Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên nhân đấu pháp.

Tiểu thuyết gốc · 1868 chữ

Nắng mai lên, phụ tử Nhâm Huyền đánh xe trở về Song Sơn Trấn.

Hôm nay là ngày nắng đẹp, dọc đường còn có thể săn bắt vài loại thú hoang, tiện lên thực đơn cho đêm nay.

Nhâm Huyền có thể nhịn đói được 3 ngày liền, nhưng phụ thân hắn thì không.

Cộc cộc..

Xe ngựa lăn bánh trên cung đường yên bình, hoa lá đươm nở một màu xanh tự nhiên cùng với làn gió mát rượi xì xào thổi ngang dễ chịu.

- Phụ thân, hết chuyến này là ta sẽ được nằm lười tại nhà ư?

- Lười cái đầu ngươi, đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ tới lười biếng.

Nhâm Đông Từ quở mắng một câu, sau đó trả lời nghi vấn cho con trai:

- Không lười được, ta với ngươi còn phải đi thêm một chuyến sang Vương Đô để moi chút tiền từ mấy tên thương buôn.

- Thóc nhà chúng ta là loại ngon nhất mà, phải có chút chút mới đủ sống.

Nói đến đây ông không khỏi cười hắc hắc tự đắc, Nhâm Huyền bĩu môi để mặc lão cha tự sướng.

Xe ngựa nhàn nhã đánh cả một buổi chiều, Nhâm Đông Từ ngủ say bên trong cỗ xe, để dọc đường Nhâm Huyền phải đấu tranh với sự tẻ nhạt.

Nhâm Huyền chợt ngưng tay lái lại, hắn nghe thấy âm thanh gì đó đến từ phía trên trời.

Ngẩng đầu lên quan sát, không có gì ở trên. Dần dần, âm thanh ngày một to hơn hiện rõ bên tai hắn.

- Hạ Vũ, ngươi thật sự chỉ vì một bộ công pháp mà đến cả nghĩa phụ mình cũng xuống tay?

Theo thanh âm ngày càng gần, Nhâm Huyền rốt cuộc cũng thấy được sự kiện diễn ra phía trên.

- Ta ban đầu kính trọng gọi ngươi một tiếng nghĩa phụ, giờ thì ngươi là Mộ Dung Thiên! Ta năm lần bảy lượt giúp ngươi thống nhất thế lực của các tông môn, thế nhưng ngươi vẫn là chọn hắn! Vì sao chứ? Chỉ vì ta không phải thân sinh!?

Trên bầu trời, hai nhân ảnh một già một trẻ lơ lửng trên không trung đang đối chất với nhau.

Vị cường giả tóc bạc già khụ kia thân mang trên mình vài đạo vết thương không ngừng chảy máu. Trái lại, nam tử mặc áo bào đen lại không hao tổn bất cứ thứ gì, quần áo nguyên vẹn, mồ hôi thậm chí còn không tiết ra.

- Là tiên nhân đấu pháp? Biết bay.. là cảnh giới gì? Không được, nơi này quá nguy hiểm, sẽ bị liên lụy.

Nhâm Huyền hâm mộ nhìn lên cả hai, nhanh chóng lấy lại tinh thần đánh ngựa rời khỏi hiện trường.

Tốc độ xe ngựa chợt tăng đồng thời tần số rung lắc của cỗ xe cũng đánh thức Nhâm Đông Từ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu.

- Mẹ ngươi tiểu tử.. bị ma đuổi à?

-P-phụ thân! Tiên nhân đấu pháp trên cao, ta phải mau chóng rời khỏi!

Nhâm Huyền nói ra tình huống cụ thể một lúc, cầm dây cương quất ngựa tiếp tục tháo chạy.

Động tĩnh nhỏ này hiển nhiên không qua được mắt của Hạ Vũ và Mộ Dung Thiên, xét thấy đối phương chỉ là phàm nhân và Luyện Khí Kỳ tiểu bối, hai người trực tiếp không để ý đến.

Hạ Vũ hít sâu một hơi nhìn Mộ Dung Thiên, nhàn nhạt nói:

- Ta cảnh cáo lần cuối, giao ra Thiên Công Thái Ất Môn ngay lập tức, nể tình ta sẽ tha cho một mạng.

