Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang Thần

Tiểu thuyết gốc · 5944 chữ

Chương 9 :

“ Một nửa của sự thật luôn là điều dối trá to lớn”

Đó là câu ngạn ngữ nổi tiếng của lục địa Pitlover, luôn luôn được nhắc lại qua rất nhiều thời kì mà vùng đất này từng trải qua. Từ thời kì mà phi nhân và nhân loại bắt tay nhau để xây dựng nên Novae Future, câu nói này đã luôn được sử dụng như một lời cảnh báo cho tương lai, dù chẳng ai để tâm tới.

Và đến cuộc chiến với những kẻ ngoại lai đến từ bầu trời, câu nói lại một lần nữa được nhắc lại, nhưng lại là tiếng vang vọng nhắc nhở người dân của lục địa Pitlover về những người con đã chịu những hi sinh to lớn bị lãng quên – Tứ Kị Sĩ bất tử.

Lịch sử luôn ghi nhận sự thật và vứt bỏ những huyền thoại, đối với Tứ Kị Sĩ, những trụ cột xoay vần bánh xe lịch sử, cũng đơn thuần bị vứt bỏ như vậy. Họ từng được tôn sùng với đủ thứ tước hiệu, tên tuổi, đủ những câu truyện và truyền thuyết, giờ đây tất cả đều chỉ là vài dòng ngắn ngủi.

Họ, từng là niềm hi vọng cho những sinh mạng tưởng như đã bị định mệnh lãng quên, giờ đây lại chỉ là những biểu tượng cho một thứ tội ác mà vùng đất này ghê tởm. Vậy rốt cuộc, lịch sử là gì khi nó chỉ toàn là sự thật? Và sự thật là gì khi nó mang trong mình những điều dối trá?

Chẳng ai biết, nhưng có lẽ, câu trả lời đã tự mọc chân đi tìm người hỏi … Nhưng lần này… Là với sự phẫn nộ.

                                                                

Trời đã sáng.

Ánh nắng chói loà chiếu vào thành phố Novae Future, soi sáng những vòng tròn lúc nhúc những mái nhà và các loại kiến trúc khác nhau, chiếu từ những túp lều lụp xụp đầy mốc ẩm của một người vô gia cư nào đó ở Quận Filthus, cho tới Vòm trắng Chuông vàng bóng bẩy của Đền Thánh Hoàng Gia.

Thường thì đây là thời điểm mà Đô thành chìm trong khoảng không im lặng của buổi cầu kinh sáng, nhưng tính từ khi mặt trời ló dạng đến giờ, sự hỗn loạn đã ngự trị khắp trong và ngoài thành phố.

Vụ hỗn loạn đêm qua đã khiến cho đô thành bước vào lệnh giới nghiêm đầy căng thẳng. Mọi sự lưu thông đều bị ngắt quãng và bãi bỏ, việc di chuyễn qua những cây cầu từ các quận bên ngoài vào các quận bên trong cũng bị đình trệ.

Xui thay cho Trần Nhật Quang, hắn vừa thoát ra khỏi mớ hỗn độn ở vòng ngoài thành, mong tiến vào các quận bên trong, nhưng Kiêu vệ binh canh cầu có vẻ không thích ý định ấy cho lắm.

- Ta là cận vệ của công chúa Elysia!

-Rất xin lỗi ngươi, nhưng lệnh giới nghiêm không cho phép ta làm vậy. Kể cả người có là Công Chúa thì cũng không có cửa bước qua cầu đâu!

Các Kiêu vệ binh đứng thành hàng vững chắc như muốn rằng không một ai bước qua được. Trần Nhật Quang đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, có lẽ hắn tính sẽ hạ năm tên lính gác này rồi tự đi qua cầu. Bỗng, một giọng nói cất lên từ sau lưng đã ngăn lại trước khi kẻ xấu này kịp ra tay.

-Các ngươi đang cố gắng ngăn cản cận vệ của hoàng tộc đấy?

Các Kiêu binh có chút rung mình, Trần Nhật Quang quay đầu lại nhìn xem nhân vật nào đã xuất hiện. Thì ra là Mantis, vừa bước ra từ xe hơi

-Người này chính là Vệ sĩ của Công chúa Elysia do chính Hoàng gia tuyển chọn, hắn ta có nhiệm vụ bí mật phải thực hiện đêm qua theo lệnh của công Chúa. Nay nhiệm vụ đã hoàn thành, Đức Vua triệu hắn về, ta có thư thông hành được người ban đây. Các ngươi muốn xem chứ?

Vừa nói, Mantis vừa rút gia trong áo một phong thư có dấu sáp Hoàng gia. Vẻ mặt của các kiêu binh có lẽ đã tahy đổi đi ít nhiều, họ lắp ba lắp bắp định nói gì đó, nhưng rồi lại im bặt nhìn nhau một lúc, sau đó đi mở cổng.

