Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trưởng thôn cô đơn

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Chương 53: Trưởng thôn cô đơn

Hank chật vật chạy khỏi thần điện, ai cũng biết thần phạt đã phát huy công dụng. Sau đó Lương Lập Đông kinh ngạc phát hiện trong thông báo của hệ thống lại có thêm mười mấy tín đồ cấp thấp, sau đó hắn thu được +4 điểm cống hiến thần điện cùng +2 điểm độ thành kính.

Chính sách dụ dỗ đơn thuần cũng không phải vạn năng, có lúc phô diễn vũ lực sẽ nhận được tôn trọng và tán đồng. Lương Lập Đông đóng cửa sổ quản lý thần điện, hắn nhìn đám trẻ vẫn chưa hết kinh ngạc cùng vài người trưởng thành ngồi phía sau không biết làm thế nào nói: “Tiếp đó thầy sẽ dạy các con sở trường chiến đấu… Về phương diện vũ khí thầy chỉ biết kiếm thuật. Về phép thuật thì tri thức lý luận của thầy cũng tạm ổn. Các con phải tự suy nghĩ xem mình muốn theo con đường nào. Đương nhiên nếu các con tự tin có thể học cùng lúc cả ma pháp lẫn kiếm thuật. Có điều theo như thầy quan sát nửa năm nay, trong các con không có nhân tài như vậy, hoặc có nhưng thầy a không phát hiện.”

Những lời này có vẻ đánh giá thấp mọi người, nhưng những người trong thần điện không ai thấy có gì sai. Những đứa trẻ ở đây đều là học sinh của Lương Lập Đông, hơn nửa năm học tập đã khiến bọn trẻ cực kỳ kính nể thầy giáo mình, cho dù Lương Lập Đông mắng bọn chúng là ngu ngốc, chúng cũng không oán hận gì; huống hồ những lời vừa rồi là lời dạy đầy thiện ý, nói rất thẳng thắn, không uyển chuyển nhưng cũng không có ác ý.

“Bình thường muốn luyện tập sở trường chiến đấu cần tốn rất nhiều thời gian, nếu điều kiện gia đình không cho phép cùng với thiếu tính kiên nhẫn, thầy để nghị không cần học tập nghề nghiệp.” Lương Lập Đông đứng sau bàn đá, dùng ánh mắt nghiêm khắc đảo qua lũ trẻ: “Mặt khác, người có nghề nghiệp rất dễ bị cuốn vào vòng tranh đấu. Nếu nhát gan hoặc không thích tranh đấu cũng không đề nghị học nghề nghiệp.”

Bọn nhỏ không ai dám tiếp xúc với ánh mắt nghiêm khắc của Lương Lập Đông, ai nấy cúi đầu, nhưng vẫn không ai rời khỏi.

“Được rồi, các con đã tự tin như vậy thì cứ học trước đã.” Lương Lập Đông thở dài nói: “Kayle và Belin, thầy giao những người khác cho hai con, cố gắng dạy dỗ họ. Đến lúc có ai trong số họ rèn luyện đạt tiêu chuẩn thì dẫn tới gặp thầy.”

“Vâng!”

“Vâng thưa thầy!”

Thiếu nam thiếu nữ gần như đồng thanh, Lương Lập Đông nhìn người phía dưới nói: “Được rồi, buổi dạy hôm nay ngừng ở đây. Trước khi giải tán, ta có hai điều cần thông báo cho mọi người. Đầu tiên, giáo đường của thần điện Ác Kim cho phép tất cả mọi người tới nghỉ ngơi cầu nguyện, bất luận quý tộc hay bình dân, thậm chí ăn mày, vì chúng sinh đều bình đẳng trước thần linh. Yêu cầu duy nhất của chúng ta là người tới phải giữ yên lặng.”

Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là những người trưởng thành, bọn họ biết các thần điện khác sẽ không để bình dân tuỳ ý ra vào.

“Điều thứ hai, thần điện Ác Kim chúng ta có thể dùng thần thuật chữa trị bệnh tật và đau đớn cho mọi người. Đương nhiên đều sẽ phải trả tiền. Theo bệnh tật nặng nhẹ ra sao chia làm bốn cấp. Cấp thấp nhất là bệnh nhẹ và vết thương nhẹ chỉ cần năm tiền đồng. Nặng nhất sẽ tốn ba đồng vàng. Đương nhiên ta tin rằng bình dân phổ thông dưới sự chở che của nữ thần sẽ không bao giờ mắc bệnh nặng, nhiều lắm chỉ bệnh nhẹ thương nhẹ mà thôi.”

