có lẽ ngay lúc này họ đang lo lắng đến gần như quẫntrí.”

Ánh nhìn đờ đẫn đang trở lại trong đôi mắt anh ta.“Cha không biết… gia đình tôi đâu,” anh ta thì thầm. Rồi, “Hãy ở lại với tôi,thưa Cha.” Nói xong anh ta nhắm mắt lại.

Cha Simon ở lại. Chỉ trừ vài lúc ngắn ngủi, cònkhông ông cùng Jewel trông chừng cả đêm. Có lúc Willy ló đầu vào, tỏ vẻ khônghài lòng khi thấy gã thanh niên vẫn còn sống nằm trên giường lão, và lại bỏ đicùng tiếng khụt khịt cáu kỉnh. Cha Simon nhìn sang Jewel sau khi lão đi. Cô ngồico ro trên tấm ván sàn lạnh ngắt. Một cái chăn quấn quanh vai chống lại hơi ẩmvà cái lạnh. Một ngọn lửa nhỏ xíu xèo xèo chập chờn trong lò sưởi. Nhưng nókhông đủ để tạo thêm chút ấm áp hoặc phấn chấn trong khung cảnh khắc nghiệtxung quanh.

“Con đang gặp rắc rối ư, con của ta?” Vị linh mụckhông nói gì trong cả tiếng đồng hồ nên Jewel giật bắn mình trước khi cô hiểu ýông và nhìn ông đăm đăm bằng đôi mắt mở to ngờ vực.

“Cha định lói gì vậy, thưa Cha.”

Ông thở dài. “Thôi nào, Jewel, ta là một người bạn củacon. Con không thể tin ta sao? Ta sẽ giúp con, nếu có thể được.”

Jewel khịt mũi. “Ồ phải, bằng nòng tốt tràng trềtrong trái tim Cha. Ở đây cha được nợi nộc gì, thưa Cha, nếu Cha định giúpcon?”

Cha Simon lắc đầu buồn bã. Trong bóng tối lờ mờ cáiđầu hói của ông sáng lên với ánh lửa. Đôi mắt ông có vẻ đờ đẫn và ướt rượt,nhưng giọng nói thì dịu dàng.

“Hầu hết con người đều muốn thứ gì đó để đền đáp chomột sự tử tế sao, Jewel?”

“Hầu như thế,” cô trả lời với một cái nhún vai.

Cha Simon lại thở dài, nhưng trước khi ông có thểđáp lại thì người thanh niên bắt đầu lẩm bẩm liên tục, trở mình không ngớt trêngiường. Jewel đứng lên với đôi chút khó khăn, những đốt xương của cô đau nhức bởiviệc thức đêm không thoải mái trên sàn nhà lạnh. Cô đi tới bên giường để mangcho bệnh nhân của mình chút nước. Bất cứ cái gì để chấm dứt bài thuyết giáo củavị linh mục, cô nghĩ khi luồn một bàn tay ra sau đầu người thanh niên và đút mộtthìa nước vào giữa đôi môi khô rang của anh ta. Anh ta bị nghẹn, ho khùng khục.Da anh nóng rẫy dưới

Đột nhiên, tay anh ta đưa lên túm lấy tay cô. Jewelnhảy dựng lên, làm rớt vài giọt nước còn sót lại xuống má anh ta, và nhìn xuốngđôi mắt xanh nhạt lại một lần nữa trở nên lờ đờ nhưng có sinh khí. Trong mộtlúc anh ta cứ nhìn như không thể nhận ra cô.

“À, phải, gái điếm,” anh ta lẩm bẩm. Jewel cứng ngưới,thả đầu anh ta xuống cái gối gần như phẳng lì.

“Tôi không phải gái điếm,” cô bực tức nói, nhìn trừngtrừng anh ta. Cha Simon đứng cạnh cô.

“Đúng vậy, cô ấy không phải gái điếm. Cô ấy đã chămsóc con kể từ lúc con bị tấn công, con biết không?”

Quý ông trẻ tuổi Timothy nhăn mặt, một cử chỉ yếu ớttỏ vẻ hối lỗi.

“Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm.” Anh nhúc nhích đầunhư thể định giải thích, nhưng cử động đó hẳn đã gây đau đớn vì anh dừng lại vàrên lên. “Cô hãy… để tôi đền bù vì đã gây phiền hà cho cô.” Đôi mắt anh ta mờđi, rồi lại sáng lên. “Ồ, đúng rồi, tôi đã bị cướp, phải không? Bọn chúng có… lấyhết tất cả không?”

Jewel lẳng lặng gật đầu. Timothy nhăn mặt lại. “Chếttiệt! tôi có hơn bốn trăm bảng trong cái ví ấy! Chỉ sau một phần tư ngày, cô biếtkhông! Tôi đã… vào cầu.” Đầu anh ta lắc lư trên gối với sự giận dữ bất lực.“Xin lỗi lần nữa. Tôi cho rằng tôi… nợ cô. Nhưng cô đừng lo. Ai ai cũng biết làTimothy Stratham luôn luôn, luôn luôn trả hết những món nợ của mình.”

Rồi anh ta lại bắt đầu ho sặc sụa. Trước giờ chưa thấyanh ta ho lần nào, nên Jewel và Cha Simon nhìn nhau lo lắng. Khi đợt ho kếtthúc, anh ta nằm vật ra, trông trắng bệch và co rúm đến nỗi trong một khắc,Jewel nghĩ anh ta đã chết. Nhưng đôi mắt xanh lại mở ra lần nữa, lờ đờ chiếuvào cô trước khi chuyển sang vị linh mục.

“Tôi sắp… chết, phải không Cha?”

Cha Simon cắn môi, và cúi xuống cầm bàn tay trắng trẻonhư tay phụ nữ đang yếu ớt đặt trên tấm chăn cáu bẩ

“Phải, con trai ạ, ta sợ là vậy. Nhưng như mọi điềukhác, nó nằm trong tay Chúa.”

Môi Timothy thực hiện một nỗ lực yếu ớt để mỉm cười.“Gia đình tôi lúc nào cũng bảo là tôi sẽ có kết cục tồi tệ.” Anh ta nhắm mặt lạihồi lâu, và vị linh mục có phần lo là anh ta sẽ chìm vào hôn mê một lần nữa.

“Con không định nói cho chúng ta biết phải liên lạcvới gia đình con ở đâu sao, con trai? Ta chắc chằn rằng dù có bất kỳ mối bấthòa nào giữa các con thì không có nghĩa là họ sẽ để con phải chịu đựng hoàn cảnhkhắc nghiệt như thế này.”

Miệng Timothy lại nhếch lên trong một nụ cười sầunão, nhưng đôi mắt xanh vẫn nhắm nghiền. “Cha không biết gia đình tôi, thưacha,” anh ta lặp lại. “Họ đã cố gắng cắt đứt với tôi từ nhiều năm nay rồi. Ho sẽnhẹ nhõm, nếu không còn gì phiền nhiễu nữa, khi tôi qua đời.”

“Họ nên được báo…”

Timothy lắc lư đầu sốt ruột, rồi lại nhăn mặt vìđau. “Được rồi, Cha à, tôi sẽ cung cấp cho cha thông tin về họ. Nếu Cha làm chotôi một số việc trước.” Anh ta mở mắt và chĩa chúng vào Jewel với một sắc tháimà cô không giải mã nổi.”

‘Bất cứ việc gì trong khả năng của ta, con trai.”

“Có nằm trong khả năng của Cha không nếu làm lễ cướicho tôi với cô gái trẻ này, thưa Cha?”

Jewel chớp mắt, nhìn anh ta chằm chằm như thể nghingờ có khả năng anh ta lại chìm trong cơn mê sảng mà họ không nhận ra. ChaSimon hắng giọng.

“Tại sao con muốn làm thế, Timothy?”

Đôi mắt sáng rực của Timothy ngước lên nhìn vị linhmục. “Khi nào tôi được hai lăm tuổi, trong bốn năm nữa, tôi sẽ được thừa kế tàisản của mẹ tôi. Một gia tài rất lớn. Nó sẽ cho cô gái trẻ này một cuộc sốngsung túc trong cả phần đời còn lại. NNếu tôi chết mà không có người thừa kế,thì gã anh họ giám hộ của tôi sẽ bổ số tài sản đáng kể đó của tôi vào đống củacải lớn hơn gấp bội của gã. Tôi thà để cô gái này – nhân tiện, tên cô là gì?”Anh hỏi thêm một cách nôn nóng với Jewel. Cô nói tên, và anh tiếp tục. “Tôi thàđể cô Jewel đây thừa hưởng tiền của tôi để báo đáp lòng tốt của cô ấy còn hơnthấy nó rơi vào tay gã anh họ. Hắn là tên khốn máu lạnh – xin Cha thứ lỗi, thưaCha – và hơn nữa, hắn chẳng cần số của cải đó.”