-Chúng ta đi chứ, Giant ?

Mantis chỉ tay về phía chiếc xe hơi. Trần Nhật Quang khẽ gật đầu.

Cánh cổng mở ra, chiếc xe bắt đầu tiến qua cổng Bắc. Nhưng lần này, Mantis ra hiệu cho Trần Nhật Quang lên ghế lái, còn mình ngồi ở hàng sau. Hắn cũng hiểu, việc này là cần thiết cho màn kịch trước mặt các Kiêu binh.

-Ta nghĩ là mình chưa quen việc này lắm!

-Ngài phải quen nó, đừng quên là tôi vừa cứu ngài đó!

-Tốt thôi, ta hy vọng ngươi không hối hận!

Dứt lời, kẻ xấu này kéo mạnh cần số rồi nhấn ga. Chiếc xe như con chiến mã rồ lên, phóng thẳng qua cánh cổng mới mở. Mantis chưa kịp thắt dây an toàn đã ngã ngay ra hàng ghế sau, toát mồ hôi hột. Trần Nhật Quang nhìn vào gương mặt chưa kịp hoàn hồn của ngài Hiệp sĩ can trường qua gương chiếu hậu, rồi thở ra tiếng cười.

Chiếc xe nhanh chóng qua được cổng phía Bắc. Vào một trong những nơi đông đúc và có đời sống phát triển hơn hẳn so với những nơi ở vòng ngoài, nhưng vụ náo loạn đêm qua đã làm cho một trong những nơi sầm uất nhất Novae Future này lộn xộn hơn cả.

Người dân nơi đây đổ cả ra đường, thu vén và chất đầy những chiếc xe hàng của mình các loại nhu yếu phẩm như sắp sửa nổ ra một cuộc chiến đến nơi. Cả thành phố tràn ngập những túi gói đồ và các xe cút kít, còn người dân thì đổ ra khắp đường phố để nhặt nhạnh mọi thứ có thể.

-Lúc nào cũng như thế này!

Mantis thở dài định rời xe, nhưng vừa mới tháo khoá cửa, Trần Nhật Quang đã đóng chốt ngay lại. Mantis nhìn thấy ánh mắt nheo lại, sắc như dao của gã người xấu, hắn ta đành yên vị trên hàng ghế sau, im lặng và chờ đợi cái kết của cuộc hành trình.

Xe lại rồ ga, tiến thẳng vào đám đông đang đứng chật con đường với một tốc độ kinh hoàng. Đám người kinh hãi ngay lập tức tránh đường cho con quái xế đang phóng băng băng trên đường dài.

Có bà cô đi qua đường, lỡ đang đẩy theo chiếc xe mang đủ thứ hàng hoá cũng ngay lập tức tránh đi, để lại những túi hàng bị vứt lăn lóc trên mặt đất. Mantis nhìn xung quanh, tỏ vẻ muốn xuống giúp đỡ người dân nơi đây. Hiểu rõ ý định đó, Trần Nhật Quang chỉ nhắc nhở :

- Đừng quá bận tâm về họ!

Mantis định cự lại, nhưng nhìn qua ánh mắt của những người bên đường, hắn hiểu chiếc xe chính là chiến tuyến duy nhất bảo vệ mình khỏi những áp lực đáng sợ này. Thắt lại dây an toàn và lại ngồi yên chờ đợi cái kết của chuyến đi đầy bão táp này.

Khoảng năm phút sau, cả hai đã dừng trước cổng của Cung điện Vanitas. Trần Nhật Quang xuống xe, xuất trình giấy tờ với lính canh rồi tiến qua cổng. Để đến được dinh thự Hoàng gia, họ buộc phải đi vòng qua quảng trường của Đền Thánh – nơi mọi người thường cầu nguyện vào cuối tuần.

Nhưng đêm náo loạn hôm trước đã khiến cho người dân nơi đây lo lắng, bất an. Chính vì vậy, dù chưa phải là Chủ Nhật nhưng hàng ngàn bóng áo đen đã quỳ xuống dưới nền gạch trắng, hướng về phía Vòm trắng Chuông vàng mà quỳ laỵ.

Có lẽ đối với Mantis và Trần Nhật Quang, đây là lần đầu tiên họ được thấy một thứ sức mạnh kì lạ đến như thế. Hàng ngàn người đã quy tụ ở đây, tin vào nơi này, chỉ sau một cơn khủng hoảng.

Bầu trời, dường như tô điểm thêm cho khung cảnh u sầu đó, chiếu những tia sáng yếu ớt và xám xịt khác hẳn với thứ ánh sáng rực rỡ ở những quận bên ngoài, phủ lên trên những tấm áo đen im lặng trên nền gạch trắng xám, tạo nên một bức tranh nhợt nhạt đến mức nếu một người tin vào điềm báo nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn người đó đã cao chạy xa bay khỏi đây càng sớm càng tốt.