- Hạ Vũ ơi Hạ Vũ à, người khác có thể không biết, nhưng ta nhặt ngươi về từ năm 9 tuổi, bồi dưỡng ngươi cho đến hiện tại, ngươi nghĩ ta còn không biết được ngươi nghĩ gì? Chỉ sợ là hai kẻ vừa rồi cũng không thoát khỏi vuốt của ngươi.

Mộ Dung Thiên bật cười lắc đầu:

- Nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta? Lão phu sống đến hiện tại cũng không phải không có thủ đoạn bảo mệnh.

Chớp mắt, cả hai đã bùng nổ ra hai cỗ khí tức đối nghịch đối chọi nhau bằng khí thế.

Mộ Dung Thiên sở hữu khí tức trầm tĩnh, dễ chịu nhưng cũng không kém phần bá đạo. Hạ Vũ trái ngược mang sự cuồng bạo, ác tính của ma công.

- Ngươi.. từ lúc nào tu luyện ma công!?

Hạ Vũ cười rằn lẳng lặng không đáp, hắn rút con dao găm ra vào tư thế chiến đấu.

- Thật sự.. Mộ Dung Thiên ta nhìn lầm ngươi..

Mộ Dung Thiên thở dài, chỉ tiếc vết thương trên người ông mang theo hiệu ứng xuất huyết, nếu không ông cũng có thể một đổi một với Hạ Vũ.

- Muốn lấy Thiên Công Thái Ất Môn? Chỉ sợ.. ngươi không lấy được.

Ông hiển hoá một thẻ tre trên tay, Hạ Vũ lập tức hoảng hốt hét lớn, dường như biết rõ ông định làm gì:

- Ngươi điên rồi, dừng lại!! Đó là đạo thuật cao cấp nhất của Thiên Cơ Điện!!

Mộ Dung Thiên nắm chặt tay lại, bóp thẻ tre vỡ nát thành bột mịn:

- Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội a.. để ngươi về với hư vô, sẽ không ai phải vì ngươi mà tranh đấu nữa.. ta thà phá hủy nó còn hơn giao cho bạch nhãn lang như ngươi.

- Mộ Dung Thiên!!

Hạ Vũ nghiến răng run rẩy vì phẫn nộ, chỉ một chút nữa là hắn đã sở hữu khả năng tiên đoán tương lai vi diệu trong truyền thuyết rồi, tất cả cũng chỉ vì lão già này.

Dao găm trong tay biến mất, chớp nhoáng người Hạ Vũ đã bay ra phía sau lưng Mộ Dung Thiên kề dao vào cổ ông.

Mộ Dung Thiên không phản ứng, ông biết có đấu cũng chỉ phí thời gian, thân mang trọng thương, thực lực suy giảm, chỉ còn một thứ duy nhất ông làm được để gây khó cho Hạ Vũ.

Cả người Mộ Dung Thiên phát sáng, Hạ Vũ kề dao vào cổ vừa chém được một nhát nông bên ngoài vội biến sắc.

- Ngươi điên rồi!? Thế mà lại tự bạo! Đây là sát chiêu ngươi nói ư!?

Nhưng Mộ Dung Thiên nào để cho Hạ Vũ có ý định chạy, tay ông đưa ra nắm lấy cổ tay Hạ Vũ giữ chặt.

- Hahaha, ngươi nghĩ ta không tính được ngày này? Sở hữu Thiên Công Thái Ất Môn, gần như mọi thứ ta đều tính được! Chỉ là không ngờ người phản bội lại là người mà ta tin nhất!

- Chỉ thiệt thòi cho Hoàng nhi.. ta vốn xem trọng tiềm lực ngươi hơn hắn, môn đạo thuật này.. trả giá không ít..

Hạ Vũ trố mắt ngạc nhiên, một vụ nổ lớn nương theo xảy ra tại chỗ ngay lúc hắn lấy lại tinh thần.

ĐÙNG!!!!!!!!!

Nhâm Huyền cách phạm vi nơi đó đã hơn 10 cây số vẫn nghe như in tiếng nổ đau nhức nơi màng nhĩ. Nhâm Đông Từ kết quả tệ hơn nhiều, hai bên màng nhĩ trực tiếp bị đục thủng bởi âm tần quá lớn.

Sóng xung kích từ vụ nổ lan toả vụt đến chấn bay cả cỗ xe ngựa, cả Nhâm Huyền cũng không cản lại được lực gió mà bị động bay lên không trung.

- PHỤ THÂN!! KHÔNG!!

Uỵch.

