Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ duyên? Táng Cổ chi bí.

Tiểu thuyết gốc · 1546 chữ

Gió bắc vù vù thổi vào sơn thôn, mang cái lạnh của mùa đông tiến công Song Sơn Trấn. Do là địa hình trên cao, kèm đứng giữa hai khe núi, nên thời tiết mùa đông phải nói là cực kỳ khắc nghiệt.

Địa phương vốn đã ít người, giờ lại còn lạnh lẽo với nhiệt độ dưới âm khiến người dân chẳng còn muốn ló mặt ra đường.

Nhà nhà đều đốt than củi sưởi ấm, sinh hoạt cả ngày. Thiếu thốn sẽ qua xin hộ gia đình bên cạnh chia sẻ, không phải lo việc thiếu củi.

Mỗi ngày Nhâm Huyền cùng với một ít đại háng sẽ đi vào rừng, chặt lấy một ít củi về chia chác cho thôn dân với giá 5 tệ một khúc to.

Những đại háng thông thường chặt được 3 khúc củi là bắt đầu gom góp đi về, còn Nhâm Huyền thì tận 15 cây, bởi hắn là người tu luyện nên sức chịu đựng lẫn thể lực cũng tốt hơn người thường khối lần.

Cứ thế, mùa đông chính thức đến, ruộng mùa màu mỡ cũng bị tuyết rơi phủ đầy lên che đi hàng trăm cây thóc lúa đang chết dần mòn.

Tuyết dày khiến cho mỗi bước đi cũng trở nên nặng trĩu mất sức.

Bên trong căn nhà đất nhỏ đang được đốt lửa đánh tan cái lạnh, Nhâm Huyền và phụ mẫu đang tận hưởng buổi cơm.

- Lần này ngươi phải đi một chuyến nữa rồi.

- Đông Từ.. hắn có thể đi một mình được sao?

Lý Nhã lo lắng nhìn Nhâm Huyền với ánh mắt bất an:

- Trước giờ chỉ toàn là người đi cùng hắn, đứa trẻ này sẽ biết đường chứ?

- Aizz.. ta cũng muốn đi, nhưng chân ta đã thành thế này rồi. Dẫu gì nó cũng đã lớn, để nó tự lập một chút, ngươi nuông chiều nó quá rồi.

Nhâm Huyền một bên nở nụ cười:

- Mẫu thân, là ta đánh ngựa chở phụ thân đi, ngài chớ có xem thường ta. Huống chi ta còn là tu tiên giả, gặp sơn tặc hay thú hoang cũng có thể đánh một trận.

- Được rồi được rồi..

Lý Nhã nở nụ cười hiền từ, vết nhăn đã hiện rõ trên khuôn mặt bà bởi cái tuổi già đang xâm mòn:

- Ăn xong sẽ đi ngay sao? Không cần nghỉ ngơi?

Nhâm Huyền quả quyết gật đầu:

- Phụ thân cũng đã nói, lần này bán mới có tiền mua mua chút đồ về chiêu đãi muội muội sắp ghé, tháng sau nữa là Mạn Nhi về rồi, không thể chậm trễ được.

Nói rồi Nhâm Huyền nhìn qua Nhâm Đông Từ, trong mắt hiển hiện quang mang khác thường, khí tức vẫn ổn định, không có dấu hiệu của tai ương.

Phụ thân hắn bỗng rất kì lạ, thường xuyên gọi mẫu thân là Lý Nhã thay vì lão bà nương tử, hành động cũng khan khác thường ngày, ông là người ưa sạch sẽ.. vậy mà đã hơn 6 ngày không tắm từ lúc rửa vết thương, các thói quen cũng bị đảo lộn.

Nhâm Đông Từ đặt đũa xuống:

- Nên đi rồi, lần này ta trông chờ vào ngươi. Cho ta xem nhi tử của ta giỏi đến mức nào đi.

Bữa cơm kết thúc trọn vẹn, phụ mẫu Nhâm Huyền đứng trước cửa từ giã Nhâm Huyền lần cuối.

Lý Nhã ôm chặt thân thể nhi tử dặn dò:

- Đi sớm về sớm, nhớ cẩn thận..bọn ta chỉ có ngươi và Mạn Nhi là báu vật.

- Vâng, vâng, ta có phải là đi đánh giặc đâu chứ..

Nhâm Huyền cười cười, lại nhìn về Nhâm Đông Từ đợi ông phát biểu.

- Đi an toàn.

Nhâm Huyền bỗng bước đến cạnh ông, do dự một lúc rồi dõng dạc nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ánh mắt Nhâm Đông Từ vậy mà thay đổi trong một giây, sau đó liền khôi phục y như ban đầu, hắn nở nụ cười "quen thuộc":

- Haha, ta là lão cha ngươi, đừng có đùa giỡn, mau đi đi thôi.

Nhâm Huyền lẳng lặng không nói câu nào, thần sắc phức tạp quay người rời khỏi cổng vào Song Sơn Trấn bằng ngựa thuê.

- Chẳng lẽ ta tưởng tượng? Mẫu thân ở cùng không lẽ không phát giác được kỳ lạ sao?

Mang theo tâm tư ngờ vực, mất chỉnh chu 9 ngày với tốc độ độc hành không nghỉ ngơi của Nhâm Huyền nhanh chóng đã đến trước Vương Đô.