“ Cầu Thánh thượng phù hộ cho nhân dân”

“ Cầu Thánh thượng phù hộ cho nhân dân”

Những lời nguyện cầu cứ thế mà vang lên từ quảng trường, là cộng hưởng từ hàng ngàn thứ thanh âm của người già, trẻ nhỏ, người nam, người nữ, hoà cùng với tiếng chuông ngân vang từ Mái vòm trắng. Mantis và Nhật Quang vẫn im lặng, tiếng chuông vang vọng trong những vòng xoắn ốc tai, xoáy vào trong thâm tâm họ những rối bời và khó khăn còn đang hiện diện…

Chiếc xe dừng lại trong sân của dinh thự riêng của Elysia. Trần Nhật Quang và Mantis nhanh chóng xuống xe tiến vào sảnh chính. Công chúa Elysia đã đợi sẵn ở đó. Nhìn thấy Nhật Quang, nàng nhanh chóng chạy đến, thân hình nhỏ bé kiều diễm này sớm đối diện với hình thể to lớn gân guốc của kẻ xấu này.

-Anh có sao không? Đêm qua anh đã đến đâu vậy ?

Nhận ra sự lo lắng trong lời nói của công chúa, Mantis nhanh chóng cúi xuống đỡ lời Trần Nhật Quang, sợ rằng lời nói của kẻ cộc cằn này sẽ làm tổn thương người.

-Giant có một nhiệm vụ mật phải thực hiện vào đêm qua theo chỉ dẫn của thần. Thần vô cùng xin lỗi vì đã không thông báo cho Công chúa, xin người đừng trách phạt anh ta…

-Không. Tôi không có ý đó…

Elysia ngập ngừng. Bằng giọng nói nhẹ nhàng, cô cảnh báo cả hai:

-Các anh phải mau trốn đi, tôi không rõ tại sao nhưng Ngự Lâm Quân đang có lệnh lùng bắt Giant. Hãy xuống gian bếp dinh thự, ở đó có một mật đạo dẫn ra ngoài cung điện. Tôi sẽ nói chuyện với chú, khi mọi chuyện ổn thoả, các anh hãy quay về.

Mantis quay sang nhìn Nhật Quang với ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong khi đó, Nhật Quang nhớ lại người hiệp sĩ giáp trắng mà hắn gặp đêm qua. Hẳn là lệnh truy nã do anh ta phát động. Trần Nhật Quang bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Nếu đêm qua hắn ở lại cùng người hiệp sĩ thì có lẽ lệnh truy nã đã không có tên của kẻ xấu này.

Ngay cái lúc sự tình rối ren đó, dưới thềm dinh thự chợt vang lên những tiếng giày sắt nện mạnh trên thềm đá, báo hiệu cho một sự vụ bất ngờ sắp ập đến. Mantis và Trần Nhật Quang ngoái nhìn từ cửa chính, chỉ để nhận ra họ đã bị bao vậy bởi những chiến binh lão luyện được võ trang kĩ càng.

-Thứ lỗi vì sự bất tiện này, thưa công chúa. Ngự lâm quân chúng thần có mặt ở đây là để dẫn độ tên Giant, phạm tội chống lệnh giới nghiêm kinh thành do Bệ Hạ ban bố. Đây là mật chỉ của Bệ Hạ, mong công chúa thứ lỗi !

Tên hiệp sĩ giáp trắng bước ra từ vòng vây Ngự lâm quân, quỳ xuống bên công chúa dâng thư. Bức mật hàm này quả thật là có con dấu của Hoàng gia. Trần Nhật Quang bất giác quay về phía Mantis, nhưng nhìn vào mắt gã, hắn nhận ra vụ ở cổng chỉ là một trò lừa nhỏ. Còn lúc này, sao có thể múa rìu qua mắt thợ?

-Ta không hiểu, hẳn phải có sự nhầm lẫn ở đây !

-Thưa công chúa lệnh bắt này còn rõ ràng hơn là phong bì thư được cho là chứa thư tín của bệ hạ từ ai đó?

Elysia không thể nói gì thêm, quyền lực của cô có là gì khi đứng trước Đức Vua. Nhưng không thể để người bạn của mình vào nhà ngục được. Tâm trí cô rối bời, rồi thất vọng, rồi lại cố gắng, nhưng lại thất vọng. Chẳng có cách nào để đảo ngược mật hàm này cả…

-Các người tìm ta phải không?

Từ trên góc cầu thang, Trần Nhật Quang từ từ bước ra với phong thái ung dung cùng những cử chỉ tự nguyện như là giơ hai tay lên tỏ ý chấp nhận bị bắt giữ. Đám Ngự lâm quân lập tức bao vây xung quanh hắn, với đủ thứ đồ nghề cổ quái. Người Hiệp sĩ giáp trắng, vẫn đứng đó, dù không cởi mũ giáp nhưng những người trong dinh thự có thể cảm nhận được sự phấn khích trong ánh mắt ti hí ẩn bên trong chiếc mũ.

