Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc rượu có biến đã thành thông lệ

Phiên bản Dịch · 2302 chữ

Chương 27: Tiệc rượu có biến đã thành thông lệ

Đối với thiếu niên ham mê mạo hiểu như Kayle, khai mở nghề nghiệp là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời cậu. Vài ngày trước, thầy giáo đã từng dạy bọn họ, nếu muốn khai mở nghề nghiệp phải học được một sở trường chiến đấu. Tuy cậu không hiểu sở trường chiến đấu là gì, nhưng cậu biết đây là cách duy nhất để trở khai mở nghề nghiệp.

Thiếu nữ váy trắng giữa quảng trường tuy không xinh đẹp cho lắm nhưng lại cực kỳ bắt mắt. Nếu nói khu vườn là cả bầu trời, mỗi vị khách là một ngôi sao, vậy Barbara chính là ánh trăng giữa những vì sao đó. Cô gái này là người thừa kế thành Đông Phong đời tiếp theo, chỉ riêng thân phận này đã đủ khiến đa số mọi người phải ngước nhìn, hơn nữa cô còn là một Ma pháp sư, nếu ý chí không đủ kiên định thậm chí không có tư cách lại gần cô, cũng như vài thanh niên quý tộc chật vật vừa rồi.

Kayle cũng không để ý tới chuyện Barbara có phải thành chủ thành Đông Phong đời kế tiếp hay không. Nếu có thể đứng trước mặt cô chứng tỏ mình có ý chí kiên cường, thầy cũng sẽ tán thưởng mình, dạy mình khai mở nghề nghiệp!

Khai mở nghề nghiệp!

Kayle hít một hơi thật sâu, hai tay vỗ nhẹ lên mặt vài cái, xốc lại tinh thần, đè nén tâm trạng đang căng thẳng của bản thân rồi xua đám người phía trước sang, nhắm thẳng về phía ‘vầng trăng’ chính giữa quảng trường.

Không ít người chú ý thấy hành động của cậu, rất nhiều tiếng xì xào bàn tán vang vọng tới tai cậu.

“Kia chẳng phải thằng nhóc nhà Reed sao? Nó mà cũng đòi cưa cẩm tiểu thư Barbara?”

“Một hậu duệ quý tộc nông thôn, đã vậy gia cảnh còn sa sút bao năm rồi, tiểu thư Barbara để ý đến mới là lạ.”

“Không biết tự lượng sức mình!”

“Các ngươi không hiểu rồi, người ta như thế mới là thông minh. Đẫu sao thằng nhóc ấy có thất bại cũng chẳng mất cái gì, thế nhưng vạn nhất được tiểu thư Barbara để mắt tới thì cơm không lo áo không ngại rồi!”

“Có lý, có lý lắm, lát nữa ta cũng tới thử xem!”

Thính lực Kayle từ nhỏ đã rất tốt, cậu cũng không biết vì sao, thế nhưng giờ cậu lại thấy ghét cái thính lực của chính mình. Tiếng bàn luận xung quanh như tiếng ruồi kêu vo ve bên tai, khiến cậu cực kỳ tức giận! Khó khăn lắm cậu mới đẩy được bức tường người phía trước, len lên đầu, đang chuẩn bị thừa thế xông lên nhưng lại phát hiện Barbara đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, tuy trước đây cũng đã gặp Barbara vài lần nhưng đây mới xem như lần đầu Kayle thật sự quan sát thiếu nữ này.

Trước đây, Barbara vẫn mặc một bộ trường bào ma pháp rộng rãi, tuy vẫn ẩn hiện vóc dáng ma quỷ bên dưới nhưng không rõ nét trực tiếp. Hiện giờ bộ váy trễ ngực màu trắng dịu dàng hoàn toàn tôn bật vóc dáng cô gái, bờ gáy trắng noãn như thiên nga, hai ngọn núi tuyết cao vút, vòng eo nhỏ thắt chặt dịu dàng, vóc dáng mê hoặc chẳng khác nào ma quỷ.

Dung mạo Barbara không xinh đẹp, nhưng lại rất dễ nhìn, Kayle như thấy một ánh sao lấp lóe trong ánh mắt đối phương. Thiếu nữ cứ đứng đó lặng lẽ nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên, chính giây phút này, Kayle cảm giác nhịp đập trái tim mình đột nhiên mạnh hẳn lên, thân thể nóng dần, gương mặt cũng bừng bừng hơi nóng.

Đây là ‘áp chế tinh thần’ mà thầy giáo nói ư? Kayle suy nghĩ trong lòng, lại dũng cảm tiến tới.

Sau lưng cậu vang lên tiếng cười chế nhạo, ngoại trừ số ít người, không ai nghĩ cậu sẽ làm được. Song mọi chuyện diễn ra khiến đám quý tộc vô cùng kinh ngạc, Kayle đi tới trước mặt Barbara, tuy sắc mặt cứng đờ, động tác khó khăn nhưng cậu thật sự làm được, không bỏ chạy giữa chừng như những thanh niên quý tộc khác.

