Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh.

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Trương Vệ chầm chậm ngồi dậy, đầu óc còn đọng lại chút mơ hồ từ cơn ác mộng dai dẳng. Sau khi ổn định tinh thần, cậu mở cửa bước ra ngoài, và kinh ngạc nhận thấy cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi so với trang viện tối tăm cũ kỹ mà cậu nhớ từ đêm qua.

Trước mắt cậu giờ là một trang viện hoàn toàn mới, kiến trúc thanh thoát, được xây dựng từ tre trúc xanh mướt. Những cột trụ tre vững chãi cùng vách tường bằng trúc được xếp ngay ngắn, tạo nên một không gian giản dị nhưng trang nhã. Phía trước là một hồ nước trong vắt, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời buổi sớm cùng sắc xanh tươi mát của bầu trời. Cảnh tượng yên bình đến mức khiến người ta ngỡ như bước vào một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.

Bên hồ, rừng hoa anh đào nở rộ, cánh hoa hồng nhạt khẽ bay lượn theo từng cơn gió nhẹ. Hương thơm thanh thoát hòa quyện trong không khí mát lành, khiến lòng người bỗng chốc dịu lại, như tách biệt khỏi mọi lo toan thế tục.

Trương Vệ vuốt nhẹ bụng, cơn đói cồn cào đang dâng lên sau một đêm phiêu lưu giữa trang viện bí ẩn. Dọc theo hành lang uốn lượn, mùi hương của thức ăn thơm phức bất ngờ kéo cậu bước theo dấu vết. Không lâu sau, cậu dừng chân trước một mái đình nhỏ nằm lơ lửng giữa hồ.

Mái đình đơn sơ nhưng tinh tế, tựa như nổi lên trên mặt nước nhờ lối đi bằng đá dẫn từ bờ. Bên trong, một bộ bàn ghế gỗ đơn giản đặt trên nền gạch men sạch sẽ. Trên bàn, một rổ bánh vàng ươm, còn bốc hơi nóng, tỏa ra hương thơm nức mũi. Bên cạnh đó là một bàn cờ vây đang đánh dở, với các quân cờ đen trắng bố trí ngổn ngang, như đang chờ đợi một người đến tiếp tục.

Cảm giác đói không thể chối bỏ, Trương Vệ nhanh chóng ngồi xuống và với tay lấy một chiếc bánh. Vừa thưởng thức hương vị thơm ngon, cậu vừa suy tư về sự thay đổi kỳ lạ của trang viện này. "Chẳng lẽ đây là một ảo cảnh?" Cậu thầm nghĩ.

Khi ánh mắt tình cờ liếc qua bàn cờ vây, sự tò mò trỗi dậy. Những quân cờ đen trắng giằng co giữa thế công và thủ, mang đến cảm giác như một trận chiến sống còn đang diễn ra. Sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng, Trương Vệ cầm quân cờ trắng lên và đặt xuống một vị trí then chốt trong vòng vây của quân đen. Nước đi này như một đòn chí mạng, phá vỡ cấu trúc phòng thủ của đối phương, đồng thời mở ra thế trận mới cho quân trắng.

Ngay khi quân cờ trắng chạm vào bàn, tình thế lập tức thay đổi. Quân trắng liên kết thành một thể vững chắc, trong khi quân đen bị cô lập và mất dần lợi thế. Trương Vệ khẽ nhếch môi, hài lòng với chiến thuật của mình, nhưng sự tự mãn chưa kéo dài lâu thì tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên từ phía sau.

"Bộp... Bộp..."

Trương Vệ giật mình quay lại, kinh ngạc khi thấy một dáng vẻ nữ nhân nhưng lại có chút gì đó nam tính đang thong thả bước vào mái đình. Người đó có gương mặt trắng bệch nhưng ánh mắt sắc sảo, tràn đầy sự thích thú. Hắn khẽ cười, giọng nói êm ái nhưng không kém phần uy quyền: “Nước đi rất xuất sắc. Chỉ bằng một quân cờ, ngươi đã thay đổi cục diện của toàn bộ trận đấu.”

Trương Vệ cố gắng giữ bình tĩnh, chắp tay đáp lễ: “Cảm ơn, chỉ là chút may mắn thôi.”