-Áp giải hắn ra ngoài!

Dứt lời đoàn bắt người liền dẫn Trần Nhật Quang bước ra khỏi dinh thự, bỏ lại Mantis và công chúa Elysia ở sảnh. Mantis thở dài, gã chợt hiểu ra một điều

“Khi tiền bạc lên tiếng thì sự thật chưa chắc đã im lặng”

Elysia thì ngược lại, cô lo Trần Nhật Quang sẽ không thể trở lại đây nữa.

-Chúng ta phải cứu anh ấy …

Elysia nói với giọng điệu run run.

-Tôi sẽ đi gặp chú Vulcan, anh đi cùng ta chứ?

-Tôi rất lấy làm tiếc, thưa công chúa!

Mantis, với gương mặt vô cùng căng thẳng, gằn giọng từng tiếng một:

-Nhưng tôi có thể hộ tống người đến Vanitas, hãy chắc chắn rằng người đã sẵn sàng để đối mặt với Đức Vua!

Tiếng chuông của buổi lễ vẫn kêu lên đều đều, bầu trời giờ đây đã bớt thê thảm hơn, những ánh nắng thật sự bắt đầu chiếu khắp mặt đất. Đoàn Ngự lâm lúc này đã ra khỏi dinh thự, nhưng sự cẩn trọng vẫn hiện rõ trên bộ mặt của những tên lính.

Giáo luôn chĩa sẵn vào cổ kẻ xấu này, gông cùm và xiềng xích đã được khoá chặt vào cổ, tay và chân, thậm chí băng bịt mắt còn được chuẩn bị sẵn phòng trừ mọi sự bất ngờ. Chỉ khi những thứ đó đã ở đúng vị trí của nó trên người tên tội nhân, những ngọn giáo mới được bỏ ra khỏi cổ.

-Hãy ở đúng vị trí của mình được rồi đấy!

Hiệp sĩ giáp trắng vẫn không cởi bỏ chiếc mũ giáp mà rằng :

-Ta hi vọng ngươi sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ sau chuyện này!

-Về điều gì mới được chứ?

-Ngọn lửa!

Hiệp sĩ giáp trắng không nói thêm điều gì nữa, vì nói tiếp có thể Trần Nhật Quang sẽ biết được them điều gì đó về anh ta. Đoàn áp giải tiến thẳng đến nhà ngục.

                                                        

“ Đôi khi cái thiện được tìm thấy ở chốn địa ngục”

Lẩn khuất bên dưới những ngôi nhà trắng muốt và đẹp đẽ trên những con phố quận Firius ngay dưới chân Cung điện Hoàng gia là hệ thống máy móc cung cấp năng lượng cho toàn thành phố. Đó là một thế giới của kim loại và đủ thứ ống nước đa hình dạng, với sức nóng lên đến gần trăm độ của hàng ngàn cỗ máy chạy điện.

Chính vì lẽ đó, một nhà ngục sâu trong lòng đất đã được lắp đặt dành cho những tên tội phạm sừng sỏ nhất đất nước này, với mục đích “ Luộc” tên tội phạm cho đến khi hắn đầu hàng số mệnh.

Đó chính là The Pit, nơi mà kể cả những loài chuột cống nổi tiếng với khả năng sản sinh ra những đời con thích nghi tốt cũng chẳng thể tồn tại trong cái Địa ngục Hơi nước này. Quả thực, một phần của sự thật là dối trá, một góc của sự nơi yên bình là địa ngục khổ ải.

Tiếng chuông từ Vòm trắng vẫn ngân nga ở nơi đây, khoả lấp mọi âm thanh dù gần hay xa, nhưng khác với thứ âm thanh hiền hoà ở phía trên bề mặt thành phố, thanh âm của tiếng chuông vang vọng xuống nơi hầm ngục này đã được phối khí hoà âm với đủ tiếng máy hơi nước và động cơ điện, tạo nên một thứ tiếng ồn tồi tệ, khủng khiếp, tra tấn đầu óc của kẻ tù, chính vì sự khủng khiếp của thứ âm thanh và nhiệt độ chết người này, The Pit không có đồn cai ngục.

Cũng chính vì thế mà hầm ngục này cũng có chút tự do, khi tiếng chửi thề, kêu réo hay huýt sáo đều không bị cấm cản. Dẫu vậy, trốn thoát vẫn là một thứ hi vọng mong manh, và dường như mọi tội nhân đều quên đi hi vọng.