Vương Đô cách Song Sơn Trấn không xa, vượt qua Phong Lâm Thành đi hơn vài ngày thời gian là tới.

Thủ tục thường lệ, Nhâm Huyền đánh ngựa chở một tạ thóc đi đến trước cửa thành với đông đúc thị vệ nghiêm ngặt đứng thành hai hàng ở cầu nối vào cửa thành.

- Đại ca, ta muốn vào thành.

- Thân phận, lý do đến.

Nhâm Huyền nhàn nhạt đáp:

- Song Sơn Trấn thôn dân, đến bán thóc kiếm tiền.

- Thời tiết này mà còn đi bán thóc? Song Sơn Trấn.. À, ta nhớ rồi, ngươi hẳn là nhi tử của Nhâm lão bá.

- Mở cổng!

Thị vệ ngờ hoặc, nhìn thấy hàng chục bao thóc phía sau liền gật đầu ra hiệu với người điều chỉnh cơ quan cổng thành.

Cửa thành được kéo cao để Nhâm Huyền chậm rãi đánh ngựa vào bên trong.

Khuôn viên của Vương Đô thú thực là không thể so sánh với bất kì nơi khác hắn từng đi, ở đây rộng đến mức dù Nhâm Huyền đã đi vài lần, cũng chưa đi quá được 1/6 diện tích của nó.

- Nhân lần này phụ thân không ở đây, ta đi thăm thú giải ngố một chút.

Nhâm Huyền trói ngựa vào một gốc cây ven đường, không quên để lại mảnh giấy ghi "ngựa này có chủ".

Hắn sải bước trên đường phố dày tuyết, thời trang nơi đây cũng khác biệt so với nơi khác, mọi người ra đường ai nấy đều khoác lên chiếc áo khoác lông thú cao sang dày dặn.

Nhìn lại hắn một mảnh vải thô, Nhâm Huyền lắc đầu thở dài đi đến một tiệm bán quần áo, treo các kiện áo giống mẫu ban nãy.

- Chủ quầy, chiếc này bao nhiêu?

- 700 tệ, không giảm.

- Ta chỉ hỏi giá..

Ánh mắt Nhâm Huyền rời khỏi chiếc áo ngay tức thì, vốn nghĩ có thể mua cho phụ mẫu chống chọi cái lạnh của mùa đông. Nhưng vật giá leo thang, một chiếc áo có khi đã bằng cả vụ mùa của gia đình hắn rồi, chưa kể, tiền này còn phải đi mua đồ về chiêu đãi Mạn Nhi một bữa.

Thân ảnh lẻ loi bước đi trên con đường tuyết dày dặc, từng bước từng bước chậm rãi, Nhâm Huyền cứ đi trong vô thức với tâm trạng muốn ngao du đây đó.

Chân hắn bất giác đã dừng lại trước một cửa tiệm cổ kính không tên được đặt ngay góc hẻm của phố lớn.

- Vậy mà lại có cửa tiệm tồi tàn thế này giữa Vương Đô..

Đem lòng tò mò, Nhâm Huyền bước vào bên trong xem xét một lượt.

Bên trong không một bóng người, như là đã để hoang từ rất lâu rồi. Ngó qua một chút, Nhâm Huyền rốt cuộc cũng nhận ra đây là cửa tiệm gì.

Trên các giá sách dài được đặt thành ba hàng ngay trung tâm của cửa tiệm, ấy nhưng lại không có thứ gì được đặt ở trên đó.

- Chưởng quầy ơi? Có đây không!?

Nhâm Huyền hô to vài tiếng, xác định không có ai ở thì bắt đầu đi sâu hơn thăm dò.

Hắn đi ngang qua các giá sách, cũng chẳng mang tâm trạng tìm thấy thứ gì, hắn vốn là vì thoả mãn trí tò mò của cái tuổi nam nhi.

Ấy thế, mắt hắn dừng lại ở một quyển sách được đặt ở góc dưới cùng của giá sách, cuốn sách có bìa đen tuyền với bốn chữ chủ đạo bắt mắt "Táng Cổ chi bí".

Cầm trong tay quyển sách, Nhâm Huyền quét phủi bụi mịn bám bên trên nó đi, lượng bụi mù làm Nhâm Huyền ho khụ khụ. Hẳn là để rất lâu rồi mới có thể đóng bụi nhiều như thế này.

- Nhưng.. đặt ở Vương Đô đông người như vậy, không ai vào đây với tò mò giống ta sao?

Lật trang sách đầu tiên.

- Thời kì thượng cổ, long phượng bay đầy trời, thiên kiêu cũng mọc như nấm rải rác khắp các gia tộc..

Nhâm Huyền trực tiếp đọc lướt bỏ qua đoạn giới thiệu chán ngắt này, chợt mắt hắn ngưng tụ tập trung ở một đoạn.

- Không có ai là phế vật, không linh căn thì sao? Đạp lên đường thể tu!

- Phế linh căn? Tu tinh thần ý niệm, trở thành Khống Giả giết người bằng ý nghĩ!

- Tu luyện đa dạng, nếu cứ chịu đựng mãi một chỗ chỉ vì khiếm khuyết sẽ chẳng đi được tới đâu. Bởi đăng cơ đứng trên đỉnh cao, cũng sẽ chỉ có danh ngạch cho kẻ dám đi ra con đường riêng của chính hắn!

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.