Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Dạy Của Người Đi Trước.

Tiểu thuyết gốc · 1375 chữ

“Viễn nhi, con phải nhớ rằng, sức mạnh không bao giờ là tuyệt đối. Trên con đường truy cầu đại đạo, không thể thiếu đi sự giúp đỡ của người khác.”

Người đàn ông trung niên vận trường bào, ngồi trên ghế đá trước cửa động phủ, tay cầm một chén trà xanh bốc khói nghi ngút, ánh mắt hiền từ nhìn Trang Minh Viễn, một thanh niên với khí chất cao ngạo, đang đứng dựa lưng vào tường đá.

Trang Minh Viễn nghe xong không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, hiện lên những suy tư khó đoán. Một lát sau, hắn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tự tin. “Sư phụ, trong tay đồ nhi hiện tại đang nắm giữ Thất Tinh Ngọc, bảo vật chí tôn của Cửu Giới. Với nó, đệ tử có thể quét sạch mọi kẻ thù, không ai có thể ngăn cản con đường trở thành Hộ Thiên Pháp Vương của ta.”

Nói đoạn, Trang Minh Viễn giơ tay ra trước mặt. Trên bàn tay hắn đeo một chiếc găng được khảm bảy viên ngọc sáng rực rỡ, mỗi viên đại diện cho một nguyên tố trong thiên địa: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi. Bảy viên ngọc hợp thành một vòng tròn hoàn mỹ, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên thấy thế, chỉ lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Ông từ tốn đứng dậy, bước vài bước chậm rãi về phía cửa động phủ, đôi tay chắp sau lưng. Giọng ông trở nên trầm ngâm, như thể đang nói với chính mình: “Sự tự mãn chính là con dao hai lưỡi, có thể đưa ngươi lên đỉnh cao nhưng cũng có thể đẩy ngươi xuống vực sâu…”

Ngay khi lời nói vừa dứt, không gian bỗng chuyển sang một chiến trường đẫm máu, nơi những cuộc chiến giữa thần tiên và ma quỷ diễn ra tàn khốc. Trời đất rung chuyển, những tiếng hét thảm vang lên, xác người nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy thành sông, khói lửa ngút trời. Những trận pháp và kiếm quang sáng rực, đan xen giữa tiếng gầm thét của ma quỷ, tạo thành một cảnh tượng khủng khiếp.

Trong đám loạn chiến, Trang Minh Viễn bị đánh bại, cơ thể hắn bị chôn vùi dưới một lớp đất đá nặng nề. Hắn gắng gượng vươn người, nhưng thân thể tàn tạ của hắn không còn chút sức lực nào. Áo giáp trên người hắn rách nát, máu chảy ướt đẫm cả thân thể. Trang Minh Viễn cảm nhận rõ ràng cơn đau đớn thấu xương đang hành hạ hắn từng khắc, nhưng hắn không thể cử động được. Mỗi hơi thở của hắn đều nặng nề, mệt mỏi.

Trên bầu trời đen kịt, kẻ thù của Trang Minh Viễn hiện ra, một tên đại ma đầu với đôi cánh đen khổng lồ, bao trùm cả chiến trường. Đôi cánh của hắn rực sáng lên với ánh sáng hắc ám, tạo nên một khí tức áp bức đáng sợ. Hắn nhìn xuống Trang Minh Viễn với ánh mắt khinh thường, giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên giữa không trung: “Hộ Thiên? Ngươi chỉ là một kẻ thất bại đáng thương. Chết đi!”

Từng lời nói như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng tự tôn của Trang Minh Viễn. Hắn nằm đó, cảm thấy sự bất lực bao trùm lấy mình. Hắn muốn đứng dậy, muốn phản kháng, nhưng cơ thể hắn đã cạn kiệt sức lực. Hắn chỉ có thể mở to đôi mắt, nhìn kẻ thù với sự thù hận sâu sắc, nhưng đôi tay và đôi chân lại không thể nghe theo ý chí của hắn mà cử động.

Tên đại ma đầu thấy vậy, nở một nụ cười tàn nhẫn. Hắn giương đôi cánh đen khổng lồ của mình, tạo ra một luồng khí hắc ám bao phủ khắp chiến trường. Hắn giơ tay lên, một quả cầu đen tối bắt đầu hình thành trong lòng bàn tay hắn, sức mạnh hủy diệt từ đó tỏa ra mạnh mẽ.