Ấy vậy, nơi này chưa phải là địa ngục với Trần Nhật Quang, nhiều nhất cũng chỉ là hơi ngứa ngáy khi mồ hôi và nước từ những cỗ máy phía trên nhỏ xuống từ trần nhà cùng đống gông cùm xiềng xích đeo trên người.

Hai chân hắn bị xiềng lại bằng một sợi xích mắc lên trần phòng giam, dù đã khá hoen gỉ nhưng trước đến nay vẫn chưa có ai tra chân vào nó mà thoát ra cả. Ấy vậy vẫn chưa đủ đảm bảo, đám cai ngục cho hắn đeo gông chéo, tra ngược tay trái vào ổ gông phải và ngược lại, mỗi tay lại bị xích lại cũng bởi một sợi xích treo trần, đầu đội mũ vải bó sát mặt lúc nào cũng thấm đẫm nước.

Đối với đám cai ngục, hình ảnh kẻ xấu này bị xiềng lúc này xứng đáng được giải nhất hoặc một trăm điểm trong một cuộc thi tra tấn quái gở nào đó bởi sự khổ ải và đau đớn mà những dụng cụ kia mang lại. Dẫu vậy, nó vẫn là không đủ với Trần Nhật Quang, nên hắn quyết định sẽ phá gông càng sớm càng tốt.

Đầu tiên, hắn thử dùng chân mò mẫm xung quanh, cảm nhận cái cùm nặng trên cổ chân. Hai gọng cùm cứng nặng này được nối chung bằng một sợi xích cuốn lên trần nhà, đã hoen gỉ nhưng vẫn vừa vặn với chân hắn.

Đám cai ngục đã tính sẵn tình huống hắn sẽ cố tháo gông chân, nên cố tình dùng loại gông đúc nguyên khối và bó chặt chân. Cái gông trên cổ hắn được bịt sắt các viền nhằm tránh tội nhân dùng sức phá gông, thậm chí còn bó chặt vào cổ và tay hơn cả chân.

Nhưng đối với Trần Nhật Quang, từng này có hề gì ? Chiến tranh đã tôi luyện và cho hắn rất nhiều những kiến thức hữu ích. Và đây là lúc dùng chúng, nhưng thấy vậy chưa đủ thử thách, hắn quyết định đặt giới hạn thời gian tháo gông.

Trước hết, kẻ xấu này đẩy cao cái cùm bên chân trái lên cao hơn vùng cổ chân. Việc này không khó lắm, dù hơi bó nhưng với hắn là chấp nhận được. Ngay sau đó, hắn lấy gót chân phải dậm vào vùng cổ chân vừa lộ ra một cách dứt khoát và mạnh mẽ, làm cho cái chân trật khớp ngay sau lần dậm đầu tiên.

Hơi nhói, nhưng giải thoát những mẩu xương khỏi trục quay cố định của nó là quá đủ để cái chân tuột khỏi cái cùm một cách dễ dàng. Tiếp theo, khi bàn chân trái đã thoát khỏi sự kìm kẹp, Trần Nhật Quang dành vài phút để cố định khớp như lúc ban đầu, rồi tiếp tục làm vậy với chân phải.

Tất cả chỉ tốn chưa tới năm phút để đôi chân được tự do, và cũng chỉ mất thêm vài phút chúng hoạt động như bình thường, nhưng dẫu sao vẫn nhanh hơn lần gần nhất cách đây hơn mười lăm năm trước

Sau khi đôi chân được giải thoát, giờ là lúc để lôi đôi bàn tay bắt chéo được thoát khỏi cái gông. Lần này thì phức tạp hơn một chút, khi nếu không cẩn thận thì Trần Nhật Quang sẽ tự bẻ xương mình thay cho khớp tay cần bẻ. Đầu tiên, hắn bẻ từng mảnh khớp ở các ngón tay, bảo đảm việc khi đã thoát được ra thì bàn tay sẽ dễ dàng được kéo ra.

Cũng vẫn như trước, kẻ xấu này đẩy cái gông sao cho để hở ra khoảng khớp ở phía sau gông, sau đó lấy một chân làm cái đe, một chân làm búa, đập mạnh vào vùng cổ tay. Động tác lần này khó hơn, phải thực hiện tới lần 3 hắn mới kéo được cái tay ra khỏi gông.

- Không tốt lắm, lần trước chỉ cần hai lần!

Hắn lẩm bẩm một cách bực mình khi kéo nốt cái tay thứ hai khỏi bộ gông. Đặt hai tay xuống đất, Trần Nhật Quang sử dụng đôi chân một cách thuần thục để nắn từng mảnh khớp về đúng nơi của chúng thật chính xác. Việc này tốn thêm mười phút nữa, nhưng đổi lại hắn giờ có thể tháo băng mắt và đi lại trong phòng giam thoải mái.