Cha Simon im lặng một lúc lâu. Jewel cũng vậy. cảhai đều nhìn đăm đăm vào gương mặt tái nhợt có vẻ hoàn toàn nghiêm túc và tỉnhtáo. Nhưng tất nhiên là anh ta không thể làm thế. Lời đề nghị kết hôn của anhta là sản phẩm từ cơn mê sảng. Đúng không? Phải chăng anh ta thực sự có tiền -và phải chăng anh ta , có thể nào, nghiêm túc về việc cưới cô và để gia sản lạicho cô khi anh ta chết? Để có đủ tiền bạc mua thức ăn ngon, quần áo ấm và mộtcăn phòng cho riêng cô với một lò sưởi to đùng cháy rực hàng đêm nếu cô muốn –để cô không bao giờ bị đói và lạnh lần nữa… hoặc là sợ hãi… Jewel choáng váng vớiviễn cảnh đó.

“Jewel?” Cuối cùng Cha Simon lẩm bẩm. “Nó sẽ là… mộtlối thoát cho con.”

Jewel nhìn ông hồi lâu mà không nói năng gì. Những ýnghĩ của cô đang rối tung lên đến mức cô cảm thấy chóng mặt.

“Này?” Người thanh niên cáu kỉnh hỏi, giọng nói đã yếuhơn so với lúc nãy. “Cô có đồng ý hay không? Tôi chẳng thấy lý do nào để cô từchối.”

‘Tôi có phải nà đức ngốc âu?” Jewel chậm chạp trả lời,vẫn không thể tin vào khả năng này. Hẳn phải có vài vướng mắc trong đó; quý ôngtrẻ tuổi này không thể nào chỉ việc chuyển tiền sang cho cô.

“Hãy thu xếp đi, thưa Cha. Làm ơn hãy nhanh nhanhvào.” Cuối cùng Timothy nhắm mắt lại. Cũng nhanh chóng như vậy anh ta ngủ thiếpđi. Cha Simon lại nhìn sang Jewel.

“Ta sẽ phải tìm một giấy phép đặc biệt.”

Jewel gật đầu, vẫn nhìn xuống hình dáng bất động củangười thanh niên trên giường. Anh ta sẽ là chồng cô. Mọi dây thần kinh trongngười cô co lại trước ý nghĩa đó. Nhưng tất nhiên anh ta sẽ chẳng bao giờ là chồngcô trên bất cứ phương diện nào ngoài cái tên. Anh ta đang hấp hối. Cô sẽ khôngphải chịu đựng việc một người đàn ông sở hữu cô như sở hữu một con chó – và sửdụng cô một cách tàn tệ – giống như hết tên đàn ông này đến tên đàn ông kia sửdụng mẹ cô. Cô bắt ý nghĩ của mình trở về trạng thái tỉnh táo.

“Ta sẽ trở lại nhanh nhất có thể.”

Jewel gật đầu để đáp lại câu nói nhẹ nhàng của vịlinh mục, nhưng vẫn đứng bên giường Timothy, nhìn anh ta một cách thất thần rấtlâu sau khi Cha Simon đã đi khỏi. Cô cảm thấy quá bình tĩnh một cách không bìnhthường. Nếu anh ta trụ được cho đến khi Cha Simon quay lại, cô sẽ trải qua mộtnghi thức yêu cầu cô trở thành vợ anh ta. Dù anh ta có mê sảng hay phát điênhay gì gì đi nữa, cô sẽ là một con ngốc nếu không đồng ý, cô tự nhủ với mình mộtlần nữa, và ngồi xuống sàn nhà với tấm chăn để chờ đợi.

Bạn đang đọc Julia Yêu Dấu của Karen Robards
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.