Hắn ngồi xuống đối diện, ánh mắt vẫn chăm chú vào bàn cờ. “Ta là Kinh Như Tuyết, chủ nhân của nơi này. Đêm qua ngươi đã vô tình lạc vào đây, và ta quyết định tiếp đón ngươi như một khách quý. Ngươi cũng đã tham gia vào trò chơi nhỏ mà ta sắp đặt, nhưng có lẽ ngươi chưa nhận ra điều đó.”

Trương Vệ vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác, nhưng lòng đã phần nào dịu lại. Cậu thầm nghĩ: "Người này có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của ta. Phải thận trọng." Cậu hỏi ngay về Lạc Lạc: “Ngài nói về trò chơi đêm qua, vậy Lạc Lạc hiện đang ở đâu?”

Kinh Như Tuyết mỉm cười: “Cô bé đã rời đi an toàn. Thân phận của cô ấy không đơn giản như ngươi nghĩ. Đừng quá lo lắng.”

Nghe vậy, Trương Vệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ý nghĩ về việc cần phải trở về vẫn không nguôi trong lòng. Cậu nghiêm túc nói: “Trang chủ, xin ngài cho phép tôi rời khỏi đây. Phụ thân tôi đang rất lo lắng và chờ đợi tin tức.”

Kinh Như Tuyết khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe lên chút thất vọng, nhưng hắn vẫn giữ giọng điềm tĩnh: “Ngươi muốn rời đi, ta tất nhiên không cản. Nhưng trước đó, hãy lắng nghe lời cảnh báo của ta. Nếu ngươi trở về Trương Gia Bảo, tương lai sẽ đầy rẫy hiểm nguy và sóng gió. Thậm chí có thể mất cả mạng.”

Hắn tạm ngừng một lúc, rồi tiếp tục: “Thay vì quay về đối diện với những hiểm họa chưa biết, sao ngươi không ở lại đây và theo ta tu luyện? Với tư chất của ngươi, ta tin rằng ngươi sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới cao hơn, trở thành cường giả thực sự.”

Lời đề nghị của Kinh Như Tuyết khiến Trương Vệ ngây người. Cậu cảm thấy sự lựa chọn này đầy hứa hẹn, nhưng cũng hiểu rằng con đường trở về đầy khó khăn đã không còn dễ dàng như trước. Nhưng sâu trong lòng, trách nhiệm với gia đình và nghĩa vụ với phụ thân đã là động lực thúc đẩy cậu từ chối.

“Xin cảm tạ ý tốt của trang chủ, nhưng tôi không thể bỏ qua trách nhiệm của mình. Dù con đường trở về có khó khăn thế nào, tôi vẫn phải đối mặt.”

Kinh Như Tuyết nhìn sâu vào mắt Trương Vệ, khẽ gật đầu tán thưởng. “Ngươi đúng là người trọng tình nghĩa. Được rồi, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi đây, nhưng hãy nhớ, thế gian này không thiếu những ngã rẽ bất ngờ. Nếu một ngày nào đó ngươi thay đổi ý định, nơi này sẽ luôn chào đón ngươi.”

Trương Vệ nghe lời đề nghị của Kinh Như Tuyết mà lòng dâng trào cảm xúc lẫn lộn. Dù đối phương là một cường giả thần bí, có thể nắm rõ lai lịch và hoàn cảnh của mình, nhưng với sự cẩn trọng và cảnh giác vốn có, Trương Vệ không dễ dàng bị lay chuyển. Cậu hiểu rằng, con đường tu hành không chỉ là sự kiên định mà còn cần sự độc lập trong quyết định.

"Đa tạ ý tốt của Kinh trang chủ," Trương Vệ cung kính nói. "Nhưng tiểu bối đã tự hứa với bản thân sẽ bước đi trên con đường của chính mình, dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng không từ bỏ. Mong trang chủ thứ lỗi cho sự từ chối này."

Lời nói của Trương Vệ dứt khoát, ánh mắt kiên nghị phản ánh sự tự tin và quyết tâm không lay chuyển. Cậu đã thấm nhuần triết lý rằng, chỉ bằng việc tự lực cánh sinh, vượt qua mọi gian nan, thì tu hành mới có ý nghĩa thực sự.

Kinh Như Tuyết lặng lẽ nhìn Trương Vệ, trong lòng dâng lên một niềm cảm mến. Hiếm có một kẻ phàm nhân tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có chí lớn, kiên quyết đi trên con đường tu tiên đầy chông gai mà không cần dựa dẫm. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà sâu sắc.