Nhưng cái gông trên cổ thì khá là bất tiện, nên hắn phá nó bằng cách dùng tay không cắt một đường như lưỡi dao sắc lẻm, sau đó thoải mái chui qua cái gông vỡ. Cái gông này tuy viền sắt, nhưng phần gỗ bên trong còn khô mới, dễ phá hơn những cái gông gỗ lâu đời nên chỉ cần vài cú đấm thì gông cũng vỡ.

Như vậy, tổng thời gian thoát cùm của Trần Nhật Quang chưa mất tới hai mươi phút, về tổng thể thì nhanh hơn so với lần gần nhất, nhưng hắn vẫn khó chịu vì việc kéo tay khỏi gông lâu hơn. Thường thì hắn sẽ dung phép xé nát gông cùm nhưng như vậy sẽ tạo nên tiếng động lớn. Lúc này đã gần trưa, nhiệt độ trong phòng trở nên nóng bức và sôi sục hơn, nhưng nó chưa phải là điểm chết của kẻ xấu này nên chẳng bận tâm lắm.

Đứng lên từ mớ gông cùm vỡ nát, Trần Nhật Quang đứng thẳng dậy, để lộ những múi cơ rắn chắc đầy sẹo cùng những hình xăm chiến trường. Hắn tiến về phía song sắt, đảo mắt nhìn những phòng giam xung quanh. Hầu hết chúng đều trống rỗng và cô quạnh. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của hắn.

- Xem ra nơi này chưa đủ để bẻ gãy chúng ta nhỉ, người anh em?

Trần Nhật Quang khẽ giật mình. Trước mặt hắn là một thân hình to lớn với đôi mắt sắc cạnh, điểm nổi bật có lẽ là chiếc sừng pha lê cỡ lớn, chĩa thẳng vào mặt Trần Nhật Quang mà cất lời :

- Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?

Trần Nhật Quang đáp lại, nhưng bằng một giọng khôi hài.

-Ta có nên thổi bay nơi này không?

-Mi nghiêm túc đấy chứ?

Lang Thần nhớ lại quãng thời gian trước đó. Sự điên loạn hay nói đúng hơn là khát vọng thái quá về việc muốn được sống yên bình mà trở thành “quái thú” trong mắt toàn bộ sinh vật trên thế giới.

Với sức mạnh gần như vô hạn của mình Lang Thần bị nhân loại truy lùng để rồi bị áp chế nhẫn tâm như một mối đe dọa sự sống. Cái mà được gọi là “công lý” hay “Trừ gian diệt ác” được tạo nên từ loài người khiến ông ta phát ngán.

Chúng chỉ là những khái niệm được đặt ra để bao biện cho tâm lý muốn tước đoạt sức mạnh to lớn của ông ta mà thôi. Quãng thời gian bị phong ấn cầm tù trong cơ thể loài người khiến Lang Thần uất hận mà mù quáng.

Cho đến khi gặp được kẻ xấu này. Trần Nhật Quang là con người đầu tiên định lại được hướng đi của Lang Thần, hay nói chính xác hơn là tìm lại chính bản thân ông ta. Giải thích đơn giản chỉ là hai kẻ có cùng mục đích gặp nhau rồi đồng cảm.

Quá khứ của hai sinh vật này là một cái gì đó điên cuồng và tuyệt vọng, nhưng với một con người thì luôn bị chi phối bởi lý trí và cảm xúc. Trần Nhật Quang là kẻ có khả năng cân bằng hai yếu tố đó và truyền cảm hứng lại cho Lang Thần.

Đó là cách mà cặp bài trùng này tồn tại cùng nhau, một con người có sự phán đoán tuyệt vời và một con thú dũng mãnh không ngại bất cứ điều gì. Khi hai kẻ đó cùng nhất thể thì không thứ gì có thể làm khó họ được.

Điều đó được minh họa rõ hơn ở hiện tại, hai kẻ có cùng ý tưởng điên cuồng đang nhìn nhau với ánh mắt cộng hưởng, sau một hồi xác định lại quan điểm thì Trần Nhật Quang bất thình lình nhìn đi chỗ khác rồi cất lời.

-Chỉ cần Kim Liên không biết là được, nó sẽ giận tôi mất!

Dứt lời, kẻ xấu này rút ra miếng da dê của cũ kĩ, đặt trước mặt Lang Thần.

-Đến giờ bàn luận rồi!

Trần Nhật Quang trải tấm da dê ra, lộ ra những hàng chữ nghuệch ngoạc. Đại khái cũng chẳng có gì đáng nói, như là vị trí của những kỵ sĩ còn lại và những thông tin về họ. Đương nhiên, cái đáng kể nhất luôn ở dòng cuối cùng.

“ Nếu quá khứ đeo bám ngươi, hãy để giấc mơ sẽ thiêu chết nó”

Một câu nói vô nghĩa, và thường những câu như thế sẽ có rất nhiều cách diễn giải. Nhưng với Lang Thần, dường như ông ta chẳng quan tâm gì hơn chữ “thiêu”

- Mi biết không? Ta đang nghĩ tới việc đốt một cái gì đó ...