Lương Lập Đông nhìn đám người vẫn còn tròn mắt phía dưới, cười khẽ, không biết sẽ bao người hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Sắp đổi được thần thuật nên hắn định đổi Thuật Chữa Bệnh… Lương Lập Đông định biến thần điện thành nơi chữa bệnh phục vụ dân chúng xung quanh, như vậy có thể nhanh chóng tích luỹ lực lượng tín ngưỡng, mở rộng quần thể tín đồ.

Thuật Chữa Bệnh là một thần thuật rất thực dụng. Có thể thấy Thuật Chữa Bệnh là phép thuật phụ trợ, nhưng trên thực tế, trong thế giới phép thuật này nó lại có tác dụng cực lớn. Không nói chỉ cần là sinh vật đều có thể bị bệnh tật, lúc đó phép thuật này sẽ có tác dụng rất lớn. Một nguyên nhân nữa là rất nhiều phép thuật sẽ tạo thành hiện tượng cực kỳ ác liệt, ví dụ như ôn dịch, vân vân… Phần lớn hiện tượng bệnh tật do sinh lý hay do phép thuật đều có thể dùng Thuật Chữa Bệnh để chạy chữa. Bất luận lúc nào, ở đâu, Thuật Chữa Bệnh cũng là thần thuật cực kỳ hữu dụng, cũng là một trong số những thần thuật thường thấy nhất.

Những vấn đề Thuật Chữa Bệnh không giải quyết được, Lương Lập Đông cũng có thể dùng sách phép thuật để xử lý. Phép thuật quả thật được tính là một loại ‘huỷ diệt’, nhưng nó cũng là một loại ‘sáng tạo’ hoặc một loại ‘gia công’. Chỉ xem người sử dụng dùng năng lực của mình ra sao thôi.

Từ nay về sau người bình thường đến thần điện chữa bệnh, dù thương thế có nặng nề cỡ nào đều thu phí trị liệu mức ‘thương nhẹ bệnh nhẹ’. Còn nếu là quý tộc… ha ha, bệnh tình nặng hơn một cấp. Tiền của quý tộc là dễ kiếm nhất, bọn họ sợ chết, chỉ cần bẫy đám quý tộc, moi tiền từ chúng rồi dùng trên người người bình thường. Như vậy cũng có thể coi là một loại ‘cướp của người giàu chia cho người nghèo’ khác.

Nói tới ‘cướp của người giàu chia cho người nghèo’, Lương Lập Đông lại nghĩ tới có chuyện mình cần xử lý, sau khi tuyên bố giải tán các học sinh, hắn một mình bước tới cửa nhà trưởng thôn Reed. Trưởng thôn đang ngồi trước cửa tắm nắng thấy Lương Lập Đông ngạc nhiên hỏi: “Ồ, Beata các hạ không ở thần điện chủ trì sự vụ, sao lại tới nhà ông già tôi đây? Đúng là khách quý.”

Giọng nói lão trưởng thôn mang theo chút châm biếm, có vẻ ông lão vẫn khó chịu vì bị thần điện ‘kiếm mất’ 100 đồng vàng, cũng là của cải tích luỹ mấy đời. Lương Lập Đông hiểu ý cố chấp của ông lão đối với tiền tài, dẫu sao đó cũng là tiền bạc cho cuộc sống sau này.

“Không cần ‘khách khí’ như vậy.” Lương Lập Đông cười nói: “Lần này ta tới muốn chuyển số tiền vàng gửi nhờ nhà ông vào trong thần điện. Mặt khác ta cần làm một việc, nhưng cần ông đồng ý.”

Ông lão trưởng thôn ngồi ngay ngắn lại nói: “Ồ, có chuyện gì xin cứ nói.”

“Ta định sửa sang lại thôn Reed.” Lương Lập Đông lấy vài tờ giấy da dê trong không gian trữ đồ ra nói: “Đây là bản quy hoạch do ta vẽ. Ta định lát đá trên vài con đường trong thôn, cắm vài biển chỉ đường. Mặt khác ta còn định đào một hố lớn phía sau thôn, xây dựng một hố phân lấp kín, đồng thời xây nhà xí cỡ lớn phân nam nữ ở gần đó. Trong thôn giờ đâu đâu cũng đầy nước bẩn, trời lạnh còn không sao, đến lúc nóng dễ thành nguồn bệnh.”