“Xin chào… Tôi, tôi tên…” Kayle luống cuống chân tay, đối diện với thiếu nữ này, cậu lập tức quên sạch chuyện khai mở nghề nghiệp nọ kia.

“Em biết, anh tên là Kayle! Chúng ta đã từng gặp mặt, mấy ngày trước em còn mời anh tới dự tiệc mà, anh quên à?” Barbara nhẹ nhàng mỉm cười, hai mắt như bừng sáng: “Mà sao anh cứ đờ ra như thế, không mời em khiêu vũ hay sao?”

“A à à, ừ…”

Kayle luống cuống giơ tay phải lên, thực hiện lễ nghi mời nữ sĩ khiêu vũ, Beata vui vẻ bước tới, hai người cách nhau rất gần, Barbara hơi thấp hơn một chút, vì vậy khi Kayle cúi đầu nhìn thiếu nữ, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt cậu trai là một rãnh biển hình chữ V sâu hun hút, sau đó thân thể thiếu niên càng cứng nhắc.

Barbara mỉm cười hạnh phúc, cũng hơi buồn cười, thiếu nữ chủ động kéo một cánh tay khác của Kayle đặt lên eo mình, rồi lại chủ động kéo Kayle đã biến thành khúc gỗ khiêu vũ theo điệu nhạc.

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra Barbara đang rất vui, chuyện này khiến rất nhiều thanh niên quý tộc không phục, ngay cả vài quý tộc lão thành cũng có chút ý kiến.

Uther thấy con gái mình vui vẻ cũng hài lòng, sau đó dặn quản gia một câu, đám người hầu bắt đầu bưng rượu và thức ăn lên cho mọi người trong quảng trường, đương nhiên món ăn được hoan nghênh nhất là ‘ngắm nhìn bầu trời’. Vài quý tộc trung niên nhìn hai người khiêu vũ giữa quảng trường, tụ lại hàn huyên một lát, sau đó có người bước ra, tiện tay nâng một chén rượu từ khay bên cạnh, tới bên Uther nói: “Thành chủ, chỉ chớp mắt mà tiểu thư Barbara đã lớn rồi, còn ngài lại đã già.”

Uther nhìn đối phương: “Tóc bạc của ngươi có vẻ còn nhiều hơn ta đấy.”

“Cứ để tiểu thư Barbara làm bừa như vậy có ổn không? Tiểu thư là thành chủ đời kế tiếp, còn là một Ma pháp sư, đối phương chỉ là một hậu duệ quý tộc nông thôn đã sa sút! Không xứng đôi vừa lứa, chuyện này sẽ khiến người ta cười nhạo đấy.”

Uther nhìn Kayle giữa quảng trường, lại nhìn đám người, nhìn về phía Kayle đang gọt hoa quả ăn lia lịa rồi cười nói: “Ta cảm thấy thằng nhóc ấy còn khá hơn con trai ngươi nhiều, ít nhất nó cũng không bị giang mai. Ngươi thấy đúng không?”

Uther lấy một chén rượu từ người phục vụ vừa đi qua, chạm ly với gã quý tộc trung niên đang lúng túng không thôi, sau đó nói: “Xin lỗi, ngươi biết đấy, ta là quân nhân, nói chuyện khá thẳng thắn. Trong mắt ta cô công chúa nhỏ của ta còn thuần khiết hơn thiên sứ, ngươi bảo một tên bẩn thỉu tới sinh bệnh tiếp cận cô bé là coi thường Barbara, cũng là coi thường ta! Ta hiểu tâm tư của các người, nhưng chuyện này tất cả đều theo ý Barbara, ta không muốn can thiệp. Nếu người khác muốn quyết định thay hai cha con chúng ta thì đừng ngại ta làm gì quá đáng!”

Nói xong, hắn chẳng buồn để ý tới quý tộc trung niên, bước về phía một góc quảng trường vắng bóng người, nơi đó có một người một chim đang ăn luôn miệng không coi ai ra gì.

“Beata các hạ, lần đầu gặp mặt, ta là chủ nhân nơi này, Uther…” Người đàn ông trung niên nhìn bóng lưng đối phương, tự giới thiệu bản thân: “Khi nghe nói có một pháp sư tới lãnh địa của mình, ta rất muốn đích thân tới gặp, có điều không thoát nổi việc quân…”

Lương Lập Đông quay sang, giơ trường kiếm về phía Uther, ngắt lời của đối phương. Hành động này khiến đám người xung quanh, đặc biệt là thôn trưởng, ai nấy sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Nhưng Uther vẫn rất bình tĩnh, miệng treo nụ cười, rượu đỏ trong ly không nổi chút gợn sóng.

“Ăn không, ta tự tay gọt, hương vị không tệ đâu.” Lương Lập Đông hỏi, mũi kiếm treo nửa quả táo đã gọt vỏ.

“Cám ơn, người bình thường nào ai có phúc hưởng thụ đồ ăn do Ma pháp sư tự làm!” Uther chẳng hề để ý tới cử chỉ nhìn như vô lễ của Lương Lập Đông, hắn giơ tay lấy nửa quả táo trên mũi kiếm xuống, đưa lên miệng cắn một cái, ngạc nhiên nói: “Quả táo này đường như ngon hơn bình thường nhiều.”