Trần Nhật Quang ngước nhìn lên khuôn mặt quái thú của Lang Thần, đôi mắt tinh tường của loài dã khuyển luôn làm ánh lên một thứ bản năng đáng sợ, nhưng vô cùng chính xác.

- Được! Vậy hãy thiêu “nó” ra tro!

Tiếng chuông từ phía Vòm trắng vẫn không hề dứt, vang vọng tạo thành thứ âm thanh quỷ quái, biến cuộc gặp gỡ của một tên tội nhân và một con sói càng trở nên kì lạ, u ám, hệt như thứ sắp bị chúng “thiêu”...

                           

Buổi lễ thờ vẫn chưa kết thúc.

Đã gần trưa, ánh nắng mặt trời đã ngự trị trên đỉnh đầu của những con chiên dưới quảng trường, nhưng sức nóng vẫn chưa đủ để đánh gục họ, hoặc là điều ngược lại đã xảy ra và không thể di chuyển nữa. Nhưng cách giải thích nào cũng chỉ nói lên một điều : Tiếng chuông vẫn chưa dứt và những con chiên chưa thể đứng dậy...

Trong thư phòng, Đức Vua Vulcan nhìn ngắm những con người ngoan đạo đang đày mình trước nắng. Vài phút trước ông định ra lệnh mang ô ra quảng trường, nhưng lại đổi ý. Có lẽ cũng giống như Mantis và Trần Nhật Quang, Vulcan cũng nhìn ra thứ sức mạnh vô hình đang che chở họ... Và đó quả là một thứ sức mạnh đáng sợ, ông nghĩ vậy, và trên hết thứ sức mạnh đó đang có nguy cơ vượt tầm kiểm soát của ông, sau cùng sẽ trở thành cơn ác mộng...

- Thưa Đức Vua Vulcan vĩ đại, đã đến giờ thiết triều ạ!

Viên quan hầu cận, với dáng vẻ khúm núm nhưng không có chút sợ hãi, ông ta không bước đi một cách khoan thai nhưng lại chẳng hề tỏ ra lo sợ trước vị Vua vĩ đại của mình. Có lẽ đó là sự tôn kính mà ông ta dành cho vị chủ nhân quyền lực đang nhìn về phía xa xăm... Vulcan không quay lại, nhưng giọng ông sang sảng :

- Hãy chuẩn bị trang phục vào chầu!

- Vâng thưa Đức Vua!

Viên hầu cận lui ra, để lại vị vua vĩ đại của Novae Future một mình trong thư phòng ngổn ngang giấy tờ, mắt vẫn không rời những con chiên trên quảng trường. Tiếng chuông thánh thót cũng vang lên trong ông, như nhắc nhở về thứ quyền lực ông còn giữ trong tay. Sực tỉnh, ông quay lại bàn làm việc chất đống tín thư.

Xô hết tất cả, vị Hoàng Đế uy nghi của vương quốc này cặm cụi viết một bức thư triệu gọi kẻ mà ông muốn tìm. Từng nét chữ bay lượn trên tấm giấy trắng, dù rằng chỉ vài phút nữa, giờ thiết triều sẽ bắt đầu ...

Tại đại sảnh rộng lớn của buổi chầu đã chuẩn bị sẵn bàn ghế cho các Vương tước từ mọi miền đất nước đổ về. Đoàn người hầu dâng trà nước thoăn thoắt rót từng tách, chuẩn bị từng chiếc bánh cho các vị đại thần.

Đã từ lâu, việc thiết triều ở Novae Future đã đi liền với tục trà bánh quần thần, như để thắt chặt tình hữu nghị giữa các quý tộc lại với nhau, một sáng kiến khôn ngoan từ Đức Vua Vulcan. Chính vì sự cẩn thận từng tiểu tiết này, quyền lực của ông vẫn còn được củng cố và an toàn.

Thế nhưng vụ náo loạn đêm qua đã thay đổi tất cả. Việc một thủ đô của một quốc gia đã quen yên bình bị tấn công sẽ đem lại sự hoài nghi của các danh gia vọng tộc đối với quyền lực của Đức Vua, biến kinh đô thành một phòng trà dành cho đủ những kẻ tham vọng với đủ thứ dã tâm khác nhau. Vulcan biết rõ khó khăn và thách thức đối mặt với ông ta trong căn phòng đó, và việc cần làm thì vẫn luôn như trước : Đảm bảo quyền lực của Vương triều.

Đã đến giờ họp, Ngai vẫn trống không, những Vương tước bắt đầu sốt ruột, nhưng không ai dám bỏ về, điều đó chứng tỏ quyền lực của Vulcan với giới quý tộc vẫn rất tốt, và nó khiến ông nóng lòng được xuất hiện trước mặt công chúng. Hàng người ở hai bên hành lang cúi đầu chào theo từng bước đi của ông.