“Hắc Ám Thiên Hồi!”

Hắn hét lên, quăng quả cầu đen về phía Trang Minh Viễn. Quả cầu lao thẳng xuống với tốc độ kinh hoàng, kéo theo một cơn lốc xoáy hắc ám. Không khí bị xé toạc, tạo ra một tiếng rít kinh khủng. Sức mạnh của quả cầu này đủ để xóa sổ cả một vùng đất.

Ngay lúc này, khi quả cầu đen sắp đâm vào Trang Minh Viễn, bỗng nhiên, từ giữa bầu trời, một con rồng vàng khổng lồ xuất hiện. Nó lao thẳng xuống, chắn trước mặt Trang Minh Viễn. Vảy vàng của nó phát ra ánh sáng chói lọi, tạo thành một bức tường ánh sáng ngăn cản quả cầu hắc ám.

Quả cầu đen va chạm với bức tường ánh sáng, phát ra một tiếng nổ lớn. Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, tạo nên một cơn sóng chấn động mạnh mẽ, làm rung chuyển cả vùng trời đất. Lớp vảy vàng trên cơ thể rồng bị xé toạc, từng mảnh vụn văng tung tóe trong không khí. Ánh sáng vàng từ từ mờ dần, nhường chỗ cho sự hoang tàn của trận chiến.

Trang Minh Viễn nằm dưới đất, kinh hoàng nhìn lên. Hắn không thể tin được vào mắt mình khi thấy con rồng vàng, người đã bảo vệ hắn bao lâu nay, bị hủy diệt chỉ trong khoảnh khắc. Một tiếng hét tuyệt vọng vang lên từ tận đáy lòng hắn: “Cha!”

Tiếng hét vang dội khắp chiến trường, hòa lẫn với âm thanh tàn khốc của trận chiến, tạo nên một giai điệu bi thương và đau đớn.

“Cha!” Âm thanh ấy lại bật ra từ miệng Trang Minh Viễn. Bất chợt, Trương Vệ giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Cậu thở dốc, mắt mở to, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng lạ. Giấc mơ vừa rồi rõ ràng đến mức cậu còn cảm nhận được cơn đau xé lòng từ quá khứ xa xăm.

Cố gắng trấn tĩnh, Trương Vệ thở đều, đưa mắt quan sát xung quanh. Những hình ảnh đáng sợ của giấc mơ vẫn ám ảnh trong tâm trí cậu, nhưng dần dần, cậu nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn khác. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài lọt vào qua khe cửa sổ, tạo nên một không gian tĩnh lặng, trái ngược hẳn với sự hỗn loạn trong giấc mơ.

Trương Vệ cố gắng nhớ lại những sự kiện trước khi cậu ngất đi. Căn phòng này làm cậu cảm thấy quen thuộc nhưng lại rất xa lạ. Những thanh tre và trúc được sắp xếp tỉ mỉ, tạo thành cấu trúc chính của căn phòng. Không khí tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của tre trúc, mang đến cảm giác yên bình và thư thái.

Trần nhà làm từ những thanh tre già cứng, bóng loáng dưới ánh sáng nhạt của mặt trời sớm mai. Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo cùng tiếng lá xào xạc tạo nên một bản hòa âm nhẹ nhàng, mang đến cảm giác gần gũi với thiên nhiên.

Cố gắng xua tan nỗi sợ hãi còn đọng lại, Trương Vệ hít một hơi thật sâu, tập trung vào hơi thở để làm dịu lại tâm trí. Dù giấc mơ vừa rồi rất chân thực, cậu biết rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, không phải hiện thực. Nhưng cảm giác mất mát và đau đớn từ trong mơ vẫn còn in đậm trong lòng, như thể một phần ký ức bị lãng quên đã vô tình bị đánh thức.

Nhìn quanh căn phòng, Trương Vệ nhận ra mình đang ở trong một không gian đơn sơ nhưng vô cùng tinh tế. Sự kết hợp giữa các vật liệu tự nhiên như tre, trúc và gỗ tạo nên một vẻ đẹp giản dị, gần gũi nhưng không kém phần thanh lịch. Những vật dụng trong phòng đều được bài trí cẩn thận và tỉ mỉ.

Bạn đang đọc Huyết Liên Chi Họa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.