"Ngươi quả thực không tầm thường," Kinh Như Tuyết nhẹ giọng nói, rồi vung tay, ba viên ngọc tỏa ra ánh sáng lấp lánh hiện lên trước mặt Trương Vệ. "Ngọc Thanh Lương, Ngọc Địa Thần và Ngọc Hỏa Linh, mỗi viên đều ẩn chứa tinh hoa của trời đất, có thể trợ lực cho ngươi rất nhiều trên con đường tu luyện. Ta không ép buộc, nhưng hãy xem chúng như một phần lễ vật kết bái giữa chúng ta."

Trương Vệ nhìn ba viên ngọc, lòng thoáng do dự. Cậu hiểu rõ giá trị của những bảo vật này, nhưng cũng nhận ra bản thân hiện giờ chưa đủ tư cách sở hữu chúng. Suy nghĩ một hồi, cậu bình thản đáp: "Tại hạ cảm tạ tấm lòng của trang chủ, nhưng hiện giờ tu vi của tại hạ còn non nớt, không thể sử dụng những vật báu này một cách hiệu quả. Nếu có duyên, hy vọng sau này sẽ lại có cơ hội nhận được sự giúp đỡ từ trang chủ."

Kinh Như Tuyết nghe vậy, không khỏi bật cười. Hắn càng thêm hứng thú với cậu bé này. "Ngươi đúng là một kẻ biết tự lượng sức mình, không tham lam mù quáng. Thật hiếm có! Nếu đã như vậy, ta không ép. Tuy nhiên, ta có một ý tưởng. Ngươi có hứng thú kết bái với ta không? Dù không cùng huyết thống, nhưng ta cảm thấy giữa ta và ngươi có duyên tiền định. Nếu ngươi không chê, chúng ta có thể trở thành tỷ đệ, cùng đồng hành trong tu đạo."

Trương Vệ nghe lời mời bất ngờ này mà lòng khẽ rung động. Một người như Kinh Như Tuyết, tu vi cao thâm khó lường, không chỉ là một đồng minh đáng tin cậy mà còn có thể là một người thầy dẫn dắt trên con đường tu tiên. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nghiêm túc gật đầu: "Nếu trang chủ không chê, Trương Vệ nguyện kết bái với ngài làm tỷ đệ, cùng nhau hỗ trợ trên con đường tu hành."

Kinh Như Tuyết mỉm cười hài lòng, dẫn Trương Vệ đến một gian phòng trang trọng. Nơi đây được bày trí tinh xảo, với ánh sáng dịu nhẹ và mùi hương trầm ngào ngạt. Ở giữa phòng, một bàn thờ nhỏ bằng gỗ quý được đặt trang nghiêm. Hắn cẩn thận chuẩn bị dụng cụ, hai chén rượu và một con dao nhỏ, rồi cùng Trương Vệ thực hiện nghi lễ kết bái. Máu của cả hai nhỏ vào chén rượu, hòa lẫn vào nhau như một lời thề sắt son.

"Trời đất chứng giám, từ nay ta và Trương Vệ kết nghĩa tỷ đệ. Dù sinh tử luân hồi, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đối mặt, không bao giờ rời bỏ," Kinh Như Tuyết nói lời thề với giọng nói đầy uy lực.

Trương Vệ lặp lại lời thề, lòng tràn đầy cảm giác vững vàng. Từ nay cậu không còn đơn độc trên con đường tu luyện. Kết thúc nghi lễ, Kinh Như Tuyết đặt tay lên vai Trương Vệ, ánh mắt chứa đầy kỳ vọng: "Tiểu đệ, từ nay chúng ta đã là người một nhà. Tỷ tỷ sẽ dốc hết sức giúp đệ trưởng thành trong thế giới đầy hiểm nguy này."

Trương Vệ cảm nhận được sự chân thành và lòng quyết tâm từ người tỷ tỷ mới này. Dù con đường phía trước đầy gian truân, cậu tin rằng với sự hỗ trợ của Kinh Như Tuyết, mình sẽ có thể vượt qua mọi thử thách. Một giai đoạn mới trong cuộc đời tu hành của Trương Vệ chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Huyết Liên Chi Họa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.