Trong căn phòng lớn với những hàng người đại diện cho từng tầng lớp cai trị lớn bé xếp xen kẽ nhau. Ngay khi có tiếng chuông thì họ ngay lập tức dàn hàng sang hai bên rồi hô to khẩu hiệu.

“Vinh quang cho Đức Vua Vulcan, tương lai của Novae Future”

Cổng lớn từ từ mở ra, ánh nắng ban mai bắt đầu xâm lấn từng khoảng không gian được giấu kín bởi những bức tường vững chắc. Vulcan từ từ xuất hiện phía sau thứ ánh sáng ấy như một cái bóng điều khiển mọi thứ.

Những bước chân khẩn trương và có phần dứt khoát tiến dần đến vị trí của chiếc ngai vàng, xung quanh nó là những chiếc ghế khác đang bao bọc trong mình những cận thần thân tín của vị vua quyền lực.

Dừng lại một chút để lấy điểm khởi đầu, cả căn phòng im lặng một hồi. Rồi sau đó có một người từ trong hàng ngũ những người mặc áo giáp với chiếc huy hiệu thập tự bước ra trịnh trọng tâu.

- Thưa Đức Vua đáng kính, tình hình dân chúng bên ngoài đang rất căng thẳng do sự cố của ngày hôm qua, kính mong bệ hạ có giải pháp thỏa đáng để trấn yên lòng dân.

- Hỡi những con dân của Novae Future thịnh vượng, cao quý, ta, Hoàng Đế của vương quốc này, cảm thấy vô cùng ái ngại và đau buồn cho sự vụ đêm hôm qua. Nhưng ta, với tư cách là Đức Vua và là một người con của Vương Quốc này, cảm kích trước lời khẩn cầu của những người con đích thực của Novae Future. Điều này càng làm ta cảm thấy cần phải cố gắng hơn trong những quyết định sắp tới cho tương lai của vương quốc. Vậy nên, hãy nghe ta, hỡi những người con của đô thành cao quý này. Hãy yên lòng trở về nhà, thưởng thức những thứ rượu ngon ngọt đê mê để quên đi nỗi khổ ải và mệt mỏi vì vương quốc này. Hãy ăn cho no, ngủ cho say, hãy thưởng thức những âm thanh mê mệt của đời sống trần tục này. Hãy cứ vui lên đi, vì đã có ta ở đây, vương vị của các ngươi sẽ mãi còn, và Novae Future sẽ vẫn còn mãi! Hãy sống và tận hưởng đi, những người con đích thực của vương quốc này!

Tiếng chuông của Vòm trắng vẫn vang vọng, xuyên vào tim những người thiết triều với nỗi niềm hân hoan tột đỉnh. Tất cả ngợi ca Vulcan – Hoàng Đế vĩ đại nhất bằng đủ thứ ngôn từ đầy hoa mĩ.

Buổi thiết triều kết thúc cùng với lúc tiếng chuông ngưng ngân vang. Những người con cao quý của Novae Future trở về dinh thự của họ, bên cạnh những con chiên ngoan đạo tập tễnh bước đi vì quỳ quá nhiều.

Có người ngã xuống ở quảng trường và chẳng thể nào đứng nổi lên nữa. Khung cảnh kì quái giữa buổi trưa đó, kì thực vô cùng đáng sợ. Tiếc thay, Hoàng Đế của Novae Future không ở đó để chứng kiến cái thực tại đáng buồn của đất nước tươi đẹp của mình.

Sau buổi thiết triều, ông nhanh chóng bước tới Toà thánh để dự lễ cầu nguyện một mình. Nhưng đã có một tên đến trước ông, và hắn đang vô cùng bình thản. Bình thản đến mức hắn quên rằng Đức vua của hắn đang ở đây. Quỳ dưới tượng của đấng tối cao, miệng vẫn luôn lẩm bẩm những lời cầu kinh đều đều không chút vấp váp. Nhìn đám bụi trên tấm áo ắt hẳn hắn đã quỳ ở đây từ rất lâu rồi.

Vulcan từ từ tiến vào phòng đúng cái giây phút Chuông vàng im bặt, và tiếng cầu kinh cũng chẳng còn. Tên đang quỳ đó đứng dậy, quay về phía Hoàng Đế, để lộ gương mặt hốc hác và cáu kỉnh ẩn trong chiếc áo Măng- tô xám.

Hắn, chính là kẻ Vulcan đang tìm.

"Sự cuồng tín là cái giá phải trả quá đà cho sự ngờ vực"

Hết Chương 9

Bạn đang đọc Huyết Hỏa sáng tác bởi ds2981995
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ds2981995
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.