Trưởng thôn không mấy hứng thú với bản vẽ trong tay Lương Lập Đông, ông lão chậm rãi nói: “Beata các hạ, giờ đã là mùa xuân, chúng tôi không còn người làm việc này. Nếu không bắt tay vào làm nông, tới mùa thu chúng ta sẽ không còn gì để ăn nữa.”

“Chuyện này không cần các ngươi bận tâm, thần điện trả tiền.” Lương Lập Đông thu hồi bản vẽ, nói rõ từng lời: “Ta chỉ cần thanh niên trai tráng bỏ sức ra thôi, nhiều lắm hai mươi người. Mỗi người làm một ngày nhận tiền lương bảy đồng. Nếu bọn họ hoàn thành công việc ta chỉ định trong năm tháng vậy mỗi người được thưởng thêm năm đồng bạc. Nữ thần Ác Kim làm việc trước nay không chiếm lợi của người khác, ngài là thần thương nghiệp, chú trọng đôi bên cùng có lợi. Đây là lợi ích cho thôn dân, cũng là cho thần điện.”

Trưởng thôn thở dài: “Chúng tôi đời đời kiếp kiếp sinh sống ở đây dã vài trăm năm rồi. Thôn làng này trước nay vẫn vây, chưa từng thay đổi. Beata các hạ, nếu tôi không đồng ý, ngài sẽ làm gì?”

Beata chỉ mỉm cười mà không nói.

“Xem ra tôi không thể không đồng ý rồi.” Ông lão cô đơn nói, ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn rất chăm chú như trên trời có thần linh mà ông sùng bái.

Thấy ông lão chìm vào thế giới riêng của mình, Lương Lập Đông cũng chẳng quấy rầy, xoay người rời khỏi. Làm vài con đường đá cho thôn Reed chỉ là bước đầu tiên, hắn định dùng các công việc từ từ ‘chuyển’ 2000 đồng vàng này vào tay thôn dân. Thôn dân có tiền đương nhiên sẽ đến thần điện nhận chúc phúc, nhận ơn huệ, thậm chí trả tiền chữa trị thân thể.

Sau đó Lương Lập Đông lại bỏ tiền nhận được ra, dùng các công việc đưa lại tay người dân. Cứ như vậy dần dần tạo thành một vòng tuần hoàn của cải, những công việc thần điện bố trí cố gắng hướng về cơ sở hạ tầng như xây cầu sửa đường vân vân. Theo thời gian trôi qua, danh tiếng của thần điện sẽ càng lúc càng tốt, tín đồ cũng càng ngày càng nhiều.

Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của Lương Lập Đông, có thành công hay không hắn cũng không chắc.

Ngày hôm sau, nghe trưởng thôn thuật lại xong, rất nhiều thanh niên trai tráng đều đến cửa thần điện nhận công việc. Đối với các thôn dân, tiền lương bảy đồng một ngày tuy không bao ăn bao nghỉ nhưng cũng rất đáng giá. Dẫu sao hai cân lúa mì mới chỉ có ba đồng, thần quan Beata mở miệng đã nói mỗi người bảy đồng, khoản tiền này đã rất khá rồi.

Ông lão trưởng thôn đứng xa quan sát. Thanh niên trai tráng trong thôn đều tới cửa thần điện chờ Beata lựa chọn. Ông lão nhặt một tấm lá khô lên, giờ ông như phiến lá rụng này, rơi bên cạnh không chút tiếng vang, cũng chẳng ai để ý. Sau khi Beata tới thôn Reed, trưởng thôn phát hiện lực ảnh hưởng của mình càng lúc càng yếu, giờ các thôn đân chỉ biết tới pháp sư Beata, chỉ tôn kính hắn, mọi việc đều nhờ lũ trẻ chuyển lời, tìm hỏi Beata, cứ như quên Reed mới là trưởng thôn này.

Ta già rồi, bị loại bỏ rồi! Trưởng thôn ném chiếc lá khô trong tay xuống, chậm rãi về nhà.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.