Người hắn va đập mạnh vào tảng đá gần đó, may mắn cản lại được không để hắn bay đi xa hơn.

Xương đã gãy vài cái bên trong nội thể, Nhâm Huyền không để ý đến chút đau đớn này, vừa lết người vừa hét to:

- Phụ thân!? Người đâu rồi!? Phụ thân!! Nghe ta nói không!?

- Khụ khụ..

Nhâm Huyền phun ra một ngụm máu, hắn thở dốc hốt hoảng vạch từng bụi cây tìm kiếm Nhâm Đông Từ.

Hắn tìm thấy ngựa chết, cỗ xe bị dập nát không còn nguyên vẹn, điều làm hắn dâng lên hy vọng là trong cỗ xe không hề có Nhâm Đông Từ.

Vất vả một buổi, Nhâm Huyền vẫn không thể tìm thấy Nhâm Đông Từ, hắn suy sụp ngã ụp xuống đất run rẩy.

Hắn không ngờ chỉ là một trận đấu pháp của tiên nhân lại ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế, cảm giác run sợ lẫn chán ghét dâng lên trong lòng Nhâm Huyền dành cho tiên nhân bởi phụ thân đang mất tích.

- Phải tìm được.. nhất định phải tìm được..

Tiên nhân trong lòng hắn chắc cũng chẳng nghĩ gì nhiều sau khi xuất thủ, đơn thuần là giao chiến giữa những kẻ mạnh, thế còn kẻ yếu bị liên lụy thì sao?

Ngay giây phút hắn tuyệt vọng nhất, Nhâm Đông Từ chống gậy nguyên vẹn từ sau lưng hắn vỗ vai:

- Tiểu tử? Còn ở đây làm gì? Mau về nhà thôi.

Nhâm Huyền run người nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu xác định mình không nghe nhầm vội run rẩy ôm chặt Nhâm Đông Từ.

Giờ phút này cảnh giác trong lòng hắn được buông xuống hoàn toàn, chỉ vì phụ thân hắn còn sống, đã là một kiện chuyện hạnh phúc nhất trong đời.

- Phụ thân.. ngài còn sống..

- Ngoan nào, đừng ủy mị thế chứ tiểu tử, sao lại không thể sống? Ta là lão cha ngươi.

Nhâm Đông Từ mỉm cười xoa đầu Nhâm Huyền:

- Nào, trời cũng không còn muộn, về thôi.

- Vâng, nhưng ngựa đều chết cả rồi..

- Ngươi nói gì thế? Chúng ngay đây mà?

Nhâm Đông Từ khó hiểu chỉ vào vị trí ngựa chết ban nãy, giờ lại hoá thành cỗ xe ngựa y nguyên ban đầu.

- Hả? Là ta gặp ảo giác? Không.. không phải.

Nhâm Huyền ngờ ngợ, chợt hắn nhớ đến tai ương, song nhãn tập trung soi xét cỗ xe ngựa, một cỗ khí tức màu tím thoang thoảng bốc lên từ toàn bộ cỗ xe.

- Phụ thân, xe có tà, chỉ sợ phải đi bộ lần này rồi.

Thu lại song nhãn hơi mỏi, Nhâm Huyền xoay qua nghiêm nghị nói:

- Ta thỉnh giáo được một vị gọi là Nguyên lão sư, có thể nhận biết được vật không sạch sẽ, về nhà sẽ nói rõ với ngài, tin ta lần này.

Hắn sợ phụ thân mắng hắn, không tin tà, nên Nhâm Huyền kiên quyết nhìn phụ thân hắn chằm chằm.

Nhâm Đông Từ không hỏi sâu, gật đầu:

- Vậy, đi bộ về nhà.

- Vâng.

Nhâm Huyền thở nhẹ an tâm, giật lấy đống kim tệ chứa bằng túi vải trên vai Nhâm Đông Từ vác ra sau lưng.

Cả hai thay thế xe ngựa bằng hai chân, mất hơn một tuần mới đi bộ về tới nhà.

Vừa về đến, Lý Nhã lo sốt vó khi nhìn thấy đôi phụ tử phục trang rách rưới, lại còn về trễ, bà chỉ sợ xảy ra chuyện gì.

Đền bù cho lão Ngụy hơn 400 tệ vì hai con ngựa đã mất, phần lớn thời gian còn lại Nhâm Huyền nằm trên giường tĩnh dưỡng thương thế của mình.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.