Uther đương nhiên biết hoa quả nhà mình hương vị chắc chắn không được ngon như vậy!

Lương Lập Đông quay người lại, tiếp tục gọt quả táo tiếp theo: “Một chút kỹ xảo mà thôi, không đáng kể.”

“Chuyện như vậy cũng có thể làm được, ma pháp quả thật thần kỳ!” Uther chỉ hai ba miếng đã ăn xong nửa quả táo, ngồi xuống cạnh Lương Lập Đông không chút hình tượng thành chủ. Hắn nhìn Kayle cùng con gái mình khiêu vũ giữa quảng trường, cười nói: “Thật xứng đôi, ngài thấy sao?”

Lương Lập Đông gọt táo xong cắt thành vài phần, đút cho Jeanne d’Arc ăn rồi nói: “Đúng là rất xứng đôi, nhưng nếu thực lực Kayle mạnh hơn chút thì hay hơn. Tuy ta thấy sau khi kết hôn Barbara cũng không bắt nạt cậu nhóc này đâu, nhưng nam nhân nếu không lợi hại bằng thê tử, lâu ngày sẽ có phần tự ti, cũng sẽ thành mầm họa trong gia đình. Có điều mọi chuyện đều có ngoại lệ, cũng như ta có hai người vợ, đều lợi hại hơn ta nhiều, nhưng ta cũng chẳng để tâm.”

Uther hơi ngạc nhiên: “Các hạ đã kết hôn rồi? Nhìn ngoài thật không giống.”

“Không coi là kết hôn, ba chúng ta ở sớm chiều chung chăn chung gối đã hơn tám năm, nhưng một ngày các nàng đột nhiên biến mất.” Lương Lập Đông vẻ mặt tức tối: “Vì vậy giờ ta vừa truyền bá vinh quang của nữ thần vừa đi xung quanh tìm các nàng, xem có manh mối gì không.”

“Các hạ thật thích nói đùa!” Uther nhếch miệng cười khẽ rồi lại thấy Lương Lập Đông dùng thanh kiếm nhanh chóng gọt táo, tốc độ cực nhanh, không nhịn được nói: “Các hạ không chỉ là pháp sư, xem ra còn là một kiếm sĩ rất mạnh!”

“Cũng tạm!” Lương Lập Đông lần này không khiêm tốn. Đối phương là người theo nghiệp cận chiến, là người trong nghề, không cần thiết giả bộ người thường trước mặt hắn.

“Nghe nói các hạ là thầy của Kayle, chẳng hay ngài đang dạy cậu ta cái gì? Ma pháp ư?”

“Cái gì cũng dạy, chủ yếu dạy cậu nhóc làm sao sống phóng túng.” Lương Lập Đông nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên sửng sốt một hồi, sau đó lại biểu hiện không tim không phổi như lúc trước.

“Xem ra các hạ không thích tán gẫu cùng ta.”

“Đương nhiên rồi, hai lão già chúng ta ngồi với nhau thì có gì vui, nếu ngài là mỹ nữ ta sẽ nhiệt tình hơn nhiều.”

“Vậy xin lỗi, ta đi gặp những người khác một chút, mời ngài hưởng thụ bữa tiệc sinh nhật này. Nơi này có rất nhiều thiếu nữ quý tộc xinh đẹp, cũng có rất nhiều phu nhân cô quạnh, chắc hẳn sẽ có người hợp khẩu vị của ngài.” Uther cười ha hả, nâng ly rượu rời khỏi.

Đợi thành chủ đi khuất, trưởng thôn mới dám lại gần, thần sắc kỳ quái nói: “Sao các hạ lại cố ý khích thành chủ đại nhân bỏ đi, ngài ấy chủ động tới nói chuyện với các hạ cơ mà. Cơ hội quá tốt, người thường có muốn được ngài ấy để mắt đến cũng khó.”

“Uther không chỉ là một con sói, hơn nữa còn là con sói rất xảo trá, lớp da dê hắn khoác chỉ mê hoặc được các người chứ không lừa được ta. Hắn chủ động tới tìm ta chẳng qua muốn lôi ta xuống nước mà thôi, việc gì ta phải dính vào.” Lương Lập Đông đứng dậy: “Tình hình có biến. Trưởng thôn, trước hết ông cứ ra ngoài đi, cứ ra vẻ bình thường vào, một lát nữa ta sẽ dẫn Kayle cùng ra. Có nhiều điểm rất lạ, chẳng trách không thấy bất kỳ binh lính nào bảo vệ hay giữ trật tự.”

Trưởng thôn kinh hãi tới biến sắc: “Có chuyện gì ư?”

“Đừng hỏi nhiều, mau đi đi, bằng không lát khó mà đi nổi.” Lương Lập Đông đứng dậy, hỏi Jeanne d’Arc trên bả vai: “Nếu chúng ta gặp xui xẻo, có thể phải đánh một trận, mi có giúp ta được không?”

Jeanne d’Arc gật đầu: “Không thành vấn đề, tuy giờ tôi không bay được nhưng vài người thường vẫn là chuyện nhỏ.”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.